Giữa Huynh Đệ Tốt Không Có Tình Hữu Nghị Thuần Khiết Hay Sao!

Chương 23

Vì sao?

Thế mà Tiểu Trang còn hỏi vì sao?

Trần Khang chỉ hận sắt không thành thép, nói: "Sao cậu lại có thể thẳng như này vậy! Cậu không nghĩ mà xem, người bình thường sẽ nói lời kỳ lạ như này sao? Người anh em này của cậu, sợ là lòng dạ không đơn giản đâu."

Trang Ngạn Du nhíu mày, hơi không vui vì có người nói anh em của mình không bình thường.

Nhưng cậu biết giám đốc Trần có ý tốt, khẽ mím môi hỏi: "Không đơn giản ở đâu."

Giám đốc Trần thấy Trang Ngạn Du không hề nghĩ đến khía cạnh khác, phút chốc bắt đầu do dự, mình có nên nói rõ hay không?

Có một số chuyện một khi đã nói ra sẽ giống như mở cánh cửa thế giới mới.

Giống như bây giờ ông đang nói cho Trang Ngạn Du, có lẽ anh em của cậu không phải một trai thẳng, có khi còn có ý đồ với cậu.

Như vậy từ giờ trở đi, Trang Ngạn Du sẽ bắt đầu tò mò trai thẳng khác gì với trai cong, sẽ bắt đầu để ý cộng đồng này. Mà để ý càng nhiều, đương nhiên sẽ càng dễ cong!

Còn không bằng không nói cho cậu ấy ngay từ đầu, nếu cậu ấy không hiểu biết thế giới của gay, cho dù một tên nào đó muốn theo đuổi cậu ấy, cậu ấy đều sẽ coi người ta như anh em, như vậy đối phương sẽ dễ biết khó mà lui.

Trần Khang nhìn nam sinh nhìn như xấp xỉ con trai mình, trong lòng càng không muốn cậu bị người dụ dỗ lừa đi.

Trần Khang do dự một lúc, mơ hồ nói: "Tóm lại, sau này cậu cách anh ta xa chút, có lẽ anh ta có lòng dạ thâm sâu, còn..."

Trần Khang còn chưa nói xong, Trang Ngạn Du đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với ông: "Giám đốc Trần, chú đợi cháu một lát."

Cậu lấy điện thoại ra nhìn cuộc gọi vẫn chưa tắt, cầm đến bên miệng nói: "A Tập, tôi cúp trước một chút, anh đến thì bảo tôi."

Lần đầu tiên Trang Ngạn Du không đợi Ôn Trầm Tập trả lời đã ngắt máy trước.

Sau khi cúp máy, Trang Ngạn Du mới ngẩng đầu nhìn Trần Khang, nhìn rất nghiêm túc: "Được rồi, điện thoại đã tắt, giám đốc Trần nói tiếp đi."

Trần Khang: "..."

Trần Khang sững sờ một lúc mới hỏi: "Vừa nãy cậu... Vẫn luôn không tắt điện thoại?"

Trang Ngạn Du cũng mới nhớ đến, có chút áy náy nói: "Cháu xin lỗi, vừa nãy cháu quên mất."

Trần Khang hỏi: "Vậy, người gọi điện với cậu là..."

Trang Ngạn Du: "Chính là anh em của cháu."

Trần Khang: ".........."

Ông, đường đường là quản lý cấp cao một doanh nghiệp lớn, nói xấu sau lưng người ta, xúi bảo bạn tốt người khác cách xa đối phương, thế mà còn bị đối phương nghe được tận tai!

Trần Khang hoảng hốt nói: "Cậu vừa nói anh em tốt của cậu sẽ đến đón cậu..."

Trang Ngạn Du: "Cũng là anh ấy."

Dừng một chút, Trang Ngạn Du rất nghiêm túc nói: "Cháu xin lỗi, cháu quên mất tiêu."

Trần Khang: "Không, không sao... Vậy tôi đi trước đây, để lão Từ đi với cậu..."

Ông sợ lát nữa đối phương đến sẽ đánh mình một trận.

Trần Khang kéo thắt lưng, cũng kéo theo cái bụng 50 cân lên, cảm thấy bản thân thật sự không lì đòn đến thế.

Song, ngay lúc ông định quay người lên tầng về phòng riêng, một chiếc xe ô tô màu đen từ từ đỗ ở cửa nhà hàng.

Đèn xe chiếu ở trên cửa chính nhà hàng, lóe sáng hai lần, đèn vàng lóe lóe.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn, chân dài, mặc vest phẳng phiu bước xuống.

Người đàn ông đi về phía cửa chính nhà hàng.

Anh rất cao, đèn xe chiếu vào sau lưng, do ngược sáng nên người ta không nhìn rõ bộ dạng của anh.

Nhưng lúc anh bước về phía bọn họ, không hiểu sao lại toát lên một khí chất khiến người khác khó lòng bỏ qua, mỗi một bước đi đều để lòng người vô thức hồi hộp.

Đương nhiên, “người” này chỉ giới hạn với Trần Khang.

Trần Khang thầm nghĩ: Không phải chứ, bạn của tiểu Trang đến nhanh vậy? Nhìn kỹ lại thì, đợi đã, dáng người này có chút quen quen.

Lúc Trần Khang vẫn đang nghĩ người này là ai, sao mình lại cảm thấy quen, mắt Trang Ngạn Du bên cạnh ông đã sáng lên, cậu vui vẻ nói: "A Tập, anh đến rồi."

Trang Ngạn Du đã sớm ghi chép các loại số liệu của anh em tốt ở trong não, cho dù ngược sáng, chỉ cần nhìn bóng người, cậu cũng nhận ra đối phương ngay.

Người đàn ông sải cặp chân dài bước đi, cuối cùng cũng đến gần, ánh đèn cạnh cửa nhà ăn hắt vào trên mặt, chiếu sáng bộ dáng của anh.

