*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kinh hoàng tới mức mà Trần Uyển Ước há to mồm.
Cô lại thấy cái gì đó của anh TT.
"Sao thế Uyển Uyển?" Người đàn ông hoàn toàn không biết xấu hổ, hết sức bình thản, tiếp tục kéo cổ tay cô, "Gương mặt em thế nghĩa là chê à?"
Trần Uyển Ước: "Đâu có -.-."
Cô chỉ kinh ngạc thôi.
Trên mạng có lúc từng nổi lên mấy câu: muốn chơi đuổi bắt trên cơ bụng anh, muốn bơi lội trên xương quai xanh của anh, muốn chơi cả xích đu trên hàng mi dài của anh....
Không phải cô muốn làm gì trên đường nhân ngư trên bụng anh trai này đâu. À không.... Hạ Kỳ Sâm là đồ nhóc hư thúi, không phải anh trai.
Không thể không thừa nhận chó cỏ xấu nết, nhưng cả người từ trên xuống dưới đều vượt trên cả mức thẩm mỹ của cô, bộ phận cơ thể đắt giá đến mức làm phụ nữ rung động muốn ngả vào, gọi tắt "để tao húp".
Trần Uyển Ước vốn cảm thấy người đàn ông này không có gì đặc biệt cả, chỉ có kỹ năng giỏi một chút, cũng nhiều tiền hơn cô... Dù có thế, cô cũng không nên sa lầy, không nên làm mất liêm sỉ.
Bộ dạng lúc này của cô bị người đàn ông nhìn thấy hết, anh nở nụ cười lịch sự nhưng gian manh, ngón tay thon dài nhặt khăn tắm lên, tiếp tục quấn hờ bên hông. Cái khăn tiếp tục được quấn qua loa, cô chỉ cần dùng một ngón tay là có thể khều tắm khăn ấy xuống.
"Uyển Uyển ——" anh nghiêm túc nói, "Có vẻ như em kinh ngạc lắm."
Trần Uyển Ước: "Đâu có ^^."
Hạ Kỳ Sâm: "Lần này em là người động tay động chân với anh."
Trần Uyển Ước nhìn tắm khăn quấn hờ, cảm giác có gì đó là lạ. Cái tên đàn ông thúi này còn muốn cô lỡ tay lần nữa à? Rõ ràng cô là người làm khăn anh rơi xuống mà sao có vẻ Hạ Kỳ Sâm thích thú thế.
Bóng đêm đen thêm, trong phòng ấm áp, lúc rèm cửa sổ được kéo lên, khăn tắm lại bị ném xuống đất.
*****
Trời tối, nhiệt độ càng hạ thấp.
Bình thường thời gian đóng cửa tiệm là chín giờ, đáng lẽ trời lạnh thế này thì chủ tiệm sẽ càng đóng cửa đi về nghỉ sớm hơn, nhưng Thu Đường lại kéo dài thời gian, chủ yếu vì là cho người qua đường thêm ấm áp và ánh sáng.
Có lẽ buổi tối cũng có một vài vị khách. Trong tiệm có sẵn một cây dù, nếu như có người cần thì có thể mượn. Cửa tiệm được trang hoàng ấm áp và thoải mái. Bao gồm cả nữ chủ nhân.
Đèn đường yếu ớt sáng, chiếu vào hai bóng người.
"Trên đất có tuyết đọng, em về nhà cẩn thận." Thu Đường nói, đưa bao tay vừa hơ qua lò nướng sang, "Chị đã bảo em về nhà sớm đi mà, bây giờ mới về làm gia đình lo lắng."
Cậu trai đứng bên cạnh thoải mái toét miệng cười, "Chị lo cho em à?"
"Chị..."
"Vậy thì lần sau em sẽ về nhà sớm hơn."
"Em còn nhỏ, làm gì cũng không suy nghĩ." Thu Đường không giấu giếm, "Đương nhiên là chị phải lo rồi."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
TruyenHD
Nụ cười Lâm Nhiên càng sâu hơn, cậu ta đeo bao tay vào, ỷ mình cao nên sờ đầu Thu Đường một cái, "Em về đây, chị đi ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon."
Bị Lâm Nhiên sờ tóc, Thu Đường không thích lắm, nhưng cậu ta chạy đi rất nhanh, nghĩ mình có nói cậu ta cũng đi mất rồi, thế nên thôi.
Đưa mắt nhìn bóng người biến mất xa xa, Thu Đường mới thôi nhìn nữa. Lúc này đôi mắt cô lại lơ đãng nhìn thấy một bóng áo khoác màu đen, người kia đứng như tượng gỗ phía đối diện đường.
Nụ cười trên mặt Thu Đường cứng ngắc.
Đây không phải là lần đầu tiên Thu Đường thấy ngoài tiệm có người, nhưng thời tiết thế này, mèo hoang chó hoang còn thà đói bụng chứ không chường mặt ra. Có lẽ cô xem nhẹ người này.
