Lý Chí Thành giúp Chu Dĩ gạt mái tóc ra sau tai, bưng lấy mặt cô đặt một nụ hôn lên đó.
Khoang xe tối đen chật hẹp trở thành nơi đào bới bí mật, tấm kính thủy tinh đã được phủ lên một lớp cánh hoa ngọc lan, bị cơn gió thu thổi bay đi mất.
Lúc Lý Chí Thành hôn môi luôn vô cùng chậm rãi, giống như đang ăn một viên kẹo sữa, ngậm trên đầu lưỡi, dịu dàng liếʍ láp, để viên kẹo tan chảy trong độ ấm nơi khoang miệng, trào ra nhân kẹo vị cam ngọt bên trong.
Đợi mùi thơm ngọt ấy mê loạn tâm trí, anh dần tăng sức lực, bắt đầu tấn công mạnh mẽ hơn.
Hoặc tránh hoặc mυ'ŧ lấy, đại não không ngừng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tất cả mọi cảm quan đều trở nên sâu sắc mà rõ ràng.
Chiếc hôn này bắt đầu từ khi hoàng hôn buông xuống kéo dài mãi cho tới khi trời tối mịt, đèn đường sáng lên, giống như mở ra một cột ánh sáng cho họ vậy.
Sau lưng Chu Dĩ đã toát mồ hôi, không khí trong khoang xe trở nên khô nóng mà bí bách.
Cô và Lý Chí Thành kề trán vào nhau hồi phục lại nhịp thở, nhìn thấy dưới cằm anh có một vết hôn màu đỏ nhạt, có lẽ ban nãy mới gặp mặt cô hôn lên cằm anh để lại.
Chu Dĩ dùng đầu ngón tay lau đi, lại dùng mu bàn tay lướt qua bờ môi ướt mịn của anh.
Mỗi khi trải qua chuyện thân mật, khóe mắt và hai má của cô đều là một mảng đỏ ửng, giống như uống rượu bốc lên mặt vậy.
Lý Chí Thành nhẹ nhàng lau đi đuôi mắt cô, ngậ cười nói: “Bây giờ anh rất đói.”
Chu Dĩ cọ lên lòng bàn tay anh: “Em cũng đói rồi.”
Lý Chí Thành nói: “Câu này của anh là nghĩa bóng.”
Chu Dĩ đấm anh một phát, ngồi về ghế phụ lái: “Vậy anh phải đút em ăn no trước, sau đó anh chậm rãi thưởng thức chứ.”
Ý cười trong mắt Lý Chí Thành càng đậm hơn, anh vuốt ve mái tóc cô sau đó khởi động xe tiếp tục lên đường.
Khi tới nhà hàng ăn, sảnh lớn đã có mấy bàn người.
Phong cách nội thất của nhà hàng này rất đặc sắc, xà nhà được làm bằng trúc, bàn ghế làm bằng gỗ, mỗi một bàn đều có một chiếc quạt gấp làm đồ trang trí, ngay cả thực đơn cũng được làm theo tạo hình một quyển bí tịch võ lâm, dường như đây là một khách điếm giang hồ trong tiểu thuyết võ hiệp, náo nhiệt mà hội tụ đủ khói lửa nhân gian.
Chu Dĩ vừa đẩy cửa bước vào đã ngửi thấy mùi cay nồng trong không khí, cô không kiềm chế nổi than thở với Lý Chí Thành: “Là hương vị của gia đình!”
Lý Chí Thành khoác lên cổ cô, dắt cô đi tìm chỗ ngồi: “Anh còn biết mấy nhà nữa, sau này đưa em đi ăn dần.”
Anh không thể ăn quá cay, khẩu vị thiên về ngọt, Chu Dĩ gọi thêm hai món ngọt, dặn đi dặn lại nhân viên rằng chỉ cần hơi cay là được.
Lý Chí Thành bị dáng vẻ lặp đi lặp lại hơi cay là cay bao nhiêu của cô chọc cười: “Anh cũng đâu gà đến mức ấy, vẫn có thể ăn được chút cay mà.”
Chu Dĩ lườm anh: “Dạ dày anh không tốt tự mình không ý thức được à? Còn vào cả viện rồi đấy.”
Lý Chí Thành muốn nói lại thôi: “Anh, cái kia là..”
“Là cái gì?”
