Chu Dĩ bĩu môi xì một tiếng.
Lý Chí Thành nhìn cô thêm mấy giây, sau đó thu lại ý cười nơi khóe miệng. Anh vượt qua Chu Dĩ đi vào trong phòng ngủ chính, mấy phút sau ra ngoài đã đổi thành một bộ quần áo thoải mái mặc.
Thấy anh chuẩn bị ra ngoài, Chu Dĩ vội hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Lý Chí Thành nắm chìa khóa trong lòng bàn tay, tiện miệng đáp: “Có bữa cơm, em đói thì tự gọi đồ ăn ngoài.”
Chu Dĩ cảm thấy không thể tin nổi: “Anh muốn ném em một mình ở nhà sao?”
Lý Chí Thành nhếch cao đuôi mày lên, trên mặt viết bốn chữ “Hiển nhiên dễ thấy.”
Anh giơ cổ tay lên gõ gõ mặt đồng hồ: “Anh đã sắp muộn giờ rồi.”
Vẻ mặt của Chu Dĩ gần như sắp khóc đến nơi: “Vậy một mình em ở nhà chán lắm.”
Lý Chí Thành chỉ ra hướng cửa sổ phòng khách: “Tầng ba tòa nhà kia, Vân Hiện và Khương Nghênh ở nhà, nếu em buồn chán có thể đi tìm bọn họ.”
“Nhưng mà em….”
“Chu Dĩ.” Lý Chí Thành ngắt lời cô, thay bằng giọng điệu lạnh lùng, “Anh có cuộc sống riêng của mình.”
Chu Dĩ hoàn toàn không còn gì để nói, cô ôm lấy đầu gối ngồi cuộn tròn trên ghế sô pha.
Ta Ta nhảy đến bên người cô, liếʍ láp mu bàn tay cô.
Lý Chí Thành nói: “Nếu em muốn về, bây giờ anh cũng có thể đưa em đi.”
Chu Dĩ lắc đầu, vẫn cúi gằm mặt xuống.
“Vậy thì ngoan ngoãn ở trong nhà, chìa khóa anh để ở huyền quan cho em rồi.”
Lý Chí Thành đẩy cửa ra không hề quay đầu mà đi khỏi.
Chu Dĩ nói không ra là khổ sở hay mất mát, là cô đột nhiên chạy tới tìm anh, làm đảo lộn cuộc sống của anh, là cô không đúng.
Nhưng cứ ném cô một mình ở nhà như vậy, không hề giống với chuyện mà Lý Chí Thành có thể làm ra.
Ảnh hưởng của câu nói kia đã vượt xa dự kiến của Chu Dĩ, hiện giờ cô tiến thoái lưỡng nan, vòng đi vòng lại thành một nút chết.
Trước kia chắc chắn anh sẽ không bao giờ như thế này, Chu Dĩ mất mát nghĩ.
Cô chỉ mang theo một chiếc túi xách, bên trong để laptop và giáo án giảng dạy, ngay cả dây sạc điện thoại cô cũng không đem theo.
Tiếng nhắc nhỡ pin yếu vang lên, Chu Dĩ tìm kiếm trong giỏ đồ linh tinh, không tìm thấy dây cáp sạc phù hợp.
Cô điều chỉnh độ sáng thấp xuống, dùng 9% pin còn lại gửi tin nhắn cho Lý Chí Thành.
May mà người ta đã bỏ cô khỏi danh sách đen rồi.
Chu Dĩ: Sạc điện thoại ở đâu vậy? Điện thoại của em hết pin rồi.
Lý Chí Thành trả lời rất nhanh:Tủ đầu giường trong phòng có dây ổ cắm.
Chu Dĩ cầm điện thoại đi vào phòng ngủ chính, phòng ngủ của Lý Chí Thành đúng là tinh hoa cô đặc của cả căn chung cư này.
Bên cạnh giường được lắp một chiếc bàn dài, bên trên có đặt thiết bị máy tính, giỏ đồ ba tầng có đồ ăn vặt, giá treo trên tường rũ xuống không theo quy tắc trên đó bày đầy thú bông.