Đúng là Ôn Trầm Tập.

Trần Khang và quản lý Từ há hốc miệng.

"Ôn, tổng giám đốc Ôn."

Trên tay Ôn Trầm Tập vẫn cầm điện thoại, bên trên có ghi chép cuộc gọi Trang Ngạn Du vừa cúp trước đó.

Ôn Trầm Tập nhìn Trần Khang một cái, lại nhìn Trang Ngạn Du nói: "Đợi có lâu không?"

Trang Ngạn Du không nhìn điện thoại mà tính nhẩm một chút, khẳng định: "Mới chỉ 15 phút."

Thật ra đã chậm 36 giây.

Nhưng Trang Ngạn Du tự động xóa đi số lẻ cho huynh đệ.

Ôn Trầm Tập "ừ" một tiếng, sau đó nhét điện thoại vào trong túi, ánh mắt bị khuất sau kính bình tĩnh nhìn Trần Khang.

Ánh mắt anh bình tĩnh, vẻ mặt cũng giống như lúc bình thường, nhưng Trần Khang lại cảm nhận được chút rét lạnh sau vẻ ngoài bình tĩnh này.

Quản lý Từ đứng ở bên cạnh Trần Khang cũng cảm thấy bị dính lây, đi không được mà ở không xong, cuối cùng đành lúng túng nói: "Ừm... Thật trùng hợp, tổng giám đốc Ôn, ngài cũng đến đây ăn cơm..."

Ôn Trầm Tập: "Không trùng hợp, tôi đến tìm Tiểu Trang."

Quản lý Từ đang nỗ lực tự thuyết phục đây chỉ là một sự trùng hợp thôi: "..."

Được rồi, ông cảm thấy mình đã có thể câm miệng.

Vẻ mặt Trần Khang càng ngạc nhiên hơn vừa nãy.

Ông nhìn nhìn Trang Ngạn Du, lại nhìn nhìn Ôn Trầm Tập.

Trong đầu dần dần xuất hiện– suốt quãng đường công tác từ thành phố A đến đây, hai người này luôn như bóng với hình.

Mới bắt đầu mọi người đều tưởng tổng giám đốc Ôn nhắm trúng năng lực của Trang Ngạn Du, hóa ra...

Trần Khang cố gắng làm giãy giụa cuối cùng, hỏi Trang Ngạn Du: "Anh em tốt cậu nói là... tổng giám đốc Ôn?"

"Đúng vậy." Trang Ngạn Du có chút nghi hoặc: "Cháu chưa nói với các chú sao?"

Trần Khang, quản lý Từ: "........"

Cháu đã nói lúc nào chứ!

Nhưng nghĩ lại thì cả quãng đường này, Ôn Trầm Tập đúng là luôn đi cùng Trang Ngạn Du, suốt dọc đường người ta vẫn thoải mái, vốn không hề che giấu, rõ ràng là chính bọn họ không dám nghĩ bậy!!

Ông vừa mới bảo Tiểu Trang phải cách xa sếp của bọn họ ra, còn nói sếp không phải người bình thường.

Trần Khang: Rất tốt, ngày mai viết đơn từ chức thôi.

Ôn Trầm Tập biết rõ những vẫn cố ý hỏi: "Mọi người vừa nói chuyện gì vậy? Có phải đang nhắc tới tôi không?"

Trần Khang nở nụ cười yếu ớt, vuốt vuốt cái bụng bự của mình, nói: "Thật ra là hiểu lầm."

Ôn Trầm Tập: "Ừm, hiểu lầm gì?"

Trần Khang hòa nhã nhìn Trang Ngạn Du: "Tiểu Trang à, là tôi đã hiểu nhầm, tôi còn tưởng rằng cậu bị người ta lừa... Cho nên lúc nãy mới nói như vậy, bây giờ biết bạn của cậu là tổng giám đốc Ôn thì tôi yên tâm rồi! Tổng giám đốc Ôn của chúng ta là người như nào còn phải nói sao? Cả công ty đều biết, có đúng không?"

Tất nhiên Trang Ngạn Du sẽ cảm thấy anh em chỗ nào cũng tốt: "Đương nhiên, A Tập rất tốt."

Trần Khang kéo quản lý Từ: "Vậy, nếu tổng giám đốc Ôn đã đến, chúng tôi sẽ đi trước, phó giám đốc Trương của tập đoàn Hải Cảng vẫn đang đợi chúng tôi."

Ôn Trầm Tập lại nhìn Trần Khang, nếu như không phải đợi lát nữa còn phải đi ăn cơm với Trang Ngạn Du, anh định tiếp tục giữ ông lại nói chuyện.

Ôn Trầm Tập từ bi nói: "Đi đi."

Trần Khang như được ân xá, nhanh chóng kéo quản lý Từ đi.

Đợi lúc Trang Ngạn Du và Ôn Trầm Tập lên xe, wechat của Ôn Trầm Tập liên tiếp nhảy ra mấy cái tin nhắn liền.

[Trần Khang: Đau khổ trong lòng.jpg]

[Trần Khang: Sếp, tôi thật sự không biết là cậu…]

[Trần Khang: Tôi không cần viết đơn từ chức, phải không?]

Ôn Trầm Tập xùy một tiếng, không trả lời mà cài số lái xe đi luôn, tối nay anh chỉ muốn cùng Trang Ngạn Du ăn cơm, không để trợ lý đi cùng, chỉ có thể tự lái xe.

Wechat của Trang Ngạn Du cũng liên tiếp vang lên tiếng nhắc nhở.

Ôn Trầm Tập không cần đoán cũng biết là quản lý Từ gửi tới.

Trên thực tế cũng như dự đoán của Ôn Trầm Tập, đều là tin nhắn của quản lý Từ.