Lý Chí Thành mặt không đỏ tim không đập nhanh đổ lỗi: “Đó là tên cháu trai Giản Mục Nham chuốc anh mà, anh chưa kịp ăn miếng cơm nào đã nhét rượu vào tay anh rồi.”
Chu Dĩ cân nhắc một chút, người này có lẽ là Giản thiếu gia mà Khương Nghênh nói, rất tốt, hình tượng của hắn ta trong lòng cô lại giảm xuống.
Cô hừ một tiếng, vỗ ngực nói: “Lần sau em giúp anh chuốc lại! Người gì đâu mà xấu xa thế.”
Lý Chí Thành liên tục gật đầu, càng trở nên mặt dày hơn: “Ừ, ừ, bọn họ là người xấu, chỉ biết bắt nạt anh thôi.”
Bánh trôi xào được mang lên, nhân hạt mè vị ngọt, Chu Dĩ gắp một miếng đút cho Lý Chí Thành: “Nhìn đi, toàn thế giới chỉ có em đối xử với anh tốt nhất.”
Lý Chí Thành nhau viên bánh trôi bên ngoài giòn bên trong mềm, chỉ nhìn Chu Dĩ cười.
___Em mới là kẻ đầu sỏ khiến anh say rượu, là kẻ gây ra tội ác tày trời.
Cứ nghĩ như vậy, Lý Chí Thành hàm hồ gọi cô: “Đồ xấu xa.”
Chu Dĩ phồng má lên, ngây ngốc ngẩng đầu: “Hử?”
Lý Chí Thành cười ra tiếng, lại tự lẩm bẩm một mình: “Quỷ đáng yêu.”
Hai người cũng không gọi nhiều đồ ăn, gà xào cay, canh bò nhúng, lại gọi thêm một đĩa khoai tây sợi xào ớt đỏ.
Đã rất lâu không được ăn những món hợp khẩu vị như vậy, Chu Dĩ hoàn toàn buông thả, sờ cái bụng tròn vo, đều được thỏa mãn về cơ thể lẫn tinh thần.
Quả thực Lý Chí Thành không biết ăn cay, cuối cùng ăn liên tục hai bát đá bào, đề phòng lỡ như hỏi Chu Dĩ: “Nhà em không có quy tắc để con rể mới vào cửa ăn một bát ớt chỉ thiên chứ?”
Chu Dĩ vô cùng cạn lời: “Không có! Nhưng mà hình như em nghe nói có người đón dâu cũng từng chơi như thế này.”
Lý Chí Thành chớp mắt: “Đón dâu à.”
Chu Dĩ giựt lấy hai tờ khăn giấy lau khóe miệng, hỏi: “Có cần gọi cho anh thêm một bát không?”
Lý Chí Thành lắc đầu: “Không ăn nữa.”
Bước ra khỏi nhà hàng, bọn họ định lượn một vòng trung tâm thương mại.
Nhìn thấy trên bục của tầng một có nhiều người vây quanh, Chu Dĩ kéo Lý Chí Thành tới xem náo nhiệt.
“Nhiều động vật nhỏ quá này.” Chu Dĩ hưng phấn lắc cánh tay Lý Chí Thành.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Trên biển quảng cáo viết “Hội vui chơi của thú cưng.”, xung quanh có hàng rào cao khoảng 1m6, bên trong là bối cảnh chủ đề rừng rậm, được sắp thành mấy khu vực, có đủ các loại động vật, cừu lạc đà, khổng tước, còn có heo cảnh và thỏ tai dài, có bệ đứng bên ngoài cho động vật ăn và chụp ảnh.
Chu Dĩ tựa lên hàng rào, quay đầu nhìn Lý Chí Thành, ánh mắt sáng lên, tâm tư gì không cần nói cũng rõ.
Lý Chí Thành nhìn nhân viên công tác ở cổng vào, tưởng rằng cần phải mua vé mới được vào, anh vỗ đầu cô nói: “Em ở bên ngoài kiễng chân lên xem cũng giống nhau.”
Chu Dĩ giơ tay chỉ vào trong: “Nhưng mà có heo nhỏ, anh không muốn xem heo nhỏ à?”
Lý Chí Thành cúi người về phía trước, cong eo đối diện với tầm mắt cô: “Chẳng phải anh đây đang xem à?”
