Những ngày cuối tháng ba, khi ánh nắng vàng rực đổ dài trên các sườn non, vách núi, cũng là thời điểm mùa hoa tam giác mạch ở Cao Bằng nở rộ. “Nàng thơ” Cao Bằng chìm trong vẻ lãng mạn, bồng bềnh với những thảm hoa trải dài bất tận khắp các vùng rẻo cao. Không lộng lẫy kiêu sa, những bông hoa li ti với sắc trắng tinh khôi xen lẫn hồng nhã nhặn, hương thơm dìu dịu khiến cho bất cứ ai cũng cảm thấy động lòng mê say.
Trên cung đường rộng lớn, hai bên là những thảm hoa trắng trải dài, chiếc xe Rolls Royce màu trắng chậm rãi tiến về phía trước. Ngồi trước ghế lái, chàng trai mặc chiếc áo sơ mi màu nâu tối giản, mắt kính râm cùng màu, tay ôm vô lăng, khi được chiêm ngưỡng cảnh đẹp bất tận của thiên nhiên nơi này, không nhịn được mà buột miệng trầm trồ:
— Cao Bằng đẹp quá!
Trước đây tôi cứ nghĩ, phải đến Hà Giang, hoặc Mộc Châu – Sơn La mới có thể chiêm ngưỡng vẻ thơ mộng của hoa tam giác mạch. Thật không ngờ, cảnh vật ở nơi này cũng đẹp đến mức lay động lòng người như thế!
Ngay khi giọng nói của Dũng cất lên, chàng trai ngồi kế bên ghế lái lười biếng hé mở đôi mắt, anh tháo bỏ kính râm trên mặt mình xuống, chậm chạp quan sát khung cảnh bên ngoài khung cửa kính xe ô tô. Dũng nói không sai, nơi này quả nhiên đẹp đến nao lòng. Dương điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, quãng đường từ mỏ khai thác quặng đến đây anh đã ngủ quên lúc nào không hay, và vì thế, từ vai gáy truyền đến cơn đau nhức đến khó tả. Ánh mắt không ngừng quan sát những thảm hoa trắng hai bên đường, Dương bỗng chốc ngây người, anh giơ một tay lên ra hiệu cho Dũng:
— Dừng xe!
Dũng ngơ ngác hỏi lại:
— Cậu vừa nói cái gì? Sao lại dừng xe ở đây? Muốn được giải quyết “nhu cầu” hay gì?
Dương khẽ trừng mắt, anh nghiêm nét mặt vì lời suy đoán vô căn cứ của Dũng. Chiếc xe màu trắng nhanh chóng tấp vào lề đường. Cửa xe mở ra, Dương thư thái bước xuống. Thân ảnh cao lớn, từng đường nét trên khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc cứ thế mê mẩn nhìn ngắm cảnh vật hai bên đường. Dũng cũng xuống xe, anh bước đến bên cạnh Dương, hai tay cho vào túi quần và thong thả gợi chuyện:
— Nơi này cũng vắng người, nếu như anh có “nhu cầu” thì có thể tùy ý. Chắc chắn sẽ không có ai nhìn thấy.
— Đừng để tôi nghe thấy anh nhắc đến chuyện này lần thứ 3!
Dương khẽ chau mày và nhắc nhở Dũng.
Dũng lập tức thu lại nụ cười trên gương mặt, anh biết, lúc này mình không nên nói năng thiếu suy nghĩ nữa.
Im lặng hồi lâu, Dương chậm rãi cất lời:
— Người ta nói, hoa tam giác mạch gắn liền với một giai thoại, anh có biết đó là gì không?
Dũng lắc đầu vẻ ngây ngốc:
— Tôi không biết, đó là gì vậy?