Nếu là người bình thường không có dù đi ngang qua, cô cũng sẽ cười hỏi người ta có muốn mượn dù không, huống chi đây còn là người từng quen thuộc nhất.
Lúc cô đứng tại chỗ phân vân, người kia đã đi tới. Cách một khoảng thời gian, đây là lần gặp mặt đầu tiên không chính thức. Người đàn ông mở miệng, giọng cũng khàn khàn, "Thu Đường, đúng không?"
Chân cô lạnh cóng, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Giữa hai người vốn nên có hàng ngàn câu hàng ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng thật lâu.
Mấy năm nay ổn không?
Câu hỏi đơn giản nhưng lập tức sẽ trở thành bức từng ngăn cách hai người xa nhau hơn.
Thu Đường nói: "Tôi phải đóng tiệm rồi."
Từ Nam Chung: "Em muốn né tôi?"
Cô thấy hơi buồn cười. Lúc này bản thân đã không cần né tránh ai nữa rồi. Giữa hai người không cần nói lời khách sáo, trước lúc gặp, hai người đã yên lặng thể hiện tất cả lòng mình rồi.
Thu Đường có ba điều muốn thể hiện: Không cần thiết, không được, tôi rất ổn.
Mà lòng của Từ Nam Chung chỉ có ba chữ. Anh nhớ em.
Nhưng đối với anh, ba chữ này đều kiểu cách, anh thà chờ dưới trời tuyết chứ không muốn nói ra mấy chữ này.
Anh không lên tiếng, Thu Đường bắt đầu đuổi người: "Anh đi đi."
Dừng lại một lúc, cô tiếp tục không mặn không nhạt giải thích: "Thu Tự là con gái tôi, không có liên quan gì tới anh cả, tôi và anh cũng không quen biết nhau. Anh tới tiệm thì là khách, tôi sẽ không vì đã từng quen nhau mà cho anh thêm một đĩa bánh ngọt."
Câu cuối cùng thốt lên khiến Từ Nam Chung cong môi, nhưng cười mãi mới phát hiện, ừ thì cũng không phải là mình đang cười.
"Nếu như...."
Hồi lâu sau mới nghe anh nói hai chữ. Thu Đường không có cảm tình, cắt ngang: "Không có nếu như gì cả, trước kia không có, bây giờ không có, sau này cũng không có."
Trong mắt Trần Uyển Ước, Thu Đường trước kia là cô gái yếu đuối bình dân, Thu Tự là thứ khiến cô trở nên mạnh mẽ, con cái khiến tất cả những bà mẹ trên thế giới này vĩ đại hơn.
Bình thường trong gia đình, người mẹ sẽ vì một hai đồng tiền rau cải mà trả giá với người bán hàng đỏ cả mặt, loại chuyện này đa phần những cô gái trẻ tuổi sẽ không làm được, khi phụ nữ làm được chuyện này, cô ấy có thể đã làm mẹ.
Không thể tưởng tượng nổi một cô gái lúc đi học, thi chạy 800m phải thi hai lần mới đậu lại có thể bồng con bị sốt chạy đoạn đường giá rét một lúc lâu như vậy.
Nếm tất cả đau khổ của cuộc đời, thì cái khổ của tình yêu chả còn to tát gì nữa.
Trong đêm rét gió rét, hai người đứng cách nhau một khoảng, Từ Nam Chung nhắm mắt rồi lại mở mắt, gương mặt đẹp trai cố kìm nén, người đàn ông vốn lịch sự bình tĩnh bị cô ép muốn điên rồi.
Cuối cùng, đôi môi mỏng của anh chậm rãi nói ra ba chữ vô dụng nhất: "Xin lỗi em."
Anh nghĩ mình có lỗi vì đã không thể giữ được cô. Nhưng bây giờ nhìn lại, cũng không phải vậy. Khi không có khả năng phụ trách, anh không nên dẫn cô ăn trái cấm, để cô mang thai đứa nhỏ.
Anh không thể nghĩ nổi cái cảnh mấy năm qua, cô sống ở nơi lạ nước lạ cái, nuôi lớn đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu thế này. Anh vẫn nghĩ, cô là cô gái yếu đuối, xa rời anh là không thể sống nổi. Nhưng bây giờ, cô chững chạc, trở thành một bà mẹ độc thân xinh đẹp.
Ánh mắt Thu Đường ôn hòa lại kiên định, không sợ hãi, dù vết sẹo có bị dao miết qua cũng không đau đớn chảy máu nữa.
"Lúc đầu..." Nhớ lại, Thu Đường chậm rãi nói, "Tôi cầu xin ông nội anh hai tiếng đồng hồ."
Từ Nam Chung: "Tôi cũng quỳ trước cửa nhà em."
"Ông nội anh nói anh có bạn gái mới."
"Mẹ em nói em đã đi rồi."
"Tôi đã chờ anh rất lâu."
"Tôi tìm em năm năm."
"Nhưng mà." Trong cơn gió lạnh, Thu Đường đưa lưng về phía anh, nói từng chữ từng câu hết sức rõ ràng, "Tôi không thích anh nữa."