Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 12

Tên cẩu nam nhân này cũng biết bày trò. Trần Uyển Ước hối hận vì lúc trước đã nghi ngờ anh là một khúc gỗ mục, hòa thượng ngây ngô. Một khi bá đạo là không thua kém ai.

Một trận gió lạnh thổi qua, Trần Uyển Ước rùng mình một cái, không kiềm được xoa xoa tay. Thấy vậy, Hạ Kỳ Sâm không nói tiếng nào cầm tay cô. Đàn ông chịu lạnh giỏi, lòng bàn tay ấm áp, không bao lâu cô đã cảm giác tay mình dần ấm lên.

"Anh làm thế này..." Trần Uyển Ước ấp a ấp úng, "Đúng là làm người ta cảm thấy ấm lòng, nhưng mà..."

Hạ Kỳ Sâm: "Nhưng mà cái gì?"

Trần Uyển Ước: "Tại sao không trực tiếp dẫn em vào xe mở máy sưởi?"

Hạ Kỳ Sâm: "Có lý."

Trần Uyển Ước yên lặng. Đâu phải chỉ có lý, là chân lý mới đúng.

Lúc đi, Trần Uyển Ước phát hiện anh cũng không buông tay cô ra. Trước mặt mọi người, tay trong tay... Cô còn chưa thích ứng. Đi chưa được mấy bước, ngoài cửa rạp hát đột nhiên náo động, người đông nhưng không khó để nhận ra đó là vũ đoàn Vãn Nguyệt.

Giang Mạn Nhu chưa thay trang phục, nắm váy, giận đến phát run, ngón tay chỉ vào người đàn ông.

"... Tôi muốn chia tay, tôi không muốn thấy mặt anh thêm giây phút nào nữa."

Trong bóng tối, Dung Kỳ mặc cho Giang Mạn Nhu chửi bới một phen, sau đó mặt không thay đổi nói: "Vậy thì chia tay đi, tôi cũng không muốn thấy mặt cô."

Giang Mạn Nhu cắn răng nghiến lợi: "Được, nhớ rằng anh đã nói câu này nhé, tôi đi ngay đây."

Nói xong quay đầu bước đi. Nhưng cô ta bước đi một cách rất sang chảnh, tốc độ thong thả. Dưới tình huống này, hơn phân nửa là chờ đàn ông tới dỗ. Đáng tiếc... Cô ta đi mấy mét rồi mà Dung Kỳ vẫn thờ ơ, không có ý định đuổi theo.

Cuối cùng, Giang Mạn Nhu quay đầu, gần như cuồng loạn mắng anh ta vô tình, chị em gái đi cùng vội vàng tới kéo người. Bên kia gây gổ vô cùng ồn ào náo động, phần lớn số đông không nghe hiểu tiếng Trung cho nên bọn họ không kiêng kỵ mà làm lớn lên. Hơn nữa trời tối không nhìn thấy, coi như hai người có đánh nhau, tin tức ngày hôm sau cũng chỉ chụp được hai bóng đen.

Trần Uyển Ước kéo vạt áo Hạ Kỳ Sâm, hả hê nói: "Chồng, anh nhìn chuyện tốt anh làm kìa."

"Anh làm cái gì?"

"Nếu không phải nhờ anh gây cản trở, vũ đoàn của bọn họ không bị mất thể diện đến nổi vậy đâu." Trần uyển ước cười đùa, "Giang Mạn Nhu giận đến mức muốn chia tay với Dung Kỳ luôn."

Hạ Kỳ Sâm thản nhiên: "Anh làm chuyện này là vì ai nhỉ?"

Trần Uyển Ước bỉu môi, không nói gì được. Được rồi, cô thừa nhận cái chuyện tốt này anh làm vì cô.

Trần Uyển Ước không tin Giang Mạn Nhu đòi chia tay thật, con gái nói chia tay hơn phân nửa là "em tức giận anh phải dỗ em", dĩ nhiên nếu gặp phải người bạn trai vô tình, một câu chia tay chỉ làʍ t̠ìиɦ cảnh không thể nào níu giữ lại.

Nhìn cảnh không ai đuổi theo Giang Mạn Nhu, Trần Uyển Ước cho ra kết luận, sâu kín than thở: "Giang Mạn Nhu nói cho em biết một chân lý, chỉ có cô gái chắc chắn được cưng chiều mới dám nói chia tay không thèm quay đầu lại."

