Ngày Hoa Nở Là Ngày Chúng Ta Gặp Nhau

Chương 9: Nấu ăn cho em mỗi ngày

- Anh có thể nấu ăn?

An Hạ đến bên cạnh nhìn Lâm Kính Minh

- Sao vậy? Không tin anh, tuy không thể ngon bằng nhà hàng nhưng đảm bảo với em có thể ăn được

Lâm Kính Minh vừa làm vừa trả lời cô

- Thật ra, ngày trước anh một mình ở nước ngoài du học, nên có biết nấu ăn một chút

- Có cần tôi giúp gì không?

- Vậy rửa rau giúp anh nhé

- Được

- An Hạ, ngoài đậu ra em còn không ăn được gì nữa?

- Không có, chỉ là không thể ăn được mất món có vị đắng

- Ồ, anh nhớ rồi

- Anh hỏi làm gì?

- Để anh đặt đồ cho em chứ sao

- Không cần, tôi sẽ không nhận nữa đâu

- Thôi mà An Hạ

Lâm Kính Minh thấy cô từ chối liền một lần nữa trưng ra vẻ mặt thiếu đánh

- Tôi nói rồi tôi không nhận nữa đâu, anh đừng phí công

- Vậy được, em không nhận nữa cũng được, anh sẽ sang đây nấu cơm cho em, không cần em phải mất công xuống nhận đồ nữa

- Tên khùng này, tôi không nhận đồ ăn cũng không cần anh phải qua đây nấu cơm cho tôi

An Hạ vung tay khiến nước bắn vào chảo dầu mà Lâm Kính Minh đang chiên đồ khiến dầu văng tung tóe

- A..a..

Lâm Kính Minh bị dầu văng trúng tay có chút rát liền rụt tay lại

- Tôi xin lỗi, anh có sao không vậy?

An Hạ thấy Lâm Kính Minh bị bỏng liền kéo tay anh ra xả dưới vòi nước

- Anh không sao đâu, không cần lo

- Bị như vậy mà kêu là không sao, anh nhìn coi, đỏ lên như vậy rồi, xin lỗi tôi không có cố ý

- Anh không sao đâu thật mà

Nhìn mặt An Hạ lo lắng mà Lâm Kính Minh đứng bên cạnh liền mỉm cười

Nhưng hắn vẫn nhớ chảo dầu đang văng liền đưa tay tắt bếp

- Qua đây ngồi, tôi đi lấy thuốc

Nói rồi An Hạ liền đi lấy thuốc, rồi ngồi tỉ mỉ mà bôi cho Lâm Kính Minh

- Nhớ đừng đυ.ng nước và phải bôi thuốc mỗi ngày đó

An Hạ vừa băng vết thương vừa dặn dò hắn, Lâm Kính Minh không đáp lời cô mà chỉ ngồi đó cười

An Hạ thấy không đúng lắm liền ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy tên đó đang ngồi cười

- Anh bị như vậy mà còn cười được

- Không sao đâu mà An Hạ, lúc ngã mô tô còn đau hơn nhiều

- Mà nói đến mô tô, tại sao em lại không đua nữa vậy?

Lâm Kính Minh rất tò mò, tại sao ngày đó Flash không từ mà biệt liền biến mất trên mọi trường đua

- Chỉ là không thích nữa thôi, không có gì đặc biệt. Mà nếu bây giờ tôi vẫn còn đua, thì làm sao cậu ấm anh có thể leo lên top 1 được

An Hạ vừa nghe thấy câu hỏi có chút ngẩn người nhưng cũng nhanh chóng đáp lời, nhưng vẫn không quên cà khia Lâm Kính Minh

Lâm Kính Minh nhìn biểu hiện của cô liền biết cô đang nói dối, nhưng hắn cũng không gặng hỏi nữa

- Được rồi, để tôi nấu nốt cho, anh ngồi đó đi

Nói rồi cô quay lại bếp nấu tiếp tục nấu ăn

- Hôm nay muốn nấu cho em mà lại bị như vậy, để lần khác anh sẽ nấu cho ha

- Không cần, tôi sẽ chỉ tiếp anh ngày hôm nay thôi sẽ không có lần sau

- Au, đừng lạnh lùng với anh như vậy mà

Hai người nói thêm vài câu, thì An Hạ cũng đã nấu xong bữa tối

- Nhìn hấp dẫn quá, An Hạ

- Anh thôi mấy câu đó đi được rồi đó

- Hôm nay anh đến tìm tôi có việc gì?

- Hả? Không có gì đặc biệt, chỉ là muốn gặp em trước khi anh phải đi công tác thôi mà

- Định là ngày mai sẽ mua đồ ăn sáng cho em rồi tạm biệt, nhưng ngày mai anh bay chuyến sớm nên tối nay liền tới tìm em đây nè

- Chỉ thế thôi?

- Ừ, chỉ thế thôi

- Vậy cú ngã vừa rồi cũng đáng lắm

An Hạ nghĩ rằng hắn tới tìm cô có việc gì đó, nhưng không ngờ lý do của cái tên mặt dày này lại chỉ như vậy, đúng là hết nói nổi

- Au, tại sao em có thể lạnh lùng như vậy chứ An Hạ, em nhắc tới lại khiến anh thấy đau đây nè

Lâm Kính Minh vừa nói xong liền ôm lấy thắt lưng

- Đáng đời!

Hôm nay đến gặp cô gái này khiến hắn bị tổn thương kha khá đấy, nhưng không sao đổi được một bữa cơm với An Hạ cũng được rồi

- Xong rồi đó, anh đi về đi

Sau khi dọn dẹp xong An Hạ liền tiễn khách

- Nhanh như vậy đã đuổi anh rồi sao

- Phải, anh mau đi về đi, không phải ngày mai anh có chuyến bay sớm hay sao

- Lo cho anh hả? Thôi được rồi anh về đây

- Ai lo cho anh, mau đi về đi tôi còn phải làm bài tập

- Thôi được rồi anh về đây, nhớ đừng thức khuya quá

Lâm Kính Minh nói rồi liền hôn vào má An Hạ nhân lúc cô không chú ý. Hôn trộm được cô xong hắn cũng nhanh lẹ mà rời đi, tránh để bản thân bị thương thêm một lần nữa

An Hạ kịp phản ứng thì Lâm Kính Minh đã chạy mất dạng rồi, cô quay trở lại phòng bắt đầu làm bài tập

Những ngày sau đó Lâm Kính Minh vẫn đều đặn mà gọi đồ đến cho cô

Hắn còn chu đáo gọi điện hỏi xem cô có vừa ý với những món mình đặt hay không

- An Hạ, món ăn vừa ý em chứ?

- Ai ở bên kia đang nói đó ạ?

Lần đầu tiên cô thấy kiểu nói chuyện như này nha, nhìn lại số liền biết không phải phải số của nhà hàng, mà cũng chẳng nhà hàng nào hỏi khách như vậy, vậy là ai được

- Nhanh như vậy đã quên anh rồi, nhìn vậy thôi chứ anh cũng biết buồn đó An Hạ

[Cái giọng điệu này...lại là tên đó, nhưng tại sao hắn có số của mình?]

- Tại sao anh lại có số của tôi

- Anh nói rồi mà, những gì anh đã muốn biết thì không khó để tìm kiếm

- Sao nào, đồ ăn hợp khẩu vị với em chứ?

- Không biết, tôi đâu có ăn, mà anh dừng lại đi, tôi nói lại lần nữa là tôi không nhận nữa đâu đó

Nói rồi cô cúp máy, không để người bên kia kịp nói thêm câu nào