Nghe thấy con heo nhỏ kia hừ hai tiếng, Lý Chí Thành lại nói: “Nhìn xem, anh em của em đang gọi em đấy.”
Chu Dĩ đập lên l*иg ngực Lý Chí Thành, tức điên lên nói: “Em là heo anh là chó!”
Lý Chí Thành lập tức tiếp: “Đúng là một đôi giai ngẫu.”
*Giai ngẫu: ý chỉ vợ chồng.
Bên cạnh có nhân viên công tác đi tới nói: “Muốn vào xem không ạ? Không thu phí đâu, chỉ cần chia sẻ lên dòng thời gian nhận đủ like là được.”
Chu Dĩ hỏi: “Nhận như thế nào?”
Nhân viên công tác cười nói: “Quét mà QR ở đây, chia sẻ bài biết sau đó đủ 58 cái like là được.”
58 cái, Chu Dĩ nghĩ ngợi, cả danh sách liên hệ của cô cũng chẳng có mấy người.
Còn không bằng thu phí, cô gạt đi ý định này, đang định kéo Lý Chí Thành đi khỏi, thì nhìn thấy người đàn ông này đang cúi đầu nghịch điện thoại.
“58 cái đúng không.” Lý Chí Thành nói, “Đợi chút.”
Không đến hai phút sau, anh giơ điện thoại lên cho nhân viên công tác nhìn, chỉ vào cột like toàn là ảnh đại diện, ít nhất cũng phải đến 7-80 cái rồi.
Anh hỏi: “Chắc là đủ rồi chứ?”
“Đủ rồi, đủ rồi.” Nhân viên công tác liên tục đáp, dẫn bọn họ tới cửa vào.
Chu Dĩ ngạc nhiên: “Anh làm thế nào được vậy?”
Lý Chí Thành khinh khỉnh nói: “Nói một câu trong group nhân viên là được rồi.”
Lý Chí Thành cau mày: “Rất kì lạ, em thực sự có cảm giác tổng giám đốc bá đạo và cô vợ nhỏ vậy.”
Lý Chí Thành ôm cô đi vào: “Đi thôi, đưa anh đi gặp anh em của em nào.”
“Anh em của em.” Chu Dĩ lẩm bẩm nói, “Đó chẳng phải là Chu Nhiên hay sao?”
Cô lập tức lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Chu Nhiên: Em nhìn thấy anh ở trung tâm thương mại rồi.
Chu Nhiên trả lời bằng một dấu hỏi chấm.
Chu Dĩ chụp một tấm ảnh heo con đang nằm lên gối đầu gửi cho Chu Nhiên: Anh, anh chơi vui nhỉ.
Chu Nhiên gửi một tin nhắn thoại tới, dùng giọng địa phương nguyên chất của Du thành, có thể nghe ra y đang cố gắng kìm nén lửa giận: “Con nhãi chết bầm, mau cút ngay cho ông.”
Chu Dĩ cười gập cả lưng, dùng một icon thỏ ngng đang lăn kết thúc cuộc đối thoại.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Lý Chí Thành, Chu Dĩ và con heo nhỏ kia chụp chung một tấm ảnh.
Trước khi đi, Chu Dĩ còn vẫy tay với nó: “Bye nha anh.”
Lý Chí Thành cũng học theo cô vẫy tay: “Bye nha anh vợ.”
Đi ra khỏi trung tâm thương mại, thấy thời gian vẫn còn sớm, Lý Chí Thành hỏi Chu Dĩ: “Còn muốn đi dạo chỗ nào không?”
Chu Dĩ nhìn con phố phồn hoa náo nhiệt, đề nghị nói: “Chúng ta tới quán bar đi! Em cũng muốn thử xem cuộc sống xa hoa về đêm!”
Lý Chí Thành dùng một câu phủ quyết: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Chu Dĩ cũng chỉ nói cho vui: “Vậy chúng ta đi đâu đây? Tản bộ bên bờ sông Hoàng Phố?”
Lý Chí Thành nghĩ ngợi, hỏi cô: “Muốn uống rượu?”
Chu Dĩ liếʍ môi: “Có chút.”
Lý Chí Thành xoay chìa khóa xe: “Vậy đi thôi, đưa em tới chỗ này.”
Chiếc xe dừng trước một con ngõ nhỏ, là một quán rượu nhỏ ẩn sâu trong lòng thành phố.