Giống như phim trong ti vi diễn vậy. Vai chính tức giận bỏ đi, nam chính sẽ lập tức đuổi theo, dồn tường, xoa đầu, ôm sau lưng các loại. Nhưng trên thực tế, nói lẫy xong có thể chia tay thật. Cô gái được yêu thương thật sự cũng không nhiều.

Không phải người đàn ông nào cũng vứt bỏ tôn nghiêm mà đi dỗ dành người khác.

Hạ Kỳ Sâm nhìn: "Vậy em cảm thấy em có phải người được cưng chiều không?"

Trần Uyển Ước chần chừ: "Em đâu biết."

Tên đàn ông thối này hỏi cái vấn đề không bình thường. Bọn họ không có tình cảm, cần gì làm thử. Lỡ cô quay đầu bước đi, anh không đuổi theo thì biết làm thế nào!

Nếu rơi vào hoàn cảnh này thật, không cần gây gổ cô cũng có thể giận đập chết con chó cỏ này.

Hạ Kỳ Sâm nói: "Em có thể thử."

Trần Uyển Ước hết ý kiến. Anh lại còn bảo cô thử. Được rồi.

"Là anh nói đó nha." Trần Uyển Ước cảnh cáo, "Bây giờ em bỏ đi, anh mà không đuổi theo là anh xong đời."

"Ừ."

Thấy anh đáp ứng, cô cũng yên lòng, quay đầu bước đi. Kết quả đi chưa được hai bước đã phát hiện cổ tay bị anh siết thật chặt. Trần Uyển Ước ngẩn ra.

Ánh mắt anh lộ nét cười: "Em đi thử xem?"

Trần Uyển Ước: "..."

Anh không cho cô đi còn thử làm gì nữa.

Đối chọi với ánh mắt anh, Trần Uyển Ước hoảng hốt và nảy sinh ảo giác trong vài giây. Ánh mắt Hạ Kỳ Sâm sâu thẳm khó dò, dịu dàng nghiêm túc, mơ hồ còn có ba phần ý cười.

Trần Uyển Ước mất tự nhiên tránh nhìn vào mắt anh, "Lạnh quá, chúng ta về nhà đi."

Anh vẫn kéo tay cô không buông, Trần Uyển Ước chỉ đành nắm tay anh đi cùng, trên trời lấm tấm ánh sao, yếu ớt sáng, bóng đêm không lãng mạn như trong thơ nhưng yên tĩnh làm cho lòng người thanh thản.

Ngồi xe về đến nhà đã là đêm khuya, Trần Uyển Ước rửa mặt, phát hiện môi mình bị rách không ít. Cô vẫn không tin mình sẽ ngu ngốc tự hành hạ bản thân đến thế này. Hơn phân nửa là tại cái tên cẩu nam nhân đó. Nhất định là lần đầu tiên hôn môi không biết nặng nhẹ mới cắn rách môi cô, còn đổ thừa tại cô làm.

Cô thấy người đàn ông vào phòng thì nhíu mày than phiền: "Anh nhìn xem miệng em đã thế này, ngày mai làm sao đi gặp mọi người."

Hạ Kỳ Sâm cẩn thận quan sát một lúc, nghiêm túc phân tích: "Em mà nói tự mình cắn thì người khác sẽ nghĩ em bị bệnh thần kinh."

Trần Uyển Ước: "Thế nên?"

Hạ Kỳ Sâm: "Cho nên cứ nói là anh cắn đi, anh sẽ cố chịu trách nhiệm, người khác sẽ nghĩ chúng ta ân ái tình thâm."

Trần Uyển Ước trừng anh, "Có loại ân ái tình thâm nào như này không?"

"Vậy thì đổi cách khác." Hạ Kỳ Sâm ung dung thong thả cởi cà vạt, thành khẩn đề nghị: "Anh không ngại bị em cắn lại, chúng ta tạo thành kiểu tình nhân."

Trần Uyển Ước: "..."

Thượng đế à, ngài nhìn xem ngài đã làm những gì kìa, sao ngài lại cho tên chó cỏ này làm người vậy?

Mẹ anh chứ kiểu couple. Trần Uyển Ước không muốn làm môi tình nhân nhưng cô không ngại cắn cho hả giận. Trước khi cắn, Trần Uyển Ước thử thăm dò: "Vậy nếu em cắn đau anh có đánh em không?"

"Không biết."

"Là cắn nhé, không phải hôn."

"Anh biết rồi."

"Vậy anh không được phép làm bậy."