Chu Dĩ tìm thấy dây sạc, đang định rút ra thì nhìn thấy một con cừu lông xù ở đầu giường.
Cô nhặt lên, xoa nắn trong tay, tầng mây đen trên mặt cũng tan đi hết.
Chu Dĩ cắn môi, nhưng không đè nổi khóe môi đang tự đông giương cao lên, cô mở máy ảnh ra chụp một tấm, gửi qua cho Lý Chí Thành, được lời còn khoe mẽ nói: Anh cầm nó về rồi à.
Lần này cách nửa phút sau Lý Chí Thành mới trả lời: Bị rớt đồ mà cũng không biết?
Chu Dĩ nói: Em cố ý để lại chỗ đó đấy.
Lý Chí Thành:?
Chu Dĩ: Em cảm thấy anh sẽ quay lại.
Lý Chí Thành không trả lời nữa, quả thực anh quay lại rồi, gặp được nhân viên dọn vệ sinh nói người ở căn phòng này đã làm thủ tục trả phòng, nhưng hình như để rớt lại một món đồ.
Buổi sáng hôm đó, Lý Chí Thành đứng ở hành lang, trong lòng ôm một con cừu lông xù không hề hợp với khí chất của anh, quan tâm tất loạn gửi tin nhắn hỏi Chu Dĩ ở đâu, kết quả nhận được một tin nhắn thoại kì quái, tức giận trọn vẹn bốn ngày.
Phát hiện ra cừu nhỏ khiến Chu Dĩ lấy lại được tự tin và dũng khí, cô tiếp tục biên chữ ra gửi đi: Vậy sau này em tặng nó cho anh nhé, anh thay em chăm sóc tốt cho nó.
Chu Dĩ: Từ nhỏ tới lớn em không thích thú bông cho lắm, nhưng ở nước ngoài luôn bị mất ngủ, không ôm nó thì không ngủ được, rất thần kì đúng không.
Chu Dĩ: Sau này để nó ngủ cùng anh được không?
Cô liên tục gửi đi mấy tin dài dằng dặc, có lẽ Lý Chí Thành không nhịn được nữa, trả lời: Ừ.
Anh lại hỏi: Ăn cơm chưa?
Chu Dĩ đáp: Còn chưa, không biết nên ăn gì.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Lý Chí Thành gửi cho cô một bao lì xì 200 tệ.
Sau một lúc, anh gửi ảnh chụp màn hình đơn đặt đồ ăn ngoài cho cô: Gọi đồ cho em rồi, lát nữa xuống dưới lấy.
Chu Dĩ không còn mắc chứng khó lựa chọn nữa, ngoan ngoãn ngồi đợi đồ ăn tới.
Ta Ta rất gần gũi với người, nó luôn dính vào trong lòng Chu Dĩ, cô mở máy chiếu lên chọn một bộ phim điện ảnh, vừa xem vừa vuốt ve lông mèo gϊếŧ thời gian.
Khoảng bốn mươi phút sau, nhân viên giao hàng liên lạc với cô, nói cổng khu chung cư quản lý nghiêm ngặt, phiền cô xuống dưới cổng lớn nhận đồ.
Chu Dĩ cúp điện thoại, thay giày ra khỏi cửa, đi thẳng ra cổng khu chung cư lấy đồ ăn, lúc quay đầu lại đối diện với những tòa nhà giống hệt nhau đột nhiên cô mất đi phương hướng.
Phải đi về phía nào nhỉ?
Chu Dĩ cau mày nhăn mặt, dựa theo cảm giác thử sải về phía trước một bước.
Sau khi ra khỏi cửa cô đã cố tình nhìn một cái, chung cư của Lý Chí Thành nằm ở tòa nhà số 17, có lẽ không khó tìm đâu….nhỉ.
Đi lại trong khu chung cư như mê cung gần hai mươi phút, thời gian đã vượt xa lúc cô ra khỏi cửa, cuối cùng Chu Dĩ cũng chấp nhận hiện thực, cô lạc đường rồi.
Tại sao không sắp xếp theo tuần tự 1234, tại sao cạnh tòa nhà số năm lại cứ là tòa 11 chứ, thế này thì người ta biết tìm thế nào?