— Tôi cũng được nghe kể lại, có thể không chính xác. Thuở xa xưa, người dân miền núi phía Bắc sinh sống chủ yếu bằng cây ngô, cây lúa. Một năm nọ, lương thực cạn kiệt, đất đai cằn cỗi,… người dân phải lang thang đi kiếm ăn. Rồi đến một ngày kia, từ khe núi nọ tỏa ra mùi hương man mác, dễ chịu, dần dà, mùi hương ấy lan tỏa đi thật xa. Trong số các tảng đá, người ta phát hiện ra những bông hoa nhỏ màu trắng hồng, bên trong có hạt, mùi vị tinh tế như gạo và ngô. Đó chính là hoa tam giác mạch. Dần dần, loài hoa này trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống hàng ngày của người dân nơi đây.
Nghe Dương kể chuyện, Dũng tròn mắt ngạc nhiên, anh hỏi lại:
— Loài hoa này kỳ diệu đến thế sao?
— Đúng vậy. Không chỉ cung cấp lương thực, hoa tam giác mạch còn trở thành một biểu tượng không thể thiếu đối với cảnh quan ở nơi đây. Đã từ lâu lắm, hôm nay tôi mới có dịp chiêm ngưỡng vẻ đẹp của loài hoa này.
— Nếu như không được nghe anh kể, có lẽ, tôi vẫn chỉ nghĩ đây đơn thuần là một loài hoa dại mọc hoang trên các vách núi.
— Lúc tôi hơn 10 tuổi, thỉnh thoảng bố vẫn hay đưa tôi đi thị sát tình hình khai thác của các mỏ khoáng sản, mỗi lần có dịp đi qua đây, vào mùa hoa, bố tôi vẫn hay nhắc lại giai thoại ấy.
Dũng trầm ngâm ra vẻ suy tư.
Dương lại hỏi tiếp:
— Còn bao lâu nữa thì đến thành phố Cao Bằng?
— Khoảng 30km nữa. Tôi đặt khách sạn rồi, anh muốn tiếp tục hành trình ngay bây giờ, hay nhân cơ hội này thưởng thức cảnh vật thêm một chút?
— Chúng ta đi thôi. Ngày hôm nay đi đường dài nhiều quá, tôi thấy hơi mệt, muốn về khách sạn nghỉ ngơi.
— Ok.
Ngồi vào xe, Dũng mở một list nhạc nhẹ, không gian trong xe bỗng chốc chìm vào những giai điệu dịu dàng, du dương. Dẫu mệt nhưng Dương không ngủ được nữa, thỉnh thoảng anh mở điện thoại ra đọc tin tức, cũng có khi là nói chuyện với một vài đối tác quan trọng.
Im lặng hồi lâu, Dương cất lời gợi chuyện:
— Cao Bằng là tỉnh có nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú, đa dạng, có giá trị tiềm năng về trữ lượng, chất lượng như: quặng sắt, quặng Mangan, quặng nhôm, chì kẽm,… ngoài ra còn có các loại khoáng sản quý như: vàng, thiếc, vonfram, uran, angtimon. Tôi đang tính, năm tới sẽ đẩy mạnh triển khai khai thác thêm mỏ vàng, bước đầu sẽ là thăm dò tình hình khai thác, trữ lượng, xin giấy phép hoạt động…
— Tôi sẽ nghiên cứu về vấn đề này.
Dũng nghiêm giọng đáp.
— Có điều này tôi đã nhắc nhở anh rất nhiều lần nhưng lúc nào anh cũng quên, ngoài lúc ở công ty ra, đừng có lúc nào cũng xưng hô “chủ tịch”, nghe danh xưng ấy cực kỳ cứng nhắc. Tôi không muốn gây sự chú ý với mọi người.
— Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn. Thực ra, hôm nay lúc ở mỏ khai thác, trước mặt bao nhiêu nhân công, tôi muốn xưng hô như vậy để mọi người kính trọng anh. Dẫu gì anh cũng là người đứng đầu, ít ra cũng nên để họ dành một chút tôn nghiêm với cấp trên của mình chứ?