"Làm bậy cái gì?"

Trần Uyển Ước do dự, không biết nên diễn tả thế nào mới không làm lòng tự ái của anh bị tổn thương. Dù lần trước người đàn ông này đã cho cô kiểm chứng nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ quặc.

Có phản ứng là bình thường. Chỉ sợ là bảy giây (???). Nói không chừng còn không tới bảy giây. Cô không muốn thấy tận mắt thấy cảnh anh lúng túng đâu, đau lòng mình mà còn phải an ủi anh.

Tìm được từ rồi, Trần Uyển Ước vừa quan sát vẻ mặt anh vừa thận trọng nói: "Chính là lúc em cắn anh không được cắn lại."

Hạ Kỳ Sâm: "Được."

Được mới lạ. Làm chó vui như vậy cần gì phải thành người:) Cô vợ nhỏ đã đưa mình tới cửa, ngu mới bỏ qua.

Trần Uyển Ước không để ý nét mặt anh lúc này thay đổi, dè đặt tiến tới, lúc chuẩn bị hôn lại phát hiện mình thấp hơn anh không chỉ một khúc. Hạ Kỳ Sâm cũng phát hiện chênh lệch chiều cao giữa hai người, không kiềm được bật cười.

Nhất thời, Trần Uyển Ước bực bội, nhéo cánh tay anh, hung dữ nói: "Anh làm gì thế, đừng có mà cười nhạo em, em lùn thì sao, ăn hết cơm nhà anh chắc, được rồi, có ăn đấy thì đã sao, em thế này là đã cao hơn nhiều người đấy, anh còn cười nữa thì đi ra ghế sa lon ngủ."

Hạ Kỳ Sâm: "..."

Anh chỉ cười một chút thôi mà. Có một chút thôi mà đã bị cô hung hăng mắng chửi rồi. Hôm nay lại là con chó cỏ hèn mọn.

Trần Uyển Ước quyết định cắn chết anh luôn, cô nhón chân lên, há miệng tiến tới. Còn khoảng 0,01 cm nữa là chạm đến cánh môi anh, cô đột nhiên dừng hành động. Sau đó lui lại.

Vịt đã đến miệng còn chạy, Hạ Kỳ Sâm nhíu mi hỏi: "Sao thế?"

"Hình như em..." Trần Uyển Ước cúi đầu nhìn chân mình, mặt đầy kinh ngạc, "Có thể nhón chân lên được rồi."

*****

Có thể nhón chân tưởng như là chuyện nhỏ nhưng thực tế nó biểu hiện cho bước đầu cô đã vượt qua sự trở ngại trong lòng, từ nay về sau sẽ tốt hơn. Bác sĩ tâm lý của Trần Uyển Ước và Hạ Kỳ Sâm đều cho rằng đó là công lao của cô, cô lại cảm thấy đó là nhờ tiên nữ hạ phàm cứu giúp.

Trước khi về nước, Trần Uyển Ước đυ.ng vào tài khoản Weibo mà rất lâu mình đã bỏ xó để đăng một trạng thái.

Chỉ có mấy chữ: Về nước, trở lại.

Sau đó tắt điện thoại, lên máy bay.

Sân bay quốc tế.

Trung Quốc nóng hơn nước E rất nhiều, Trần Uyển Ước cố ý thay một bộ váy thoải mái, còn đeo kính mát lên, xách túi hàng limited, khiêm tốn mà rạng rỡ trở lại thành phố A.

Mặt trời thành phố A chói sáng, Trần Uyển Ước bung dù lên che nắng, chờ Hạ Kỳ Sâm lái xe đến đón cô.

Hạ Kỳ Sâm về nước trước mấy ngày để xử lí công việc, Trần Uyển Ước cũng phải đi bệnh viện làm kiểm tra lần cuối. Hai người khoảng một tuần chưa gặp mặt, anh đã xác định thời gian máy bay đáp xuống, sẽ tới đúng giờ.

Chẳng qua là... Trần Uyển Ước cũng không ngờ máy bay chuyên gia đáp trễ hôm nay lại đáp xuống sớm hơn 1 tiếng.

Tín hiệu ở sân bay không tốt, Trần Uyển Ước đi ra ngoài, tìm một chỗ trống gọi điện thoại cho anh, nhỏ giọng than phiền: "Anh đến đâu rồi, chỗ này nóng quá."

"Xin lỗi." Hạ Kỳ Sâm trả lời ngắn gọn, "Anh đến ngay đây."

