Thấy được phụ hoàng sắc thái tốt lên, trên mặt hồng hào lộ ra vẻ kích động.
Viêm Dương đế quốc hiện giờ loạn trong giặc ngoài.
Bên trong có Chu gia thế lực khổng lồ, dã tâm bừng bừng, phụ thân Chu quý phi —— Thổ Hoành Chân Quân sơm đã có ý soái vị.
Bên ngoài có Đan Đỉnh Môn cùng Huyền Thiên Tông, như hổ rình mồi, ý đồ thâu tóm Viêm Dương đế quốc trở thành danh môn đại phái.
Một khi Thiên Dạ Thánh Quân không còn nữa, Viêm Dương đế quốc chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm huỷ diệt, thân là người hoàng thất vận mệnh vẫn bị người giẫm đạp.
Hồng có mấy trăm huynh đệ, nhưng một phần ba cũng không thể vượt qua tu luyện bình cảnh, thọ nguyên dùng hết mà chết đi. Tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là hy vọng Viêm Dương đế quốc mãi hưng thịnh——
Phụ hoàng hắn, tốt nhất vĩnh viễn không chết.
Quốc gia cần Thiên Dạ Thánh Quân, Viêm Dương đế quốc bá tánh càng cần hoàng đế của bọn họ.
“Hy vọng phụ hoàng mau chóng tốt lên.” Hồng nói.
“Trở về đi! Nhớ rõ chiếu cố Phù Nhã cho tốt.”
“Tuân lệnh.”
Hồng cung cung kính kính rời khỏi tầng hầm ngầm.
Thiên Dạ Thánh Quân phát một đạo mệnh lệnh truyền Nam Cung Triệt vào thánh điện Thái Dương, để hắn đi vào tầng hầm ngầm.
Nguyên Anh kỳ tu sĩ pháp lực cường đại, thanh âm vọng từ tầng hầm ngầm, Nam Cung Triệt nghe được thực rõ ràng.
“Phù Nhã vì sao đột nhiên tới quỳ thủy, đã xảy ra cái gì?”
Nam Cung Triệt trên mặt có chút sợ hãi, không dám giấu giếm, đem chuyện của mình cùng Nhã công chúa khẩu giao, đút nàng ăn tinh nói ra.
Thiên Dạ Thánh Quân xua xua tay, để hắn lui ra.
Nam Cung Triệt một thân mồ hôi lạnh, tạ ơn sau đó rời đi.
Thiên Dạ Thánh Quân lâm vào suy tư, chẳng lẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân có tác dục trợ giúp đối với thân mình ấu nữ thành thục?
Ngày thứ hai.
Lý công công phụng thánh mệnh đưa ngự y ở Thái Y Viện đến thanh điện Thái Dương.
“Vi thần khấu kiến bạ hạ.” Chương ngự y quỳ xuống nói.
Thiên Dạ Thánh Quân nói câu bình thân, tiếp theo nói chuyện của Nhã công chúa.
Chương ngự y có chút mặt đỏ, loại chuyện cha con lσạи ɭυâи hắn nghĩ đến không thể tưởng tượng, nhưng Thiên gia tính loạn ngọn nguồn đã lâu, cho nên không quá ngạc nhiên, trầm tư một lát nói: “Nhã công chúa trải qua một tháng tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tới quỳ thủy là vấn đề sớm muộn, sở dĩ đột nhiên như vậy, Nam Cung hộ vệ cho nàng ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ mở ra điểm mấu chốt liền có tác dụng.”
“Thường xuyên cho Nhã công chúa ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙, thân mình của nàng có thể nàng trưởng thành nhanh hơn không?” Thiên Dạ Thánh Quân ánh mắt sáng ngời hỏi.
“Bệ hạ là Nguyên Anh kỳ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho ai ăn đều có chỗ lợi, ăn sơ tinh xử nam cũng có công hiệu không tồi.” Chương ngự y trong lòng nghi hoặc, nhìn thần sắc bệ hạ, dường như Nhã công chúa là tâm lưu li thể trong truyền thuyết, vì thế thật cẩn thận hỏi: “Bệ hạ còn chưa cùng Nhã công chúa hành phòng sao?”
Thiên Dạ Thánh Quân trong óc xẹt qua âʍ ɦộ kiều diễm ướŧ áŧ của con gái, trong lòng phát ngứa, lắc đầu nói: “Nàng quá nhỏ.”
“Là tiểu huyệt Nhã công chúa quá nhỏ sao?”
“Phải.”