Trước lời giải thích của Dũng, Dương nhất thời giữ im lặng, nhường chỗ cho những giai điệu dịu dàng của bạn nhạc không lời trong xe hơi. Không lâu sau đó, chiếc xe màu trắng có mặt ở thành phố. Với sự hiện diện của chiếc xe bạc tỷ sang trọng, người dân ở hai bên đường không khỏi trầm trồ, kinh ngạc, họ đoán già đoán non, không biết chiếc xe đẹp đẽ ấy là của vị đại gia nào? Tuy nhiên, không một ai có câu trả lời, chiếc xe lao vυ't đi trên đường, sau cùng dừng chân ở một khách sạn 4 sao.
Vừa bước vào phòng nghỉ, việc đầu tiên là Dương đi vào phòng tắm. Cả ngày hôm nay đi thị sát trong mỏ khai thác, mỗi khi bước ra khỏi xe hơi, anh thấy toàn thân mình mướt mồ hôi, nhớp nháp và khó chịu. Anh chỉ muốn gột rửa, làm sạch cơ thể mình ngay tức khắc. Tắm gội thoải mái, cơn buồn ngủ ập đến, Dương ngả lưng xuống ga nệm trắng tinh và mềnh màng chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Dương giật mình mở mắt thì đã thấy khắp nơi tuyền một màu đen. Trời đã tối rồi ư? Mình đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Dương tự nhủ trong đầu. Điện thoại anh để ở sofa, lúc chiều tắm xong, do không thoát khỏi cám dỗ của chiếc giường êm ái nên Dương nằm ngủ luôn. Lúc này, dẫu đã tỉnh giấc nhưng anh vẫn lười biếng, không muốn nghe điện thoại. Cuộc gọi báo nhỡ. Rồi tiếp đến là cuộc gọi khác. Dương nhất định không nhúc nhích. Cuộc gọi thứ 3 vang lên, đồng thời ngoài cửa có tiếng gõ. Mặc dù người bên ngoài không nói gì nhưng anh đoán, người đó là Dũng. Anh ấy ở phòng kế bên.
Quả nhiên không sai, lát sau giọng nói của Dũng vang lên:
— Anh dậy chưa? Chúng ta đi ăn tối thôi. Tôi chờ anh đến mức đói meo cả bụng rồi này! Dậy đi.
Dương lười biếng đáp:
— Anh mở cửa vào đi!
Cánh cửa phòng lập tức mở ra, thấy bên trong một màu tối thui, Dũng nhanh trí bật đèn flash và tìm kiếm vị trí công tắc đèn. Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn chùm ở giữa phòng chậm rãi soi chiếu khắp ngõ ngách, Dũng giật mình khi thấy Dương chỉ quấn chiếc khăn màu trắng đang nằm trên giường. Có thể, trong lúc ngủ, người trên giường đã biến đổi một số tư thế nên chiếc khăn không được ngay ngắn cho lắm. Nơi nào đó sau lớp vải khăn kia cũng vì thế mà lấp ló lộ ra.
Dương nghiêm giọng nói:
— Ánh mắt này của anh là có ý gì? Anh có dám chắc là bản thân không bao giờ nude để đi ngủ không? Không đúng, tôi đang quấn khăn chứ không đến mức không mặc gì đâu. Nhẽ anh đổi gu, anh thấy tôi hấp dẫn quá nên sinh lòng khao khát??
Dũng không uống nước, cũng không ăn bất cứ thứ gì vào lúc này, tuy nhiên, ngay khi nghe được câu nói của Dương, cổ họng anh như bị mắc nghẹn, Dũng ôm ngực và ho sặc sụa không ngừng. Thật sự không thể hiểu được người trên giường đang có suy nghĩ kỳ cục gì nữa?
Dũng khẽ nhướng mày đáp:
— Quả đúng là nhìn anh hấp dẫn thật. Nếu không vì thế thì làm sao có chuyện các cô nàng công sở, các quý bà trong các bữa tiệc luôn nhìn anh với ánh mắt như muốn nuốt chửng như vậy được? Nếu như bây giờ không phải tôi, mà là một cô gái nào đó… tôi dám chắc, họ sẽ không nhìn anh bằng ánh mắt đơn thuần như tôi hiện tại đâu!