Chu Dĩ vừa chân chọc trong lòng, vừa gọi điện cho Lý Chí Thành.
Tiếng tút tút kéo dài bào mòn kiên nhẫn của con người, mãi tới khi có giọng nữ máy móc nhắc nhở cô không có người nhận máy, xin vui lòng gọi lại sau.
Chu Dĩ toát mồ hôi khắp người, quay trở lại cửa lớn, cô chọn cách từ bỏ, tìm một phiến đá rồi đặt mông xuống, dùng tay làm quạt.
Khi tiếng còi bíp bíp vang lên, cô đang ôm hi vọng vô hạn đối với sự phát triển khoa học kĩ thuật của Trung Quốc, đang định dùng phần mềm bản đồ nào đó định vị xem cụ thể là tòa nhà nào.
Chiếc xe kia lại vang lên hai tiếng, Chu Dĩ không thể không ngẩng đầu lên.
Trong ghế lái là một cô gái trẻ tuổi, cô hạ cửa sổ xe xuống nói với Chu Dĩ: “Là cô à, là Lý Chí Thành…..”
Có lẽ là nghĩ không ra được cách xưng hô chính xác, cô dừng lại tại đây, quay lại hỏi: “Sao cô lại ngồi ở đây?”
Chu Dĩ đứng dậy, khẽ vỗ đi bụi trên mông, bước qua nói: “Cô là Khương Nghênh đúng không.”
Cô gái kia gật đầu, nở nụ cười với cô: “Chào cô chào cô.”
Chu Dĩ vuốt vuốt tóc, giai thích: “Tôi ra ngoài lấy đồ ăn, nhưng không tìm được đường về nữa.”
“Như vậy à, khu chung cư của chúng tôi có hơi vòng vèo.” Khương Nghênh mở khóa xe, bảo cô ngồi lên.
Ngồi lên xe có điều hòa mát lạnh Chu Dĩ sụ vai xuống thở phào một hơi: “Cảm ơn cô.”
“Không cần không cần.” Khương nghênh xua tay, hỏi cô: “Lý Chí Thành đâu?”
Chu Dĩ trả lời: “Anh ấy nói có một bữa cơm, ra ngoài rồi.”
Khương Nghênh kinh ngạc há hốc miệng: “Cho nên anh ta ném một mình cô trong nhà để cô gọi đồ ăn ngoài?”
“Đồ chó!” Khương Nghênh hung hăng đập lên bàn điều khiển, bất bình thay cô.
Chu Dĩ bị sự thẳng thắn của cô nàng làm bật cười: “Cô dám mắng ông chủ của mình như thế?”
Khương Nghênh xoa mặt: “Quả thực chẳng thiếu lúc mắng sau lưng, cô đừng mách lẻo đó nhé.”
Chu Dĩ cười ra tiếng: “Không đâu.”
“Nhưng mà kì lạ lắm nhé.” Khương Nghênh nói, “Hôm nay Vân Hiện không đi theo, rốt cuộc là bữa cơm gì thế?”
Chu Dĩ lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
“Có lẽ là đi cùng đám người Giản thiếu rồi, bọn họ chơi bời khá cởi mở, không thích hợp….” Nói đến một nửa, Khương Nghênh dừng lại, liếc Chu Dĩ một cái.
Nhưng Chu Dĩ nhạy bén bắt được ý tứ trong lời nói của cô nàng, hơn nữa trực tiếp bổ sung nốt nửa câu sau thay cô: “Không thích hợp với người có gia đình rồi đúng không?”
Khương Nghênh có hơi lo lắng cho cô, nhưng thấy Chu Dĩ không sao cả nở nụ cười.
Cô quả thực tỉnh táo đến mức khiến người khác đau lòng: “Quả thực anh ấy còn độc thân mà, mà tôi lại chẳng có tư cách gì quản lý anh ấy.”
Khương Nghênh thở dài một hơi, dựa theo quan niệm và tư duy của mình, cô không cách nào có thể hiểu được cuộc tình giằng co kéo dài mười năm của hai người này.