Chu Dĩ vừa bước vào, vừa đánh giá xung quanh, hỏi Lý Chí Thành: “Anh biết nhiều chỗ thế này từ đâu đấy?”
Lý Chí Thành cười nói: “Nói thế nào thì anh cũng ngốc ở đây năm sáu năm.”
Chu Dĩ à một tiếng, không nói thêm nữa, cảm xúc của cô hiển nhiên hơi trùng xuống, mấy năm xa cách kia vẫn là một chiếc nhọt trong lòng cô.
Lý Chí Thành phát giác được, chuyển sang chủ đề khác: “Vừa đúng lúc hỏi em, ở Thân thành đã quen chưa?”
Chu Dĩ gật đầu: “Hình như em cũng không có gì cần phải thích ứng, đều khá tốt.”
Cô dùng giọng mềm nhũn nói: “Có phải bởi vì có anh không? Vì anh là khu vực thoải mái của em.”
Lý Chí Thành không chịu nổi nhất chính là cô làm nũng như thế này, hô hấp của anh trở nên dồn dập, quyết định nói: “Uống một ly rồi về.”
Chu Dĩ cười ngọt ngào: “Nhưng mà ngày mai còn phải dậy sớm ấy, anh còn phải về đi làm nữa.”
Lý Chí Thành nhếch đuôi mày, giọng điệu ngang ngược gợi đòn vô cùng: “Cho dù anh đến muộn, cũng không có ai dám trừ lương của anh.”
Sảnh lớn đã ngồi đầy người, bọn họ đành ngồi bên quầy bar.
Nhân viên pha chế rượu là một anh chàng đẹp trai cứng cỏi, hỏi hai người bọn họ muốn uống rượu gì.
Chu Dĩ gọi một ly rượu hoa quả, tên là “Sáng sớm mùa hạ”, gọi cho Lý Chí Thành một cốc đồ uống không cồn.
Gọi xong đồ, cô thấy Lý Chí Thành nhìn chằm chằm vào một góc, mở miệng hỏi: “Nhìn gì vậy anh?”
Lý Chí Thành thu hồi tầm mắt, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Rượu hoa quả có vị chua ngọt, miệng ly được dính một lớp muối biển, tràn ngập hương thơm của chanh.
Chu Dĩ uống từng hớp nhỏ, ánh đèn trong phòng mờ ảo, cô dần dần cảm thấy buồn ngủ, ngồi dựa vào Lý Chí Thành ngáp một cái.
Bàn sau lưng dường như là một đám trẻ tuổi gia đình có điều kiện, bọn họ dùng cả tiếng Trung lần tiếng Anh để nói chuyện, thi thoảng sẽ bật ra một vài câu ngôn ngữ khác.
Nghe thấy có người gọi “Xaiver”, Chu Dĩ ngây người.
Tên tiếng Anh của Hoắc Kiêu cũng là cái này, rất đặc biệt, tên người dùng chữ X để bắt đầu rất ít gặp.
Trong lòng cô thầm thở dài hỏng rồi, không đến nỗi trùng hợp thế này chứ, đồng thời cô hơi thẳng người dậy nghiêng đầu qua, tập trung sự chú ý xem bọn họ đang nói gì.
“Xaiver, tôi nói chứ, bạn trai của cô ả vớt vát kia nếu không phải rich princeling thì chính là newney.”
“Loại con gái như thế này tôi gặp nhiều rồi, xuất thân bình dân, tạm coi là thông minh xinh xắn, nhìn thì có vẻ độc lập thanh cao, không cần dựa vào đàn ông, nhưng thực ra cực hèn mọn, cực dễ ra tay.”
Có người nâng cốc lên, giống như diễn cùng một vở kịch, làm màu giang hai tay ra, âm thanh trầm bổng nói: “Feminist is mamnist! Feminist is disgus!”
Giọng điệu trào phúng châm biếm của bọn họ vô cùng chói tai, mà tất cả một màn này xảy ra vô cùng hợp tình hợp lý, bởi vì bọn họ là những kẻ trên người, kẻ thượng lưu đương nhiên sẽ xem thường người bình thường, cười nhạo cái mà bọn họ gọi là tự mình nỗ lực và nghèo hèn dung tục từ trong xương cốt.