Dương nói như gắt lên:
— Đủ rồi đấy! Dũng! Tôi thấy ánh mắt của anh lúc này cực kỳ biếи ŧɦái. Tốt nhất anh hãy ngồi ở sofa và ngoan ngoãn đợi tôi mặc đồ đi.
— Ồ. Tất nhiên, thưa chủ tịch!
Dũng vừa đáp lời vừa nhảy chân sáo đi về phía sofa, nhìn dáng vẻ khó coi ấy của anh, Dương càng thêm bực bội. Anh chàng này càng lúc càng không biết phép tắc là gì thì phải?
Sau khi ăn vận chỉnh tề, Dũng và Dương bước vào thang máy, cả hai cùng đi ăn tối. Đối với Dương, Dũng không đơn thuần chỉ là một thư ký, một trợ thủ đắc lực. Ngay từ năm 8 tuổi, trong một lần bị đối thủ của bố cậu bắt cóc, Dương may mắn thoát nạn, khi ấy, anh được một cậu bé bằng tuổi cứu giúp, cậu bé ấy chính là Dũng. Dũng đưa Dương về nhà, được bố mẹ cậu ấy cho ăn uống, chăm sóc giống như con của mình. Ân tình ấy Dương khắc ghi cả đời không quên. Ngay khi tìm thấy con trai, ông Hải (bố của Dương) đã đón Dũng về nhà mình, vì Dũng và Dương bằng tuổi nhau nên cả hai đều đăng ký vào trường học với chế độ giáo dục tốt nhất ở Hà Nội. Kể từ đó, Dũng vừa là một người bạn, vừa là ân nhân, lớn lên, cả hai cùng theo học một trường Đại học, vì theo tâm ý của ông Hải, ông muốn sau này Dũng sẽ luôn sát cánh bên con trai mình để hỗ trợ Dương phát triển sự nghiệp.
Hai người họ sống với nhau từ nhỏ, tuy không phải anh em ruột thịt nhưng tình cảm gắn bó không gì tách rời. Thỉnh thoảng, Dũng hay có những hành động hoặc lời nói bông đùa, trêu ghẹo Dương cũng là vì vậy.
Hai người họ ăn xong bữa tối cũng là lúc đồng hồ điểm 21h30. Giờ này mà ở Hà Nội thì ắt hẳn đường phố vẫn ồn ào, tấp nập lắm. Nơi đây thì khác hoàn toàn. Buổi tối, không khí ngày đầu hè mát mẻ, trong cơn gió có chút se lạnh e ấp của ngày xuân còn sót lại, hương đêm dịu dàng, không gian yên bình đến mức khiến người ta tưởng mình đang lạc bước vào xứ sở thần tiên. Ngồi lơ đễnh quan sát những ánh đèn neon trang trí tinh xảo, tâm trí của Dương chợt mơ mộng về một câu chuyện gì đó. Thỉnh thoảng anh lại đưa tay lên day nhẹ thái dương của mình.
Bỗng, ở phía đối diện, sau khi xem Ipad hồi lâu, Dũng ngẩng mặt lên hỏi:
— Tôi vừa xem một lượt, ở gần đây có một quán bar khá nổi tiếng. Anh có muốn đến đó nghe nhạc, nhâm nhi ly cocktail cho đỡ buồn không?
Dương suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói:
— Tôi không thích đến những nơi ồn ào quá. Hay là thôi đi. Anh thích thì cứ đến đó, tôi về phòng ngủ một giấc.
— Hãy còn sớm mà, ngủ gì vội thế? Anh không đi, tôi đi một mình thì hào hứng gì?
— Anh đang áp đặt tôi phải không?
