“A ách… Là, Ngũ ca ca, ta… Ta…” Đột nhiên nhìn thấy Ngũ ca ca đĩnh đạc mà ngồi xuống, Lý Tố Hoàng nhìn khuôn mặt ca ca tuấn dật anh tuấn, liền nhớ tới cảnh hoang đường trong mơ đêm qua. Nàng nghĩ tới mình lại ngủ trên long sàng, lập tức xấu hổ quỳ gối trên đệm giường, mặt đỏ bừng che lấy ngực áo ngủ mỏng manh, bối rối nói: “Tố Nhi, Tố Nhi lại ngủ quên trên long sàn… Tố Nhi có gì đi quá giới hạn, mong ca ca thứ tội!”
Nghe vậy, đôi mắt nam nhân sáng ngời quét qua khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của muội muội, một tay ôm nàng vào lòng, cố ý như có như không mà vuốt ve nàng, giọng khàn khàn nói: “Muội muội hôm qua đã làm chuyện quá mức rồi, bây giờ mới nói là đi quá giới hạn?” Hôm qua dùng dược thôi tình có thể xóa ký ức, nam nhân tự nhiên biết nàng sẽ không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn cố ý nói như vậy, vừa như dụ dỗ vừa như thử.
“Ta, ta… Ta ngày hôm qua làm ra chuyện gì?” Tiểu công chúa đơn thuần thật sự không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, sốt ruột nhìn nam nhân. “Tố Nhi thật sự không nhớ rõ…” Hốc mắt hồng hồng nhìn Ngũ ca ca đang ôm mình, Lý Tố Hoàng cảm thấy ủy khuất, nắm chặt tay nam nhân, trông như rất sợ hãi.
Nam nhân nhéo cằm nàng cười nói: “Muội muội muốn biết hôm qua đã làm gì sao? Vậy trước tiên để ca ca phạt ngươi, con ma men nhỏ này.”
Nàng có chút vô tội mà nhìn hoàng huynh, vẫn còn chút vẻ đẹp như hoa hải đường xuân đang ngủ, không biết nên nói gì, chỉ sợ hãi ngồi trong lòng ca ca, không dám cử động. Hơi thở ấm áp của nam nhân phả vào mặt, khí tức thanh khiết từ người ca ca tràn ngập hơi thở của nàng, khiến nàng run rẩy không lý do, dường như thân thể đột nhiên trở nên đặc biệt mẫn cảm với Ngũ ca ca! "Ca ca muốn, muốn phạt Tố Nhi thế nào?"
Mỹ nhân thở ra hương lan, hai người dán chặt vào nhau, nam nhân cảm thấy du͙© vọиɠ lại dâng lên. Để không dọa nàng, hắn cố gắng khắc chế, nhưng nhìn muội muội thẹn thùng đáng yêu, hắn không nhịn được đưa đôi tay giả vờ trêu chọc, vuốt ve bên hông nàng. "Trước hết, cào ngứa ngươi một trận rồi nói sau!" Nói xong, hắn đĩnh đạc nhấc áo ngủ của nàng lên, lộ ra vòng eo trắng nõn mảnh mai, ngay sau đó không đợi nàng giãy giụa, liền giở trò trên eo sườn và cái bụng nhỏ của nàng.
"Ha hả ~ a ha ha ~ không, không cần ~ ca ca không cần như vậy, ha ha ~" Hai người tuy không lớn lên cùng nhau, nhưng lại thân thiết hơn các huynh đệ tỷ muội khác, tự nhiên chơi đùa rất thân. Lý Tố Hoàng thân mình thập phần mẫn cảm, từ trước đến nay sợ nhất bị cào ngứa, mà Lý Tu Viễn lại thích lấy điều này để trị nàng. Trong lúc nhất thời, hai người cười đùa trên long sàng không hề cố kỵ.
Cung nữ ở ngoài gian, chuẩn bị vào hầu hạ hoàng đế thay quần áo rửa mặt, nghe thấy tiếng thở dốc và cười duyên ái muội của Lục công chúa, tự cho là hoàng đế bệ hạ lại đang làm chuyện đó, nên không dám vào quấy rầy!
“Ngươi không phải muốn ca ca phạt ngươi sao? Ca ca chỉ mới phạt nhẹ hai cái mà ngươi đã chịu không nổi rồi?” Nhìn dưới thân, mỹ nhân đang giãy giụa kịch liệt để tránh né mình, Lý Tu Viễn cảm thấy hô hấp của mình cũng có chút dồn dập, nhưng không có ý định buông tha, ngược lại càng xao động mà nhéo nhéo vòng eo mảnh khảnh của mỹ nhân, tiếp tục một trận công kích mãnh liệt.
“Cứu mạng ~ không được, không được… Tố Nhi muốn tắt thở ~ ha ha a ~” Nàng giãy giụa lung tung dưới thân ca ca, không còn cách nào khác, đành phải loạn đập lung tung, miễn cưỡng mềm nhũn cả người mà từ lòng ngực ca ca chui ra. Vội vã xuống giường, không kịp màng gì, đôi tay của nam nhân kéo một cái, chiếc áo ngủ đỏ rượu của nàng liền bị lột xuống. Trong chốc lát, tiểu công chúa chỉ còn lại chiếc yếm lỏng lẻo che giấu cặρ √υ'.
Theo tục lệ da^ʍ mĩ của cung đình Đại Ngụy, quý nữ và quý phụ đều lấy eo thon, ngực đầy, mông nở làm chuẩn mực cái đẹp. Lý Tố Hoàng cũng không ngoại lệ, bộ ngực trắng nõn phấn nộn lộ ra hơn phân nửa. Do vừa giãy giụa mạnh mẽ, chiếc yếm nhỏ gần như sắp rơi xuống, để lộ quầng vυ' phấn hồng, không thể chờ nổi mà lộ trước mặt nam nhân.
Thở không ra hơi, dựa vào cây cột bên cạnh, quẫn bách mà nắm lấy màn lụa, mỹ nhân dường như không để ý tới tình cảnh bối rối của mình, chỉ không ngừng lắc đầu nói: “Không thể… Tố Nhi, Tố Nhi khó thở a ~” Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, khó nhọc hít từng ngụm khí, Lý Tố Hoàng bỗng cảm thấy một trận choáng váng.