[Quản lý Từ: Tiểu Trang! Sao cậu lại quen ông chủ chúng ta vậy?]

[Quản lý Từ: Chắc cậu biết anh ta là ai phải không? Anh ta không cố ý che giấu thân phận để làm quen cậu chứ?]

[Quản lý Từ: À, đúng rồi, nhìn đầu óc của tôi này, chúng ta đều đi công tác cùng nhau, công ty có giới thiệu, sao cậu có thể không biết.]

[Quản lý Từ: Tối nay thật sự... Suýt đã dọa đến cái mạng già này của tôi rồi.]

Trang Ngạn Du đang muốn trả lời.

[Quản lý Từ: À đúng, đúng rồi nhỉ, bây giờ cậu đang ở cùng tổng giám đốc Ôn.]

[Quản lý Từ: Không cần trả lời tôi! Đợi cậu về thì chúng ta nói chuyện chi tiết sau.]

Trang Ngạn Du chỉ đành dừng lại, âm thầm đóng wechat lại.

Ôn Trầm Tập nhìn cậu một cái, lại nhanh chóng liếc sang chỗ khác, vừa nghiêm túc lái xe vừa hỏi: "Có phải quản lý Từ không?"

Trang Ngạn Du: "Ừm."

Ôn Trầm Tập im lặng hai giây, thấp giọng hỏi: "Để bọn họ biết quan hệ của chúng ta, có làm phiền cậu không?"

Bây giờ Trang Ngạn Du chỉ là một nhân viên bình thường, hoàn cảnh gia đình lại đơn giản, kể ra thì rất khó quen biết Ôn Trầm Tập. Nhưng bọn họ vẫn cứ quen biết nhau, nếu vào mắt người không có ý tốt, có lẽ sẽ nói vài lời không hay.

Không ngờ Trang Ngạn Du lại thắc mắc: "Làm phiền tôi cái gì?"

Ngón tay Ôn Trầm Tập gõ gõ trên tay lái, "Bọn họ có thể sẽ nói vài lời khó nghe."

"Nhưng tôi lại muốn tất cả mọi người đều biết anh là anh em tốt của tôi." Trang Ngạn Du bình tĩnh chỉ ra chỗ mấu chốt: "Người nói lời khó nghe sẽ chỉ ngày càng nhiều. Chỉ vì bọn họ mà tôi phải giấu anh đi sao?"

Ôn Trầm Tập bất đắc dĩ, nhìn con đường phía trước bị đèn xe chiếu sáng, lẩm bẩm nói: "Tôi ngược lại càng muốn cậu giấu tôi đi."

Giống như lẩm bẩm một mình, Trang Ngạn Du không nghe rõ, nghiêng đầu nhìn Ôn Trầm Tập, dường như muốn hỏi anh mới nói gì.

Ôn Trầm Tập mở cửa xe ra, gió lập tức thổi vào, cũng thổi tan những lời Trang Ngạn Du muốn hỏi.

Thành phố H ban đêm không phồn hoa như thành phố A, ánh sáng buổi đêm thưa thớt, chỉ có đèn đường dọc đường cái mọc san sát thành một hàng.

Thành phố gần biển, ngay cả gió cũng chứa vị muối biển nhàn nhạt, thuyền đánh cá bên bờ xếp thành hàng, những điểm sáng chi chít làm bừng lên một vùng biển nhỏ xung quanh.

Trang Ngạn Du nhìn đường ven biển ngoài cửa sổ, đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì, âm thầm nhìn thoáng qua Ôn Trầm Tập, muốn nói lại thôi.

Ôn Trầm Tập thấy vậy bèn kéo cửa sổ xe lên để cản bớt gió rồi mới hỏi: "Cậu muốn nói gì?"

Trang Ngạn Du nhìn anh một cái, mím môi nói: "Quản lý Từ nói... Sau khi tôi uống say đã mang về một thanh thép."

Nghe thế, Ôn Trầm Tập nhếch môi cười nhẹ: "Đúng vậy, cậu đặt ở trên giường, còn đắp chăn cho nó."

Trang Ngạn Du cảm thấy dùng tay vỗ đầu cũng không vỗ sự xấu hổ rụng đi được, đổi sang húc nhẹ đầu vào cửa kính xe, chán nản nói: "Xấu hổ ghê."

Ôn Trầm Tập thấy thế bèn giảm bớt tốc độ xe, dùng cái tay đang rảnh kéo cậu về: "Sao lại mất mặt? Tôi rất cảm động."

Trang Ngạn Du ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh, cảm động cái gì?

Ôn Trầm Tập chỉnh sửa lại đầu tóc hơi rối của cậu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Trang uống say cũng vẫn nhớ rõ mong muốn của tôi, tôi rất cảm động."

Trang Ngạn Du nói như lẽ đương nhiên: "Đấy là do trí nhớ của tôi tốt."

Cậu khựng lại, nói: "Không cần cảm động vì cái này."

Ôn Trầm Tập: "Được, vậy nghĩ xem tối nay muốn ăn gì?"

Trang Ngạn Du không nghiên cứu lĩnh vực ăn uống, chủ yếu ăn đồ ăn thanh đạm dễ tiêu tốt cho sức khỏe, cậu ngẫm nghĩ rồi nói: "Anh muốn ăn gì? Tôi đi cùng anh."

Ôn Trầm Tập: "Được."

Ôn Trầm Tập chọn một nhà hàng nổi tiếng ở địa phương chuyên làm đặc sản thành phố H, có vài món khá thanh đạm, đúng lúc phù hợp khẩu vị của Trang Ngạn Du.

Sau khi ăn, nhà hàng còn tặng một bát đá bào cho hai người.

Thời tiết giữa hè, mọi người ăn cơm xong đều đổ không ít mồ hôi, lúc này lại ăn một bát đá bảo có thể khiến người mát từ trong ra ngoài.