Dương làm bộ nghiêm nét mặt, Dũng thấy vậy lập tức bày ra vẻ mặt tinh nghịch:
— Đến đó có nhiều cô nàng xinh xắn lắm. Anh chưa nghe qua những cô gái ở Cao Bằng sắc nước hương trời như thế nào đâu? Mà thôi, tốt nhất không cần nghe gì cả, đến một lần cho biết.
— Gái?? Trong tâm trí của anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến gái thôi à? Anh không nghĩ được chuyện gì khác hay ho hơn sao?
— Tôi là đàn ông, hơn nữa là đàn ông chuẩn men, tôi không nghĩ đến gái thì nghĩ đến cái gì?
— Vậy thì anh đến đó một mình đi. Tôi ở khách sạn là được.
— Ok. Vậy anh về phòng ngủ. Tôi đi tận hưởng một mình đây, lúc ấy đừng hối hận nhé.
Dương khẽ nhếch môi cười, Dũng nhanh chóng đứng dậy và rời khỏi khách sạn. Dương ngồi đó thêm một lát, sau đó anh thong thả tản bộ dưới khuôn viên của khách sạn, nhìn ngắm mãi cũng chán, cuối cùng anh trở về phòng nghỉ. Do buổi chiều ngủ một giấc sâu nên giờ này Dương không thấy buồn ngủ, ngồi trước màn hình máy tính, anh chăm chú nghiên cứu số liệu thống kê khai thác mỏ trong ba quý vừa qua. Đang chuyên tâm, bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Dương nhíu mày. Là Dũng gọi tới.
— Anh phiền thật đấy, đi chơi thì cứ đi đi, gọi cho tôi có việc gì hả?
Ở đầu dây bên kia, xen lẫn giữa tiếng nhạc xập xình là giọng nói của Dũng:
— Tôi sợ anh buồn, muốn gọi xem anh có ngủ được không? Nếu không ngủ được thì đến đây chơi đi, ở đây vui lắm, hôm nay có mấy DJ khá nổi tiếng ở Sài Gòn đến, mọi người đang được thưởng thức bữa tiệc âm nhạc vô cùng lôi cuốn. Đặc biệt là đồ uống rất ngon. Tôi để ý thấy cô nàng bartender có kỹ năng pha chế rất sành điệu, đặc biệt là vô cùng xinh.
Không đợi Dương trả lời, Dũng nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, liền sau đó, anh gửi vị trí quán bar mình đang ngồi cho Dương. Vứt điện thoại qua một góc, Dương cố gắng tập trung vào công việc, tuy nhiên, tâm trí anh lúc này thực sự tò mò về lời nói của Dũng. Ở đó có gì hay mà anh chàng kia lại hào hứng đến vậy? Nhẽ nơi này còn có chuyện thú vị hơn ở Hà Nội ư? Dương đã từng đặt chân vào không ít những quán bar nổi tiếng trải dài từ Bắc vào Nam, từ những nơi có phong cách cổ điển đến sang trọng, phá cách… Anh cảm thấy, những nơi như vậy, ồn ào có ồn ào, đẹp có đẹp, đồ uống ngon cũng không thiếu… Nhưng, anh cảm thấy mình không phù hợp với không khí ở đó.
Vũ trường Ánh Dương.
Ngay khi đặt chân vào chốn âm nhạc sôi động, đèn điện nhảy múa không ngừng kèm theo hỗn hợp hương nước hoa của nam thanh nữ tú có mặt ở đây… Dương vô thức hắt xì mấy cái. Đến bây giờ anh cũng không hiểu được vì sao mình lại có mặt ở đây. Đưa mắt tìm kiếm hình bóng của Dũng, trong không gian mờ ảo này, để tìm được thư ký riêng của mình thật không dễ dàng gì.