Chu Dĩ siết chặt chiếc ly thủy tinh, dùng sức đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch, từ gương mặt cho tới cổ cô đều đỏ rực, giống như bị người ta bóp chặt cổ họng, không có cách nào hô hấp, toàn thân run rẩy.
Cuối cùng cô nghe thấy âm thanh của Hoắc Kiêu, mang theo mỉa mai không hề che giấu: “ I can only say that she is fucking lucky.”
Lý Chí Thành đứng dậy, Chu Dĩ vội vàng kéo anh lại.
Hàm dưới của anh nghiến chặt, sắc mặt nặng nề phẫn nộ, dáng vẻ như muốn xông lên đánh nhau.
Chu Dĩ ôm lấy cánh tay anh, ngăn cản nói: “Đừng đi.”
L*иg ngực Lý Chí Thành nhấp nhô lên xuống, muốn rút cánh tay ra: “Ông đây không thể để bọn chúng nói em như thế được, buông ra.”
Chu Dĩ ôm chặt lấy, không dám lớn tiếng gây ồn ào, dường như là đang cầu xin anh: “Thật sự đừng đi, bọn chúng nhiều người như thế anh cũng đánh không lại đâu.”
Hai mắt Lý Chí Thành đỏ rực lên: “Em có thể nhịn được?”
Chu Dĩ cúi đầu nói: “Em không tức giận.”
Cô thở ra một hơi, lặp lại: “Thật đấy, những lời như thế này em chẳng thấy có gì kì lạ, cũng không tức giận đâu.”
Thậm chí cô còn nhếch miệng cười: “Trước kia hắn tiếp cận với em em đã đoán được rồi, em chỉ cảm thấy, quả nhiên là vậy. Em thực sự không tức giận.”
Lý Chí Thành nhìn qua bàn kia một cái, bọn họ tiếp tục uống rượu nói chuyện, chủ đề đã đổi thành những thứ khác.
“Thực sự không sao?”
Chu Dĩ gật đầu, ôm lấy eo anh, vùi mặt vào trong lòng anh: “Chúng ta về đi.”
Hô hấp của Lý Chí Thành nặng nề, l*иg ngực lờ mờ nhói đau, ngay cả xương sống cũng đau đớn như bị ghép sai vị trí.
Lúc đi ngang qua bàn kia, anh liếc xéo người đàn ông có gương mặt ưa nhìn kia, mặc quần áo có giá trị không nhỏ, tư thái lười biếng dựa trên ghế sô pha.
Hoắc Kiêu cảm nhận được ánh mắt, cũng ngước mắt lên nhìn, không hề cảm thấy ngại ngùng xấu hổ khi bị bắt gặp, thản nhiên mà khinh thường.
Lúc bước vào hai người đã nhìn thấy đối phương, chỉ là ai cũng giả vờ như không nhìn thấy.
Lý Chí Thành siết chặt nắm đấm cắn chặt răng hàm, kéo Chu Dĩ đi khỏi đầu cũng không ngoảnh lại.
Bước ra khỏi quán rượu quay về xe, Lý Chí Thành không lập tức lái xe đi, anh mở cửa sổ châm một điếu thuốc lên.
Anh chưa hết tức giận, lạnh giọng hỏi: “Anh có nên nói bây giờ em đã hiểu chuyện rồi không?”
ChuDĩ rũ mắt xuống, ngón tay móc vào nhau, rõ ràng khóe mắt đã đỏ ửng, nhưng vẫn cười nói: “Phải chăng anh cảm thấy được an ủi rồi hả?”
“An úi cái rắm.” Lý Chí Thành rút điếu thuốc đang ngậm trên miệng xuống, giơ tay nhéo lỗ tai cô, “Anh hi vọng em núp sau lưng anh, khóc nói “Ông xã giúp em đập anh hắn.”
Lần này Chu Dĩ thực sự cười bò: “Lẽ nào em vẫn còn 18?”
Lý Chí Thành không nói đùa nữa: “Anh thực sự hi vọng em mãi mãi mười tám tuổi.”
Gió đêm trộn lẫn với mùi thuốc lá bay tới, giọng nói của anh khàn mà dịu dàng: “Đừng lớn lên, anh thà rằng em không khiến người khác bớt lo, cũng không hi vọng em khiến người khác đau lòng thế này.”