Thành phố H vốn thuộc thành phố nhiệt đới, tối đến là khắp nơi sẽ biến thành thiên đường đá bào, sinh tố.

Ôn Trầm Tập thấy Trang Ngạn Du đổ mồ hôi khá nhiều bèn đẩy đá bào qua: "Thử xem, ăn xong sẽ mát hơn, còn giải khát nữa."

Trang Ngạn Du nhìn bát đá bào, không động tới mà nói với Ôn Trầm Tập: "Phần lớn người đều hiểu lầm mùa hè ăn đá bào có thể giải khát."

Ôn Trầm Tập nhướng mày.

Trang Ngạn Du sợ anh không hiểu bèn tiếp tục giải thích: "Uống nước đá sẽ tạm thời làm thân nhiệt chúng ta hạ thấp, nhưng việc này cũng sẽ khiến tuần hoàn máu tăng nhanh làm thân nhiệt lại tăng lên, chỉ một lúc sau sẽ khiến chúng ta vừa nóng vừa khát. Hơn nữa, đá bào cũng không tốt cho sức khỏe, dễ dẫn đến bị bệnh đường ruột, quan trọng nhất là anh cũng không biết công cụ làm ra đá bào này và nước rốt cuộc có sạch hay không, tóm lại mùa hè không nên ăn đá, có thể uống nước ấm là tốt nhất, việc này giúp giải khát tốt nhất, cũng tốt cho sức khỏe nhất....ưʍ."

Đột nhiên cái miệng đang bô bô nói đã bị đút một thìa đá bào.

Trang Ngạn Du ngừng lại.

Đá bào ngọt ngọt giống như kem ly tan chảy trong miệng cậu.

Vị mát lạnh làm Trang Ngạn Du vừa nãy vẫn cảm thấy oi bức không thôi lập tức trở nên mát mẻ.

Chưa cần biết có tác dụng hay không, nhưng lúc này xác thật thấy không quá nóng nữa.

Hơn nữa...

Thật ngọt.

Đồ ngọt rất dễ kí©ɧ ŧɧí©ɧ con người tiết ra dopamine khiến tâm trạng trở nên vui vẻ.

Miệng Trang Ngạn Du mấp máy, ánh mắt lại ở trên người Ôn Trầm Tập.

Đôi mắt dưới cặp kính của Ôn Trầm Tập mang ý cười nhìn cậu: "Còn nóng không?"

Trang Ngạn Du thành thật nói: "Tốt hơn rồi."

"Cậu đổ mồ hôi quá nhiều, tôi muốn giúp cậu mát mẻ hơn." Ôn Trầm Tập lại hỏi: "Ngon không?"

Trang Ngạn Du im lặng, không thể không thừa nhận: "Ngon."

Ôn Trầm Tập thu thìa lại, nói: "Nếu đã bớt nóng, chúng ta đi dạo bờ biển hóng gió đi?"

Trang Ngạn Du đáp: "Được."

Ôn Trầm Tập gọi nhân viên đến thanh toán.

Thanh toán xong, lúc chuẩn bị đi, anh vừa cúi đầu thì thấy Trang Ngạn Du vẫn ngồi im ở đó.

Ôn Trầm Tập: "Vẫn muốn ngồi thêm một lúc sao?"

Trang Ngạn Du bất giác nhìn chén đá bào chỉ ăn một miếng.

Ôn Trầm Tập nhìn theo ánh mắt cậu, nhìn thấy chén đá bào.

Đá bào có vị xoài, bên trên còn phủ lớp đá xay nhuyễn như bông tuyết rơi trên đỉnh núi màu vàng kim chói lóa, trông rất đẹp, cũng khiến người rất muốn ăn.

Ôn Trầm Tập nhướng mày: "Sao thế?"

"Thật ra... Mùa hè cũng không phải không thể ăn đá bào." Bỗng nhiên Trang Ngạn Du do dự nói: "Nghiên cứu khoa học đã chỉ ra rằng, thỉnh thoảng ăn một hai lần sẽ không có việc gì."

Ôn Trầm Tập nén cười.

Trang Ngạn Du hơi chột dạ nói: "Chúng ta không nên lãng phí đồ ăn đúng không?"

Ôn Trầm Tập hoàn toàn bị cậu chọc cười, nghĩ đến vừa nãy bé cá nghiêm túc phổ cập mùa hè không thể ăn đá bào cho mình, lại nhìn bé cá tham ăn giờ phút này, đối lập quả thật quá rõ rệt.

Gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc ban đầu của Ôn Trầm Tập đã tan chảy như bát đá bào ấy, tiếng cười như mang theo làn gió mát vừa trầm thấp vừa êm tai bật ra.

Trang Ngạn Du không hiểu sao thấy xấu hổ mà cúi đầu, tai đỏ bừng.

Qua một lúc, Ôn Trầm Tập mới ngừng cười, lại ngồi xuống đẩy đá bào đến trước mặt cậu, trang nghiêm nói: "Đúng, cậu nói không sai, không thể lãng phí lương thực, vả lại không phải ngày nào chúng ta cũng ăn, không ảnh hưởng thân thể được."

Trang Ngạn Du hào phóng nói: "Chúng ta mỗi người một nửa."

Đồ tốt thì tất nhiên phải chia sẻ với anh em tốt.

Ôn Trầm Tập: "Được, cậu ăn trước đi, dư lại đưa tôi."

Trang Ngạn Du lập tức gật đầu, bắt đầu ăn.

Đá bào không giống các đồ ăn bình thường khác, không cần nhai là sẽ tự tan ở trong miệng.

Trang Ngạn Du có thể cảm nhận rõ ràng, theo độ ấm khoang miệng tăng lên, đá bào từng chút một tan ra, bị nhiệt độ thân thể bao quanh.

Nhiệt độ thân thể con người thật kỳ lạ, trước đây lúc còn là hệ thống, cậu sẽ không cảm nhận được.