Và, kể từ lúc Dương xuất hiện, gần như hết thảy mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào anh. Chàng trai cao trên mét tám, mái tóc chải vuốt gọn gàng, chiếc áo sơ mi lỡ tay để buông 3 hàng cúc lộ ra vòm ngực rắn chắc. Khuôn mặt đẹp không góc chết cùng ánh nhìn lạnh lùng gần như thiêu rụi hết thảy trái tim của những cô gái có mặt ở đây. Số đông cánh mày râu khi nhìn thấy Dương cũng nảy sinh cảm giác đố kỵ vì vẻ ngoài hoàn hảo ấy.
Thỉnh thoảng, từ trong góc tối phát ra những lời nhận xét ưu ái:
— Đẹp trai quá!
— Anh chàng này từ đâu đến đây vậy?
— Chưa thấy anh ấy xuất hiện ở đây bao giờ.
— Ước gì được nhảy cùng với anh ấy một bài.
— Xùy… đã mất công ước rồi, sao không ước được qua đêm cùng mỹ nam luôn đi!??
— Này, nói cái gì vậy hả? Đâu phải muốn bậy là bậy được đâu?
— Nỡm… Bày đặt ra vẻ. Thích thì cứ nói đại là thích đi!??
Dương đi đến quầy rượu, nghe Dũng nói nữ bartender ở đây pha chế đồ uống rất ngon. Ngay khi nhìn thấy anh, Dũng nhanh miệng nói:
— Tôi biết anh sẽ đến mà. Thế nào, ở đây vui hơn ở khách sạn, đúng chứ?
— Chả có gì đặc biệt!
Dương khẽ thở dài rồi giành lấy ly rượu trong tay Dũng, ngửa cổ uống một hơi.
Dũng nháy mắt ra hiệu cho Dương nhìn về phía cô nàng bartender đang lắc lắc, xoay xoay chiếc bình vô cùng điệu nghệ.
— Anh nhìn thử đi. Chấm được mấy điểm? Người đẹp xứ Đông bắc cũng chả thua kém gì mỹ nhân Hà Thành đâu. Chu choa, xem cánh tay của cô nàng kìa, tôi đoán, với kinh nghiệm như vậy, chắc hẳn cô ấy gắn bó với nghề này cũng 5 năm có lẻ rồi. Cơ mà không đúng… Nhìn cô ấy còn trẻ quá, nếu bên ngoài mà mặc sơ mi trắng, đeo balo, chắc chắn tôi sẽ lầm tưởng cô ấy là nữ sinh cấp 3.
Ánh mắt Dương nhìn theo sự dẫn dắt của Dũng, dưới ánh đèn xanh đỏ mờ ảo, quả thực cô nàng bartender đứng bên quầy bar trông cực kỳ quyến rũ. Chiếc váy body màu bee ôm sát thân hình nóng bỏng, mái tóc buộc gọn phía sau gáy để lộ chiếc cổ thanh tú, gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng mịn màng. Dương bỗng chốc ngây người. Quả nhiên Dũng không hề nói quá, cô gái ấy thậm chí còn đẹp hơn những cô nàng xinh đẹp anh từng gặp rất nhiều lần. Trong đầu Dương liên tục lặp lại một ý nghĩ “Mỹ nhân, em là ai, tại sao lại xuất hiện ở chốn này?”
Dương chưa biết phải mở lời để gợi chuyện với cô gái ấy ra sao thì bất chợt có một chàng trai người nước ngoài tiến đến quầy bar. Anh ta nhìn cô nàng batender rồi dịu dàng nói:
— Heyy, baby…
— Chào Henry, ngày hôm nay của anh thế nào?
Cô gái mỉm cười với vị khách người nước ngoài, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua không gian trước mặt rồi lại tiếp tục với công việc của mình. Những động tác lắc tay, xoay người vô cùng uyển chuyển. Dũng và Dương cứ thế ngây người ra quan sát.
Vị khách người nước ngoài khẽ đáp:
— Ngày hôm nay với tôi thật sự rất tệ!
Cô nàng bartender hỏi lại:
— Thất tình?
— Yepp.
— Một ly White Russian, tôi nghĩ nó phù hợp với tâm trạng lúc này của anh đấy!
