Ba ngày trước khi Lục Tri Ý chuẩn bị hội họp với quân đội của Đinh Lâm thì không ngờ hắn đột nhiên phát sốt, vốn dĩ cô định vứt bỏ hắn như đã từng làm với Lê Khâm Ngộ nhưng lỡ đâu hắn lại kích phát được dị năng thì sao?
Vì thế cô bèn kéo người đến ghế phụ rồi trói lại, thậm chí còn cẩn thận bịt chặt miệng hắn phòng trường hợp bị biến thành tang thi, lúc đó cô sẽ lập tức đá người khỏi xe sau đó tự trốn chạy.
Thật sự Lục Tri Ý cũng không còn cách nào, từ sau khi mạt thế bắt đầu chưa đầy nửa tháng thì thông tin liên lạc hay thư từ của con người cũng bị chặn mất, nếu không cô đã sớm tìm người khác.
Nhưng không chờ Đinh Lâm tỉnh lại thì xe đã chậm rãi di chuyển vì có mấy con tang thi nhào lên, trong đó có một con sức lực vô cùng lớn, nó đập vỡ được cửa sổ, tóm lấy cánh tay Đinh Lâm, thậm chí còn cào chảy máu.
Lục Tri Ý bị dọa hét lên một tiếng rồi nhấn mạnh ga, con tang thi kia bị kéo lê một đoạn mới miễn cưỡng dứt ra.
Nhưng tình trạng Đinh Lâm cũng không phải giả, cô chờ đến khi đi tới một đoạn đường không có tang thi thì lập tức tuyệt tình đạp hắn xuống, nhìn người ngã xuống đường, cuối cùng cô vẫn tuyệt tình rời đi.
Né tránh thêm được mấy ngày nữa, xe không còn đi được, cũng may Đinh Lâm có chuẩn bị cho cô ít bánh quy quân dụng và nước.
Lục Tri Ý biết mình không thể tiếp tục ngồi trên xe chờ chết nên muốn xuống dưới để thử vận, ai dè vừa xuống đã bị ba con tang thi phát hiện, chúng lập tức đuổi theo cô, dưới tình thế cấp bách chỉ đành trèo lên cây.
Cô chưa bao giờ trèo cây!
Trèo cây không phải hình tượng của thục nữ!
Nhưng giờ phút này cô lại biết ơn vì mình leo cây được.
May mắn là bánh và nước cô treo trên cổ, tuy rằng tổn hại đến hình tượng thục nữ nhưng ít nhất không để thục nữ đói chết.
Lục Tri Ý nhìn đồng hồ trên cổ tay, 9 giờ, cô tự tìm vui trong khổ nghĩ: Chậc, ba con tang thi này thật cẩn thận, canh từ ba giờ chiều đến tận bây giờ, có mấy phần giống với ý chí kiên cường thông đồng với các nam thần trước đây của cô.
Tuy rằng chúng nó muốn ăn thịt cô.
Nhưng mà, chậc chậc, mấy con tang thi này cũng xấu thật.
Mặt mũi thì hung tợn, tròng mắt lòi ra trắng dã, làn da thô ráp xanh tím, cơ bắp màu đỏ tươi bành trướng dữ tợn, móng vuốt đen nhánh như quỷ.
Càng không cần bàn đến tay chân bị gặm thiếu chỗ này chỗ kia, nội tạng bên trong lòi hết ra, máu đen chảy không ngừng, Lục Tri Ý ghê tởm đến mức không gặm tiếp được nữa.
Nếu chết mà bị biến thành tang thi xấu như vậy, cô tình nguyện chết một cách đẹp đẽ trên cây.
Lại cắn thêm một miếng bánh to nữa, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, hàm răng của cô gần như nứt vỡ, Lục Tri Ý che quai hàm nước mắt lưng tròng.