Mà giờ cậu còn cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ khoang miệng thay đổi, cảm nhận chúng nó bị mình đồng hóa.

Loại cảm giác này, không hiểu vì sao khiến Trang Ngạn Du từng là con chip lạnh băng có chút nghiện.

Hóa ra nhiệt độ thân thể con người còn có thể như này, khiến người ta cảm thấy kỳ diệu, không kìm chế được sa vào trong đó.

Nhưng Trang Ngạn Du còn nhớ phải chia một nửa cho huynh đệ, lúc còn lại một nửa bát, cậu dừng lại.

Ôn Trầm Tập cũng không khách sáo, lấy thìa cậu đã ăn rồi bắt đầu ăn.

Ngay từ đầu anh còn lo Trang Ngạn Du ăn không ngừng được, nghĩ muốn khuyên ngăn một chút, nhưng cá nhỏ rất tự giác.

Trang Ngạn Du ngạc nhiên: "Tôi đã ăn thìa đó rồi."

Ôn Trầm Tập “ừm” một tiếng "Không sao."

Trang Ngạn Du: "Ồ."

Thấy đối phương nhanh chóng tiếp thu, hơn nữa hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không đúng, đá bào ngọt ngọt trong miệng bỗng trở nên đắng chát.

Aiz, có lẽ sắt thép đã cong, nhưng bé cá này vẫn còn thẳng.

Ăn xong bát đá bào, hai người đi dạo bờ biển nửa tiếng mới về khách sạn.

Ôn Trầm Tập còn đặc biệt quan sát một lát, tuy đây là lần đầu Trang Ngạn Du ăn đá bào, nhưng sức khỏe của cậu vẫn khá tốt, không thấy bất ổn chỗ nào.

Đợi lúc thật sự ngủ đã là hơn 11 giờ.

Trước khi tắt đèn, Trang Ngạn Du không dám tin nhìn đồng hồ, xác định mình không nhìn nhầm, thật sự là 11 giờ.

Cậu nhỏ giọng cảm thán: “Khả năng thích ứng của cơ thể con người thật mạnh.”

Giường của hai người cạnh nhau, bởi vì khoảng cách gần, câu này đúng lúc bị Ôn Trầm Tập nghe được, anh không hiểu sao hơi buồn cười: "Sao đột nhiên lại nói thế?"

Trang Ngạn Du ậm ừ: "Tôi chỉ thấy kỳ lạ, bây giờ tôi vẫn chưa buồn ngủ."

Trước đây cậu 6:30 ăn cơm, 8:00 phải “học tập”, 10:15 đã phải đi ngủ.

Bây giờ mới đi công tác mấy ngày thôi, thói quen này đã biến mất.

Ôn Trầm Tập cười: "Bồi dưỡng một thói quen tốt ít nhất cần 21 ngày, nhưng có một thói quen xấu có lẽ chỉ cần một ngày."

Có một mẫu điện thoại của Khoa học kỹ thuật Úy Lam đã đưa ra một nghiên cứu khảo sát.

Thời đại hiện nay, vô số người đều có một vấn đề: Bọn họ dành một tháng nỗ lực dậy sớm ngủ sớm, nhưng chỉ cần ngủ muộn một ngày thì sẽ lại thức đêm.

Ôn Trầm Tập chọc chọc má lúm đồng tiền của cậu, nói: "Tuy bây giờ không buồn ngủ nhưng tốt nhất vẫn nên duy trì thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm đó, như thế mới tốt cho thân thể."

Trang Ngạn Du: "Tôi biết."

Cậu luôn dốc sức hướng tới phương diện dưỡng sinh, kéo chăn lên, mơ hồ nói: "Đi ngủ thôi."

Ôn Trầm Tập: "Ừm, Tiểu Trang ngủ ngon."

Trang Ngạn Du: "Ngủ ngon."

*

Ngày hôm sau, khoa học kĩ thuật Úy Lam lại thương lượng vấn đề giá cả với tập đoàn Hải Cảng ở phòng họp.

Mà lần này Trang Ngạn Du thay đổi tác phong luôn làm phông nền như mấy ngày trước, bắt đầu trở nên chủ động hơn.

Giá mới không chỉ tăng lên một mức mà còn là giá giữ gốc(*).

(*)Giá không thể thấp hơn mức cực tiểu

Người bên tập đoàn Hải Cảng đều đơ luôn.

Ngày hôm qua các người vẫn cho cái giá này, mới một ngày đã đổi rồi, không phải trả giá nên càng ngày càng thấp sao? Sao đến bọn họ lại càng trả càng cao?

Phó tổng giám đốc Trương tức giận, cho dù Trang Ngạn Du là người phụ trách chính của chương trình này, ông ta cũng không để ý được nhiều như vậy, bỏ qua Trang Ngạn Du mà nói với Trần Khang: "Tổng giám đốc Trần, hôm qua chúng ta đâu có nói như này, sao bây giờ đột nhiên lại thay đổi vậy, hợp tác không nên như thế chứ?"

Trần Khang nói: "Nhưng hôm qua không phải các ngài không đồng ý cái giá này sao?"

Phó giám đốc Trương vội vàng nói: "Hôm qua đâu phải không đồng ý, tôi đã nói là cần quay lại xin ý kiến sếp rồi mới quyết định mà?"

Trần Khang thản nhiên nói: "Ừm, chúng tôi cũng quay lại bàn bạc với bên trên, mặt trên thấy tôi báo giá quá thấp, cho nên mới có cái giá hôm nay."

Phó giám đốc Trương: "Nhưng hôm qua không phải chúng ta đã nói..."

Bây giờ phó giám đốc Trương đã không muốn chém giá nữa, có thể biến giá cả trở lại như hôm qua là ông ta đã cảm ơn trời đất.