— Thật tuyệt! Chỉ có em mới hiểu tôi đang muốn gì.
Vị khách người nước ngoài dành tặng cho cô nàng bartender một lời tán dương. Dương ngồi gần đó trong phút chốc cũng không kiểm soát được nỗi tò mò của mình nữa. Thực lòng chỉ muốn nhìn ngắm cô gái ấy nhiều hơn, muốn biết nhiều thông tin về cô hơn nữa.
Ánh sáng trong quán bar lúc này đồng loạt đổ dồn về phía sàn nhảy, trên sân khấu, một cô gái sở hữu chiều cao khoảng mét bảy, diện bộ đồ bikini 2 mảnh màu đỏ bó sát, khoe triệt để từng đường cong hút mắt. DJ chiêu đãi những vị khách có mặt ở đây một bữa tiệc âm thanh vô cùng sôi động, trên sân khấu, vũ nữ nóng bóng kia không ngừng lắc lư, uốn éo theo điệu nhạc, cô nàng thể hiện hết thảy những kỹ năng mình có bên tuýp sắt sáng loáng, thỉnh thoảng cô lại đu người, bám vào tuýp sắt và xoay một vòng giữa không trung. Khắp khán đài vọng đến tiếng vỗ tay và hò reo phấn khích. Dũng và Dương cũng bị dồn sự chú ý vào tiết mục đặc sắc này. Biểu diễn liên tiếp khoảng nửa giờ đồng hồ, vũ nữ mặc bộ đồ màu đỏ chậm rãi di chuyển đến quầy bar.
Gương mặt cô make up rất đậm, mái tóc uốn xoăn thành lọn thả buông trước thềm ngực mới hấp dẫn làm sao. Cô gái ngồi lên ghế, khẽ lấy điếu thuốc trên bàn và châm l,ửa hút, đoạn cất lời nói với cô nàng bartender:
— Mệt quá, cho chị một ly Margarita!
Cô nàng bartender khẽ gật đầu:
— Ok. Chờ em chút nhé. Hôm nay chị nhảy s,ung thế?
— Quản lý boa thêm cho năm trăm, không nhiệt tình sao được? Sáng mai đi với chị đến chỗ này một lát nhé?
— Đi đâu thế chị?
— Sáng mai khắc biết. À, mai ghé vào chị chơi, thằng cu Tí nó cứ nhắc bảo sao lâu rồi không thấy chị Yến qua chơi.
— Dạo em cũng bận quá. Bà em không được khỏe, rảnh thì lại đi vẽ tranh. Cu Tí có ngoan không chị? Năm nay học lớp 5 rồi còn gì?
— Ôi thôi m,ày ơi. Chị em bạn bè kiểu gì mà thằng cu Tí sắp sửa lên lớp 9 rồi m,ày vẫn nghĩ nó lớp 5?
— Nhanh thế cơ ạ? Mới hôm nào bé tẹo theo chị Thùy đi chợ, hay mè nheo đòi mua siêu nhân Gao… nay đã học lớp 9.
Ngồi ở một góc không xa, Dương và Dũng ngầm thu thập thông tin trong đầu. Cô nàng bartender tên Yến. Cô gái lên sàn nhảy tên Thùy. Hai người họ là bạn của nhau? Họ có một điểm chung là cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ. Dũng và Dương như ch,ết lặng, nhất là Dương. Anh chưa bao giờ bị thu hút bởi mấy chuyện ồn ào nơi quán bar như này, nhưng hôm nay thực sự rất khác. Có chút gì đó xao xuyến cứ níu giữ hai người đàn ông ấy ngồi đến tận khuya. Dương gọi một ly Dry Martini, thỉnh thoảng anh nâng ly nhấp môi một ngụm, ở chốn này không tồn tại khái niệm về “thời gian”, đám đông cứ thế ồn ào nhảy múa như gác bỏ lại hết những muộn phiền của cuộc sống ngoài kia.