“Bệ hạ có vô số nữ nhân, chẳng lẽ còn không rõ cái vị trí kia của nữ nhân rất có độ co dãn, chỉ cần chậm rãi khuếch trương, đến trình độ nhất định, đảm bảo cắm đại dươиɠ ѵậŧ cũng không thành vấn đề.”
So với chuyện cha con lσạи ɭυâи, Chương ngự y càng hy vọng bệ hạ sống được lâu dài, Viêm Dương đế quốc không có người thừa kết thích hợp, bệ hạ một khi chết, đế quốc liền sẽ lâm vào cảnh loạn lạc.
Quốc gia yên ổn mới là điều hắn nhất hy vọng.
Thiên Dạ Thánh Quân trầm ngâm một lát, nói: “Qua mấy ngày quỳ thủy của nàng ngừng, ngươi có thể đến kiểm tra.”
Phù Nhã không thể tưởng tượng, có một ngày nàng sẽ cả người trần trụi nằm ở trên giường, hai chân bị hai tiểu thái giám bẻ thành chữ nhất (一), một lão nhân đầu tóc hoa da^ʍ chui đầu giữa hai chân nàng, dùng kính núp kiểm tra âʍ ɦộ nàng.
Nàng cảm giác được ngón tay Chương ngự y lạnh lẽo lôi kéo môi âʍ ɦộ của nàng, có chút đau, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia khẩn trương.
“Đừng sợ, không có việc gì.” Hồng đứng ở đầu giường, ngón tay thon dài vỗ trên gò mã muội muội.
Phù Nhã nắm chặt bàn tay ấm áp của Hồng, cảm xúc dần dần thả lỏng.
Qua một hồi.
Chương ngự y buông kính, người đứng thẳng.
Thiên Dạ Thánh Quân nhìn thân thể xinh đẹp của nữ nhi, đôi mắt thâm thúy hơi hơi co rút lại, lấy thảm lông đắp lên thân mình nhỏ xinh của nàng, xoay người ra khỏi Lưu Li Cung, khi đi ra cửa cung, nói với Chương ngự y ở phía sau:
“Như thế nào?”
Chương ngự y hít một hơi thật sâu, đem đầu óc đang mơ màng trước phong cảnh kiều diễm phong cảnh kia xuy đi, nói: “Nhã công chúa tiểu huyệt so với nữ hài bằng tuổi nhỏ xinh hơn nhiều, bệ hạ mạnh mẽ tiến vào khả năng sẽ bị thương đến nàng.”
Thiên Dạ Thánh Quân trầm mặc.
“Ngươi không phải nói có thể chậm rãi khuếch trương sao?”
“Nếu Nhã công chúa là thanh tâm lưu li thể, chậm rãi khuếch trương sẽ làm máu xử nữ của nàng mất đi linh tính, chỉ có phá vỡ màиɠ ŧяiиɧ, làm huyết lưu chảy lên mã mắt của bệ hạ, âm dương giao hợp, máu xử nữ thanh tâm lưu li thể mới thực trân quý, giúp ích vô cùng cho thọ duyên.”
“Bất quá, cũng có một phương pháp có thể thúc đẩy thân mình Nhã Công chúa trưởng thành.” Chương ngự y lại nói.
“Là phương pháp gì?” Thiên Dạ Thánh Quân mắt đen nhánh hiện lên một tia vội vàng.
“Chính là tối hôm qua vi thần nhắc tới, cho Nhã công chúa ăn tinh, mỗi ngày sáng sớm bụng rỗng rót một chén lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới mẻ, phải là thân thể nam tử cường tráng, tốt nhất là người tu luyện, sơ tinh xử nam hiệu quả tốt một chút.” Chương ngự y mi tụ lại, vừa nói vừa suy tư: “Nùng tinh khi bắn ra không tiếp xúc địa khí, tốt nhất trực tiếp bắn vào trong miệng công chúa, bởi vì như vậy Nhã công chúa sẽ hoàn chỉnh hấp thu hết nguyên dương chi khí của nam nhân, để kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân mình nàng trưởng thành.”
“Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của trẫm thì sao?” Thiên Dạ Thánh Quân trầm giọng hỏi: “Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của trẫm đối với Phù Nhã có lợi không?”
“Bệ hạ là Nguyên Anh kỳ tu sĩ, trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ tinh hoa vô cùng nồng đậm, hiệu quả đối với Nhã công chúa càng cao.”
Thiên Dạ Thánh Quân gật gật đầu, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng chói.