Trang Ngạn Du ngắt lời ông ta: "Hợp đồng chưa ký, tiền cọc chưa giao, thỏa thuận cũng chưa viết rõ, đầu tiên không nói hôm qua ai cũng chưa xác định, cho dù xác định, tôi muốn thay đổi cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào."

Phó giám đốc Trương gắng gượng cười nói: "Kỹ sư Trang, cậu chỉ là kỹ sư hệ thống, cậu không hiểu giá cả thị trường, không tin cậu hỏi giám đốc Trần, thị trường bây giờ thật sự không dễ làm..."

Trang Ngạn Du: "Ồ."

Ngày hôm qua còn nói chỉ cần cậu nói với công ty thì giá cả có thể thấp chút, công ty sẽ nghe cậu. Hôm nay lại nói cậu không hiểu giá cả thị trường, muốn để giám đốc Trần nói.

Thế nhưng Trần Khang lại không nói câu nào, chỉ ngồi ở đó thong thả ung dung vuốt cái bụng bia của mình, bộ dáng tất cả đều do Trang Ngạn Du quyết định, phó giám đốc Trương nhìn thấy thì vừa sốt ruột vừa sầu não.

Rốt cuộc đám người của khoa học kỹ thuật Úy Lam bị sao vậy?

Người phụ trách chính không phải Trần Khang sao?

Sao bây giờ Trần Khang lại nghe lời Trang Ngạn Du.

Phó giám đốc trương sao mà biết được, từ hôm qua, sau khi Trần Khang phát hiện anh em tốt của Trang Ngạn Du là sếp của mình, ông nào dám phản đối ý kiến của cậu nữa.

Biết đâu đây là giá sếp đích thân đưa ra thì sao?

Vả lại đây là báo giá lên mà không phải báo giá xuống, cũng không tổn hại lợi ích công ty, đương nhiên ông sẽ vui vẻ mặc kệ.

Cuộc họp lần này tan rã trong không vui.

Một ngày nữa lại trôi qua.

Bên tập đoàn Hải Cảng đang nghĩ có phải vì lúc phó giám đốc Trương bàn tiền hoa hồng với Trang Ngạn Du đã chọc cậu tức giận, cho nên cậu mới nâng giá.

Vì thế tập đoàn Hải Cảng để phó giám đốc Trương tạm nghỉ, lại điều một phó giám đốc nữa sang, nhưng Trang Ngạn Du vẫn kiên quyết không đồng ý chỉnh lại giá.

Tập đoàn Hải Cảng cũng tức, rõ ràng mấy người đến bàn chuyện dự án với chúng tôi, các người mới là bên B, chúng tôi là bên A, các người ra oai cái gì với chúng tôi chứ.

Họ dứt khoát không bận tâm nữa, định thờ ơ với đám người Trang Ngạn Du vài ngày trước, thậm chí cố ý đi tìm công ty khoa học kỹ thuật khác cũng làm chương trình hệ thống, bày ra bộ dáng muốn tìm người hợp tác khác.

Thấy hành động này của tập đoàn Hải Cảng, một vị kỹ sư đi cùng có chút sốt ruột: "Hình như tập đoàn Hải Cảng đang bàn bạc với công ty khác, hợp tác này sẽ không thất bại đấy chứ?"

Trần Khang an ủi anh ta: "Nghĩ thoáng lên, đi cùng Tiểu Trang, Tiểu Trang nói sao thì chúng ta làm vậy."

Kỹ sư kia sững sờ, không phải chứ, giám đốc Trần mới là người phụ trách chính mà?

Đến ngày thứ tư.

Ôn Trầm Tập đã làm xong công việc, chuẩn bị về thành phố A.

Vì thế Trang Ngạn Du cũng kêu mọi người: "Chúng ta cũng đi thôi."

Cứ thế này đi?

Thật sự không quan tâm hợp tác nữa?

Những người khác không hiểu được, nhưng thấy Ôn Trầm Tập không tức giận, thậm chí còn đặt khoang hạng nhất cho bọn họ, mọi người đều âm thầm chột dạ, cảm thấy đây là một chuyến đi vừa tốn công vô ích vừa lãng phí tiền của tổng giám đốc Ôn. Lúc sắp ra sân bay, những người khác đều ủ rũ.

Ngay cả Trần Khang và quản lý Từ biết một chút chuyện cũng không khỏi lo lắng.

Mấy lần muốn hỏi Trang Ngạn Du có phải thật sự muốn từ bỏ hợp tác với tập đoàn Hải Cảng không, đây là ý của tổng giám đốc Ôn sao?

Trang Ngạn Du thấy những người khác ủ rũ, nhưng cậu không biết an ủi nên chỉ có thể cầu cứu nhìn Ôn Trầm Tập.

Ôn Trầm Tập nhìn thoáng qua một vòng, chậm rãi nói: "Đừng quên mọi người đến từ đâu, khoa học kĩ thuật Úy Lam không thể khiến mọi người tự tin sao?"

Trần Khang “khụ” một tiếng:"Ầy, không phải mấy thanh niên sợ tay trắng mà về sao...."

Ôn Trầm Tập bình tĩnh nói: "Kỹ thuật ở trong tay chúng ta, đây chính là tự tin của chúng ta, mọi người lo lắng hợp tác thất bại còn không bằng lo Tiểu Du sẽ rời công ty."

Ôn Trầm Tập khẽ ngước mắt, đôi mắt dưới kính không gọng chuẩn xác chạm vào ánh mắt Trang Ngạn Du, anh hơi cong môi, nói: "Suy cho cùng, bên hợp tác có rất nhiều, Tiểu Du lại chỉ có một, cậu ấy mới là điểm cần quan tâm trong dự án này của chúng ta."

Nghe vậy, mọi người đều nhìn phía Trang Ngạn Du, lập tức bao quanh cậu.

"Cái gì? Chẳng lẽ Tiểu Trang muốn đổi việc?"