"Không sao không sao, anh lái xe chậm một chút." Trần Uyển Ước cảm thấy ngại, có phải tại anh đâu mà xin lỗi, rõ ràng là tại máy bay. Điện thoại còn chưa cúp, Trần Uyển Ước lơ đãng liếc về phía xa xa, ánh mắt cố định.

Vô số bong bóng bay đập vào mắt, màu trắng của bong bóng và màu xanh của bầu trời hợp lại thành một khung cảnh chói sáng, rất dễ thu hút sự chú ý. Không đợi cô kịp phản ứng, hai hàng xe thể thao không biết từ đâu ngay ngắn chạy tới, giống như hai con rồng, màu đỏ chói mắt và hoành tráng.

Ngay sau đó, một cái thảm đỏ lăn đến bên chân cô, cách giày cao gót mấy cm. Trần Uyển Ước kinh ngạc nhìn người đàn ông đang bước trên thảm đỏ đi tới.

Dung Kỳ mặc âu phục màu trắng chỉnh tề sạch sẽ, ngay ngắn trên cổ áo là một cái nơ con bướm, quần tây bao quanh đôi chân thon dài, bước đi nhẹ nhàng mà trịnh trọng, từng bước từng bước đi tới.

Xung quanh trừ bạn anh ta còn có vô số phóng viên, cùng với một ít người thích xem náo nhiệt. Một đám người bao quanh Trần Uyển Ước, chỉ tiếc theo tình hình này, cô dường như là nữ chính.

Dung Kỳ đi tới bên cạnh cô, thâm tình kêu một câu: "Uyển Ước."

Trần Uyển Ước quét mắt nhìn mọi người đang mỉm cười như chờ ăn mừng, đôi môi cô cong lên khinh thường, "Anh đang làm gì vậy?"

Cô vừa cất tiếng, ống kính đã phóng tới.

Đầu năm nay chỉ một cái tên Dung Kỳ cũng đủ thu hút sự chú ý, tin tức anh ta và Giang Mạn Nhu chia tay sôi sùng sục, nhân khí nổ tung, trong thời gian ngắn phóng viên đã kịp tới sân bay truyền trực tiếp màn cầu hôn. Không thể nghi ngờ, dù màn cầu hôn có thành công hay không thì vị trí số 1 trên hotsearch đã bị anh ta chiếm cứ.

Dung Kỳ thâm tình bày tỏ: "Uyển Ước, anh biết em vừa yêu vừa hận anh."

Trần Uyển Ước: "?"

"Vì sự nghiệp, anh làm rất nhiều chuyện đáng hối hận, bây giờ anh muốn xin lỗi em, từ nay về sau anh không cần gì cả, chỉ cần em." Dung Kỳ nói, tay cầm hoa tươi và nhẫn kim cương, quỳ xuống bên cạnh cô, "Lấy anh đi."

Chân trước vừa chia tay với bạn gái mới, chân sau đã cầu hôn bạn gái cũ. Anh ta muốn nhập vai Trần Thế Mỹ sao?

Ống kính lấp lóe ánh đèn, Trần Uyển Ước không hoảng hốt, thậm chí không hề xúc động, lên tiếng cự tuyệt: "Xin lỗi."

Anh cút xa được chừng nào chừng nấy thì tốt.

Còn chưa nói xong, sau lưng chẳng biết có thêm một chiếc thương vụ xa xỉ từ lúc nào. Chiếc xe khéo léo tránh đám người, dùng tốc độ nhanh nhất vững vàng ngừng sau lưng cô, lúc mọi người vừa nhận ra, cửa xe đã mở ra.

Chiếc xe này nhìn như khiêm tốn nhưng giá không hề rẻ, bằng tám chiếc siêu xe Tam thiếu mướn tới cộng lại, thành phố A còn có gia đình quyền quý nào khác sao?

Ánh mắt mọi người không kiềm được nhìn về phía bọn họ.

Trên xe là người đàn ông chưa từng xuất hiện trước công chúng, nhưng vẻ đẹp trai thì ngang ngửa mấy lưu lượng tiểu sinh hiện giờ, ánh mắt sâu thẳm từ khi bước xuống xe tới giờ chỉ nhìn mỗi người phụ nữ.

Vẻ mặt Hạ Kỳ Sâm như muốn kéo cô vào lòng mình lập tức, thấp giọng dụ dỗ nói: "Uyển Uyển, anh tới đón em đây."