Nếu yêu thương lẫn nhau thì biểu đạt tình yêu của mình, chia tay rồi thì một dao chặt đứt không liên lạc với nhau nữa, việc dứt khoát trơn tru như thế này tại sao đến bọn họ lại kéo chân khỏi vũng nước còn vướng bùn, tại sao lại luôn duy trì mối quan hệ không rõ ràng như vậy?
Nhưng mà chuyện tình cảm này, như uống nước chỉ có người uống mới biết nó ấm lạnh ra sao, Khương Nghênh cũng không muốn đánh giá gì nhiều, cô nói với Chu Dĩ: “Nhất định Lý Chí Thành vô cùng vô cùng thích cô, Vân Hiện nói với tôi anh ta đối xử với cô tốt như thế nào, người đó và Lý Chí Thành mà tôi quen biết hoàn toàn không giống nhau.”
Đèn đường mờ ảo, gió đêm thổi qua, làm con chim khách hoảng sợ bay đi thật xa.
Chu Dĩ nhìn ra bên ngoài cửa sổ nói: “Đó là trước kia.”
Khương Nghênh đưa Chu Dĩ đến dưới lầu tòa nhà, trước khi xuống xe, cô hỏi Chu Dĩ có muốn đến nhà cô chơi không.
Chu Dĩ lắc đầu từ chối: “Lần sau có cơ hội đi, hôm nay muộn quá rồi không làm phiền cô nữa.”
Hai người trao đổi phương thức liên lạc, cho dù có tầng quan hệ với người đàn ông hay không, Chu Dĩ rõ ràng rất có hảo cảm với cô gái đáng yêu sáng sủa này, Khương Nghênh cũng cảm thấy vậy.
Quay lại chung cư, Chu Dĩ mở phần đồ ăn đã nguội ngắt ra, Lý Chí Thành gọi cho cô một phần bánh gạo chiên mật mía và một bát mì sợi.
Nhưng mì đã bị vữa rồi, bánh gạo cũng không cong giòn nữa, mật mía cũng tan hết, mang theo mùi hơi đắng của thuốc bắc, Chu Dĩ miễn cưỡng ăn hai miếng.
Lý Chí Thành mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, hỏi cô sao vậy.
Chu Dĩ nói: Không sao rồi.
Đầu bên kia không còn động tĩnh gì nữa.
Ta Ta nhảy lên ghế, sấn lại gần chiếc bát ngửi ngửi, tỏ vẻ chán ghét nghiêng đầu đi.
Chu Dĩ tóm lấy nhúm lông sau gáy nó, ôm vào trong lòng: “Mày có ba tỉ mỉ hầu hạ, hạnh phúc quá nhỉ.”
Hai tiếng đồng hồ sau, Chu Dĩ ngồi khoanh chân trên thảm, mở laptop ra, dự định hoàn thành nốt công việc còn dang dở trên tay, mài mòn bớt thời gian ở một mình trong đêm này.
Mãi tới mười một giờ Lý Chí Thành mới về, nghe thấy tiếng mở cuwara, Chu Dĩ cảnh giác ngẩng đầu lên.
“Vẫn chưa ngủ à?” Giọng của anh có hơi khàn, trên tay còn xách theo một chiếc túi giấy.
Chu Dĩ gỡ mắt kính xuống: “Chưa.”
Lý Chí Thành thay dép xong, đặt túi giấy lên bàn trà, rồi đi vào phòng ngủ lấy đồ đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
Chu Dĩ mở chiếc túi ra nhìn một cái, bên trong có một hộp vằn thắn được đóng gói, vẫn còn đang nóng.
Cô nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh một lúc, lấy chiếc hộp và đũa dùng một lần ra, gắp một miếng vằn thắn bỏ vào miệng, là nhân rau tể thái thịt lợn, bên dưới còn có một quả trứng gà chiên, mùi vị thơm mặn.
Lý Chí Thành tắm táp qua loa, mấy phút sau anh ra khỏi phòng tắm, mặc một chiếc áo thun và quần dài ở nhà rộng rãi, bên trán còn dính lọn tóc ướt, anh dùng khăn lông lau qua.