"Không phải chứ! Anh Trang, anh đừng đi."

Trang Ngạn Du quen bị nhìn chằm chằm nhưng không quen bị bao quanh, lập tức t luống cuống: "Tôi, đâu có đi."

Sợ bọn họ không tin, cậu nhấn mạnh hơn: "Thật sự!"

Mọi người lấy lại tự tin, cũng không để ý hợp tác với tập đoàn Hải Cảng nữa, vui vui vẻ vẻ lên xe ra sân bay chuẩn bị về thành phố A.

Trên đường đến sân bay, Trang Ngạn Du sợ Ôn Trầm Tập không tin, nghiêm túc nói với anh: "Tôi sẽ không đi, A Tập ở đâu tôi ở đó."

Ôn Trầm Tập chăm chú nhìn cậu: "Tôi ở đâu, cậu ở đó?"

Trang Ngạn Du: "Ừm, tôi vào công ty là vì anh, anh không ở khoa học kỹ thuật Úy Lam, tôi cũng sẽ không đến ứng tuyển."

Ôn Trầm Tập nghe vậy, lần này thật sự có chút kinh ngạc: "Cậu đến công ty là vì tôi?"

Trang Ngạn Du ngượng ngùng gật đầu.

Chẳng thế thì sao, trước khi xuyên qua chỉ thấy được tư liệu của anh em tốt, cần cậu tự đi làm quen.

Còn nói cái gì mà lúc cậu xuyên đến mà đã có anh em tốt thì đó không phải tình bạn với cậu, là tình bạn với người khác.

Trang Ngạn Du nghĩ thấy cũng đúng. Cậu không xuyên vào thân thể của người khác, thân thể này là phần thưởng nghỉ hưu của cậu.

Nếu như lý lịch quá xuất sắc sẽ có nhiều người chú ý, quan hệ cá nhân sẽ phức tạp.

Đây cũng là vì sao lý lịch của cậu là đại học bình thường.

Thiết lập thân phận càng bình thường thì quan hệ người thân bạn bè càng mơ hồ, rơi vào ranh giới "Có một người như thế, nhưng không quen thân lắm."

Đương nhiên, sau khi xuyên qua thì không thể quay về nữa, cậu và ba bây giờ đều là người bình thường, sẽ có sinh lão bệnh tử.

Ôn Trầm Tập bình tĩnh nhìn nam sinh trước mặt.

Đôi mắt nam sinh thật sự rất xinh đẹp, bởi đôi mắt này đựng đầy ánh sáng sao trời, lông mi cong dài như là kỵ sĩ bảo vệ sao trời, "đứng" vừa dài vừa đông, ánh mắt dưới lông mi vừa chân thành lại nhiệt liệt, đó là cảm xúc chỉ có với anh.

Loại tình cảm độc nhất vô nhị này giống như cậu giờ khắc này, tha thiết như đang giãi bày---- Cậu ấy là vì mình mà đến.

Ôn Trầm Tập đột ngột vươn tay che mắt cậu.

Bởi vì anh đột ngột duỗi tay ra nên Trang Ngạn Du bị bất ngờ, thân thể khẽ nghiêng về sau, mãi cho đến cả người ngả lên ghế dựa.

Trang Ngạn Du chớp chớp mắt, thích ứng bóng tối trước mặt: "A Tập?"

Ôn Trầm Tập cảm nhận cảm giác lông mi của cậu lướt qua lòng bàn tay giống như lông chim nhỏ mềm mại.

Giọng của anh vừa trầm vừa khàn: "Sau này đừng nói những lời như thế này."

Trang Ngạn Du không rõ: "Như thế nào cơ?"

Ôn Trầm Tập lặp lại một lần: "Cậu đến công ty vì tôi."

Trang Ngạn Du: "Nhưng mà đây là sự thật."

Ôn Trầm Tập: "Cho dù là thật, sau này cũng đừng nói."

Trang Ngạn Du: "Vì sao?"

Ôn Trầm Tập nhẹ nhàng nói: "Bởi vì sẽ khiến tôi hiểu lầm."

Rõ ràng biết cậu không có ý đó, nhưng vẫn sẽ vì lời này mà rung động.

Trang Ngạn Du: "?"

Hiểu lầm cái gì?

Những gì cậu nói đều là sự thật, đâu có gạt người.

Ôn Trầm Tập xoa xoa đầu cậu, buông bàn tay đang che mắt cậu xuống.

Trang Ngạn Du nhìn thấy ánh sáng bèn chớp mắt, nhìn sang Ôn Trầm Tập bên cạnh.

Anh lại xoa đầu cậu một cái.

Trang Ngạn Du che đầu lùi ra sau, nhìn anh muốn nói lại thôi.

Không phải con người đều nói là đầu của con trai không thể tùy ý sờ sao?

Ôn Trầm Tập ngoắc ngoắc ngón tay với cậu: "Qua đây chút."

Trang Ngạn Du che đầu không nhúc nhích.

Ôn Trầm Tập cong môi: "Không sờ đầu cậu nữa, có việc muốn hỏi cậu."

Lúc này Trang Ngạn Du mới dịch qua chút.

Ôn Trầm Tập hỏi cậu: "Trước khi cậu vào công ty đã biết tôi rồi hả?"

Trang Ngạn Du gật đầu: "Ừ."

Ôn Trầm Tập: "Sao biết?"

Trang Ngạn Du nói qua loa: "Xem tư liệu."

Ôn Trầm Tập đoán là cậu đã thấy tư liệu trên mạng hoặc báo chí nên không hỏi nữa.

Anh chỉ cảm thấy hơi bất đắc dĩ, người khác biết giá trị con người của anh đều muốn kết hôn với anh, chỉ có mỗi bé cá này xem xong tư liệu của anh thì một lòng một dạ muốn làm bạn, làm anh em tốt với anh.

