"Ngũ ca ca, Ngũ ca ca, huynh tỉnh lại đi...!!" Sốt ruột nhìn Ngũ điện hạ Lý Tu Viễn hôn mê ở trên giường, người sinh ra trước nàng một khắc. Lục công chúa gấp đến độ nước mắt sắp chảy ra: "Ma ma, Ngũ ca ca, sao huynh ấy còn chưa tỉnh lại? Chẳng phải thái y đã châm cứu cho hắn sao? Không phải nói độc đã giảm hơn nửa rồi sao?" Quay đầu nhìn Phương ma ma đang bưng nước thuốc trộn lẫn với máu của mình tiến vào, Lục công chúa Lý Tố Hoàng chỉ sốt ruột hỏi.
Thấy công chúa lo lắng như vậy, lại nhìn Ngũ hoàng tử không có dấu hiệu tỉnh lại nằm trên giường bệnh, sắc mặt vẫn trắng nhợt như cũ. Phương ma ma không nhịn được lắc đầu nói: "Công chúa, thái y cũng đã nói rõ tình hình của Ngũ điện hạ rồi. Người đừng lo lắng quá, trong cung có rất nhiều chuyện mà chúng ta chỉ có thể mặc cho số phận thôi"
Đau lòng mà nhìn tiểu công chúa mạo hiểm tính mạng đi gọi thái y rồi bị Hoàng hậu trách phạt, lại tự mình lấy máu làm thuốc vì Ngũ hoàng tử, ma ma không nhịn được lắc đầu, cũng không biết nên khuyên công chúa nhà mình như thế nào, chỉ đành bất đắc dĩ mà buông chén thuốc đang cầm xuống: "Công chúa, nô tỳ biết người đau lòng cho Ngũ ca ca người, nhưng người cũng phải biết yêu quý thân thể của mình, nô tỳ biết chính mình thấp cổ bé họng không thể khuyên được người, nhưng mà người nhất định phải xem lại.." Nói xong, Phương ma ma liền bỏ đi, tựa hồ không có ý định giúp nàng nữa.
Dù sao đây cũng là phương thuốc cuối cùng mà thái y đưa cho, nếu như Ngũ điện hạ uống xong cũng không tỉnh lại thì thôi vậy, hài tử trong cung khó nuôi sống, mẹ đẻ Lục công chúa dựa vào hoàng hậu mới có đường sống, mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử này lại xuất thân hèn mọn, tính tình lại cao ngạo. Cho dù hắn sinh ra đã thông minh tài giỏi, có bản lĩnh, dần dà, người có tâm tự nhiên không chấp nhận được cái đinh này, muốn nhổ bỏ nó đi. Dù sao Phương ma ma cũng là lão nhân trong cung, tự nhiên thấy nhiều cũng quen, nhưng sao tiểu công chúa đáng thương của nàng không bỏ xuống được ca ca cùng cha khác mẹ thế này.
Sắc mặt khổ sở mà mím môi nhỏ, Lý Tố Hoàng chỉ ngậm ngùi lau lau nước mắt, si ngốc mà nhìn Ngũ ca ca hôn mê bất tỉnh trên giường, lại nhìn cái chén đựng đầy nước thuốc đặc sệt kia, tựa hồ như không cam lòng, tiểu công chúa cuối cùng cầm chén lên, ngậm lấy một ngụm nước thuốc cúi người dán lên môi Ngũ hoàng tử, nỗ lực cạy môi hắn ra, cố hết sức đem nước thuốc giải độc đút vào trong miệng hắn.
Kỳ thật tuổi nàng tuy nhỏ, nhưng người lại không mê muội, cũng đại khái biết được Ngũ ca ca nàng lần này lành ít dữ nhiều. Châm cứu mấy ngày cũng không thấy dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, chỉ sợ hắn không thể sống lâu.
Nhưng, nàng không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy, không muốn từ bỏ ca ca thân thiết nhất của mình, cùng với đệ đệ mà mẫu phi vừa sanh. Nàng hy vọng ca ca có thể sống sót, chỉ cần ca ca có thể sống sót, hết thảy đều sẽ không có chuyện gì. Mẫu phi chưa ở cữ xong cũng đã chịu đựng không nổi mà qua đời, nàng không mong Ngũ ca ca ngày ngày gắn bó với nàng cũng đi theo mẫu phi.
Cùng lúc đó, nam hài mê mê man man hôn mê suốt bảy ngày được Lục muội muội dùng miệng đút thuốc đã vượt qua ranh giới sanh tử, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt.
Mấy năm sau, cung Kiến Chương.
"Công chúa, công chúa, không ổn, không ổn rồi, vừa rồi trong cung có thánh chỉ đến. Ngũ điện hạ...tân đế mới vừa hạ chỉ phong đích công chúa Hằng Nhược làm trưởng công chúa. Còn....còn hạ chỉ để trưởng công chúa đi ngoại bang hoà thân, công chúa nàng nhất thời tức giận công tâm liền gieo mình xuống hồ!"
Thị nữ Nhiễm Thu sắc mặt hoang mang rối loạn, bôn ba từ bên ngoài chạy vào, thấy công chúa nhà mình đang dạy Thập Tam điện hạ viết chữ, vốn định không quấy rầy, nhưng sợ tiếp theo, tân đế sẽ làm chuyện bất lợi với Thập Tam điện hạ và công chúa nhà mình, Nhiễm Thu đành phải vội vội vàng vàng mà bẩm báo chuyện này.
Quả nhiên, vừa nghe được tin tức này, khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu của Lý Tố Hoàng liền lập tức trở nên tái nhợt: "Ngươi nói, ngươi nói Ngũ ca ca bảo Tam tỷ tỷ đi hoà thân?"
"Đúng vậy, hiện tại, cung nhân trong hoàng cung đều rất bận rộn, còn nữa, Tiểu Hạ Tử lúc trước có lén nói với nô tỳ, không những có Nam Man tử, mà Lý Phiên Viện kia còn dâng tấu sớ, muốn ngài đi Tây Châu hoà thân."