Anh rót hai cốc nước, một cốc để trên bàn trà, một cốc khác thì cầm trên tay, ngồi xuống ghế sô pha đơn.
Bên trong bát chỉ còn hai miếng, Chu Dĩ không ăn nổi nữa, đặt đũa xuống.
Lý Chí Thành hỏi cô: “Còn ăn nữa không?”
Chu Dĩ lắc đầu rồi uống một ngụm nước.
Lý Chí Thành bèn cầm hộp lên, và đũa một hái cái ăn hết đồ còn lại, sau đó thu dọn đồ rác rưởi trên mặt bàn.
“Sao anh lại mang đồ ăn đêm cho em?” Chu Dĩ hỏi.
Lý Chí Thành nâng mắt lên nhìn cô một cái: “Đoán em sẽ đói.”
Chu Dĩ ồ một tiếng.
Lý Chí Thành không nói cho cô biết, những nhà nào nuôi mèo đều lắp camera bên trong phòng khách, mỗi cử chỉ hành động hôm nay của cô đều được anh thu vào mắt, bao gồm cả việc bữa tối cô không ăn mấy, bao gồm cả những lời lẩm bẩm của cô với Ta Ta.
Lý Chí Thành để túi rác ở trước cửa, giục cô: “Làm xong chưa, mau đi tắm rồi đi ngủ.”
“Sắp rồi.” Chu Dĩ gõ xong đoạn văn bản cuối cùng, lưu tệp sau đó tắt máy tính.
Lý Chí Thành đang định vào phòng sách, lại quay ngược về phòng khách hỏi cô: “Anh còn chưa hỏi em, hành lý của em đâu?”
Chu Dĩ đáp: “Không mang theo, tan lớp là em chạy thẳng ra trạm tàu cao tốc luôn.”
Sắc mặt Lý Chí Thành trầm xuống: “Vậy em chuẩn bị mặc gì?”
Chu Dĩ nói như lẽ đương nhiên: “Mặc của anh đó.”
Lý Chí Thành định nói lại thôi, cuối cùng đen mặt đi vào tủ chọn cho cô một chiếc áo thun màu sữa: “Bên trong ngăn kéo có khăn lông và bàn chải mới, tự lấy đi.”
Chu Dĩ cầm áo thun của anh chạy vào phòng tắm: “Biết rồi.”
Bên trong vẫn còn hơi nước chưa tan, Chu Dĩ buộc tóc lên, cở quần áo bước vào gian tắm.
Nước ấm làm ướt làn da, cô với lấy sữa tắm trên giá, tiện tay lấy một chai lau đi hơi nước bên trên để nhìn nhãn hiệu, là vị sữa bò, cô hơi cau mày, lại cầm chai có vỏ ngoài màu vàng lên, mùi cam ngọt.
Chu Dĩ lắc lắc hai chai sữa tắm, đều vẫn còn mới, chưa dùng được bao nhiêu.
Bỗng nhiên Chu Dĩ hiểu ra, cô cong khóe môi, nhưng không khống chế nổi nụ cười.
Tâm trạng cô hiện giờ giống như bọt sữa tắm thơm mềm, cơ gò má của cô sắp cười đến nỗi cứng ngắc luôn rồi.
Cứu mạng, sao Lý Chí Thành lại đáng yêu như vậy chứ.
Lý Chí Thành thay ga giường mới lên, nhưng Chu Dĩ cậy da mặt mình dày giả vờ như không nhìn thấy, cô chạy từ trong phòng tắm ra, kéo chăn lên rồi chui vào trong.
Lý Chí Thành cong người ngồi dậy, quở trách cô: “Ai cho em ngủ ở đây hả?”
Chu Dĩ giống như không nghe thấy, mắt mày cong lên, cố vươn cổ ra sát tới trước mặt Lý Chí Thành: “Anh ngửi thấy mùi gì không?”
Đương nhiên Lý Chí Thành ngửi thấy rồi, hương thơm ngát đập vào mặt, khiến người ta muốn lờ đi cũng khó.
Chu Dĩ cười vô cùng tùy ý phóng túng: “Cam ngọt với sữa bò đấy.”