Sau khi đến sân bay, mọi người đang chuẩn bị làm thủ tục đăng ký, chợt thấy người của tập đoàn Hải Cảng vội chạy đến.

"Tổng giám đốc Ôn! Giám đốc Trần! Sao các anh lại đã muốn đi, chúng ta còn chưa bàn xong hợp tác, việc này..."

Tập đoàn Hải Cảng sắp sầu não chết rồi.

Sau khi không thỏa thuận thành công giá với tập đoàn Hải Cảng, bạn họ định tìm công ty khoa học kỹ thuật khác. Kết quả công ty khác lại nói tạm thời không làm ra được hệ thống như thế này, phải nghiên cứu trước...

Tập đoàn Hải Cảng nôn nóng: "Sao khoa học kỹ thuật Úy Lam làm được, các người không được?"

Đối phương cũng buồn rầu: Nếu ông thấy khoa học kỹ thuật Úy Lam lợi hại, ông đi tìm khoa học kỹ thuật Úy Lam đi! Nếu như tôi giỏi, tôi bây giờ đã làm việc ở khoa học kỹ thuật Úy Lam rồi, còn phải ở đây chắc? Không biết khoa học kỹ thuật Úy Lam đã đào đi phần lớn nhân tài sao?

Tập đoàn Hải Cảng trở về trắng tay.

Kết quả vừa về đến công ty mình thì nghe thấy lãnh đạo phía trên đã gặp sếp tập đoàn bọn họ, nhấn mạnh với sếp nhất định phải xây dựng cảng thành cảng có công nghệ tự động hóa mới, sau này bến tàu này chính là điểm thử nghiệm trong nước.

Sếp vừa nghe đã biết hợp tác này nhất định phải tìm khoa học kỹ thuật Úy Lam bàn bạc, lại vừa nghe nói đoàn của khoa học kỹ thuật Úy Lam chuẩn bị đi, lập tức vội vã chạy đến ngăn lại.

Nhìn người phụ trách mồ hôi đầy đầu, Ôn Trầm Tập nâng cằm, ra hiệu cho Trần Khang một chút, mình thì mang Trang Ngạn Du đi vào phòng nghỉ ngơi khoang hạng nhất.

"Tổng giám đốc Ôn… Kỹ sư Trang, cậu Trang."

Người đó còn định theo vào nhưng bị Trần Khang ngăn lại.

Trần Khang cười híp mắt nói: "Thật ngại quá, hôm nay chúng tôi phải về thành phố A rồi."

"Nhưng dự án này..."

Giọng điệu Trần Khang thay đổi: "Nếu không thì như thế này đi, các anh thỏa thuận với Tiểu Trang của chúng tôi trước, định ra hợp đồng xong, sau đó đến thành phố A tìm chúng tôi, đến lúc đó lại bàn về giá cả sau, thế nào?"

Người đó vừa nghe còn có hy vọng hợp tác bèn vội vàng gật đầu.

Vì thế thân phận hoán đổi, khoa học kỹ thuật Úy Lam thành bên A, bọn họ thành bên B, còn phải tự đến thành phố A bàn bạc.

Trong lòng mọi người nghĩ: "Sớm biết thế, chúng ta còn đến thành phố H làm gì? Quả nhiên giống như lời tổng giám đốc Ôn đã nói, Tiểu Trang là tự tin của bọn họ! Ai bảo chỉ có Tiểu Trang trang biết làm hệ thống này! Cho dù nâng giá, bọn họ cũng phải ngoan ngoãn đến!

Chỉ có Trang Ngạn Du âm thầm vui vẻ: Chơi game với anh em -- Đã hoàn thành √

Lúc về đến thành phố A đã cách cả một tuần.

Trang Ngạn Du chia đặc sản thành phố H làm bốn phần trước, sau đó một phần mang ra trạm vận chuyển, nhờ tài xế chở về dưới quê cho ông Trang.

Một phần đưa Chu Tuyền, vì ở trung tâm dịch vụ, cậu khá thân với anh ta.

Tiến độ duy trì vòng xã giao đồng nghiệp +1

Hai phần còn lại, một phần đưa Lê Tức, một phần cho Quý Trí Viễn đều đã nhờ Ôn Trầm Tập mang về.

Tiến độ thâm nhập vào bên trong vòng xã giao của hội anh em+2

Phân phối xong đặc sản, Trang Ngạn Du gửi tin nhắn wechat báo một tiếng cho mọi người.

Ông Trang vẫn cảm động như trước đây: [Bé 11 thật giỏi! Vất vả cho bé 11 rồi, nhất định mệt đến gầy rồi phải không? Cuối tuần quay về nhà, ba gϊếŧ gà cho con ăn."

Chu Tuyền rất ngạc nhiên: [Anh Trang, anh lại mang đặc sản về cho em! Oa oa oa, yêu anh chết đi được! Anh nhất định phải nhớ mang đến.]

Lê Tức rất đứng đắn: [Cảm ơn Tiểu Trang, tôi rất thích, hôm khác mời cậu ăn cơm, cùng nhau câu cá~]

Quý Trí Viễn vẫn trêu chọc cậu như cũ: [Vẫn là Tiểu Trang có lương tâm, còn nhớ mang đặc sản cho tôi. Cảm ơn Tiểu Trang~ tên không lương tâm họ Ôn, quay về cũng không nói với tôi, còn coi tôi là anh em tốt nữa không?]

Trang Ngạn Du xem xong ba tin nhắn bên trên, bình tĩnh đóng khung chat của bọn họ lại, chỉ để lại khung chat của Quý Trí Viễn.

Trang Ngạn Du nhìn tin nhắn của Quý Trí Viễn, trong lòng loáng thoáng có chút kiêu ngạo không ai biết.

Đương nhiên không phải!

Bây giờ tôi mới là anh em tốt nhất của A Tập.

Mà anh, đã là quá khứ rồi.