Gả Cho Hoàng Huynh

Chương 17: Ca ca sủng nịnh

“Ân…” Lý Tố Hoàng khẽ nhấp môi, dù không cao hứng nhưng nàng cảm thấy như vậy còn chưa đủ. Tuy nhiên, ca ca đã mở miệng trấn an, nếu nàng không thức thời sẽ tự mình gây họa. Rốt cuộc, Ngũ ca ca hiện tại không còn là hoàng tử thấp kém như trước nữa, nàng sao có thể trái ý. Nghĩ vậy, mỹ nhân khẽ gật đầu, để nam nhân giúp mình cột chặt yếm.

Lý Tu Viễn từ nhỏ đã gần gũi với người muội muội này, thường xuyên ở cùng nhau. Đặc biệt sau khi mẹ hắn qua đời, hắn từng sống cùng mẹ của Lý Tố Hoàng, Trương tài tử, hơn nửa năm. Do đó, giúp nàng mặc quần áo, hắn làm rất thành thạo và không chút lúng túng. Khi hai người thu thập xong, nhận thấy đã đến giờ vào triều sớm, Lý Tu Viễn gọi cung nữ vào hầu hạ.

Mỹ nhân nhi thấy hoàng huynh chuẩn bị rửa mặt thay quần áo, cũng không lười biếng, tự mình rửa mặt rồi tiến lên hầu hạ ca ca chải đầu mặc quần áo. Mẹ nàng trước đây là cung nữ chải đầu bên cạnh Thái Hậu, vị trí rất thấp kém, sau khi mẹ qua đời, Lý Tố Hoàng tiếp nhận công việc này, nên việc hầu hạ nam nhân rất thuận lợi.

Nhìn trong gương thấy thân ảnh mỹ nhân, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, còn mang theo chút buồn ngủ lại pha lẫn vẻ nhu mị, ngón tay linh hoạt chải vuốt tóc búi. Lý Tu Viễn không kìm được nhẹ giọng nói: “Có thê tử như thế, còn gì bằng?”

“A? Ca ca, ngươi nói cái gì?” Tiếp nhận phát quan cùng ngọc trâm từ cung nữ, giúp ca ca cố định tóc và chỉnh trang mũ miện, mỹ nhân không kìm được nhíu mày. Nàng mới nghe nhầm sao? Hay ca ca nói thật?

Lúc này, nam nhân đã đứng lên, cười ý bảo muội muội hầu hạ mình mặc triều phục. “Ngươi chờ lát nữa ăn sáng xong đi thư các chờ ta, rồi giúp ca ca pha trà.”

“Dạ…” Cúi đầu cẩn thận buộc các nút và dây thắt bên trong triều phục cho ca ca, Lý Tố Hoàng do dự một lát rồi thuận theo mà đáp ứng. Nàng vốn tưởng hầu hạ xong ca ca sẽ được trở lại hậu cung, không ngờ hắn lại định giữ nàng lại thêm. Tuy nhiên, việc có thể ở bên cạnh ca ca cũng tốt, hiện tại hậu cung trống vắng, thái phi thái tần chỗ ở nàng cũng không vào được, như bị nhốt trong l*иg sắt. “Vậy, Tố Nhi chờ lát nữa sẽ đi thư các.”

“Ngươi có thể ở bên trong xem sách, luyện chữ, đừng câu nệ chính mình.” Chỉ cần muội muội ngoan ngoãn nghe lời, hắn sẽ không làm khó nàng. Ngược lại, Lý Tu Viễn hy vọng nàng có thể tự do một chút, như vậy hai người mới có thể lâu dài ở bên nhau. Nghĩ vậy, nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của nàng, ôm nàng xoa đầu xủng nịnh một hồi lâu. Các cung nhân xung quanh đều thức thời mà cúi đầu, không dám nhìn.

“Ân…” Tuy cảm thấy việc nam nhân luôn ấp ôm mình là kỳ quái, nhưng khi còn nhỏ hai người bọn họ cũng đã quen như vậy. Hơn nữa, hiện tại ca ca đã là bậc chí tôn, nàng chỉ là một công chúa không có phong hào, nên không dám nói thêm gì. Dù sao, cái ôm của ca ca vẫn ấm áp như xưa, khiến nàng tham luyến.

Hơi thở dồn dập hầu hạ Lý Tu Viễn dùng cơm sáng, tiểu công chúa liền nhìn theo hắn đi về phía điện Thái Hòa để vào triều sớm. Sau đó, nàng mới có thời gian tự mình xử lý không cần các cung nữ giúp đỡ. Thực ra, hành động của ca ca khiến nàng không khỏi bối rối. Nếu nói ca ca không yêu thương mình thì không đúng, bởi sự quan tâm của hắn vẫn như xưa, thậm chí còn nhiều hơn cả mẫu thân đã từng.

Thế nhưng, ca ca lại không phong cho nàng bất kỳ vị trí hay danh hiệu nào. Các công chúa khác sớm đã được phong hào và có đất phong thực ấp, vì sao ca ca lại đối xử khác biệt với mình? Thậm chí, nàng nhận ra các cung nhân không gọi nàng là công chúa, mà chỉ gọi là "chủ tử nương nương".

Ở Đại Ngụy, tất cả mệnh phụ trong cung đều được gọi là nương nương, nhưng việc gọi nàng như vậy khiến địa vị của nàng trở nên xấu hổ. Một bên nghĩ ngợi, Lý Tố Hoàng một bên tiểu tâm mà nhìn lò hỏa, chuẩn bị pha trà. Mắt thấy thời gian triều sớm sắp hết, nàng vẫn chưa kịp pha trà.

“Chủ tử nương nương, đây là sách ngài muốn, trước đây Đại công chúa cũng rất thích sách này.” Một cung nữ mang đến những cuốn sách mà Đại công chúa từng yêu thích, để nàng không thấy nhàm chán khi chờ đợi.