Sáng sớm ngày hôm sau, Trang Ngạn Du bị đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức, lập tức mở mắt.
Cậu định ngồi bật dậy như thường ngày, nhưng vừa nhấc người lên thì lại không sao đứng lên được.
Trang Ngạn Du cúi đầu, chỉ thấy có một cánh tay đang vắt trên eo mình.
Sau khi đại não đơ ra một phút, cuối cùng cậu cũng nhớ lại chuyện đêm qua.
Trang Ngạn Du lẩm bẩm: “Mình ngủ lúc nào vậy nhỉ?”
Cánh tay của người đàn ông thô hơn cậu nhiều, đường nét cơ bắp mạnh mẽ nhưng không hề khoa trương, cảm giác vừa đủ.
Trang Ngạn Du từng thu thập nhiều loại số liệu, ví dụ như tỉ lệ dáng người như thế nào thì hoàn mỹ nhất, đường nét cơ bắp như thế nào thì có tính thẩm mỹ cao nhất, v.v…
Bởi vì đã từng thu thập số liệu rất nhiều nên Trang Ngạn Du lập tức phát hiện, dù là mặt nào thì anh em tốt của cậu cũng có tỷ lệ hoàn hảo, phù hợp với thẩm mỹ của đại chúng nhất.
Nhìn cánh tay Ôn Trầm Tập, Trang Ngạn Du nâng cánh tay mình lên nhìn rồi nhéo nhéo.
Hình như cánh tay của cậu nhão hơn một chút…
Đợi đi công tác về, cậu cũng muốn đi tập gym với A Tập.
Tự quyết định xong, Trang Ngạn Du chậm rãi nâng cánh tay đang khoác trên eo mình của Ôn Trầm Tập, nhẹ nhàng đặt sang một bên.
Nhưng cậu lập tức phát hiện tư thế hiện tại của mình hơi kỳ cục.
Vậy mà cậu lại tựa đầu trên vai Ôn Trầm Tập, hơi thở nam tính phả trên đỉnh đầu khiến tóc cậu lay động, mang theo cảm giác ngứa ngáy.
Điều khiến Trang Ngạn Du không thể hiểu được chính là, trước khi ngủ rõ ràng cậu nằm trên giường của mình, tại sao lúc tỉnh thì lại nằm bên cạnh A Tập?
Giường trong phòng khách sạn vốn không lớn, hai người đàn ông nằm cùng một giường, khó trách A Tập lại ôm mình chặt như vậy.
Trang Ngạn Du: “Mình hơi quá đáng.”
Bởi vì bản thân chiếm giường của anh em tốt, khiến cho anh phải chen chúc cả đêm nên cậu thấy hơi áy náy.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân bò từ trong lòng Ôn Trầm Tập ra ngoài, nhưng động tác này đã đánh thức anh.
Ôn Trầm Tập mới vừa tỉnh ngủ theo bản năng ôm người đang động đậy trở về, ấn người vào l*иg ngực.
Trang Ngạn Du bị làm cho trở tay không kịp, luống cuống giãy dụa, rầu rĩ nhắc nhở anh: "A Tập, là tôi."
Ôn Trầm Tập dừng tay lại, rút bàn tay đặt trên eo Trang Ngạn Du về.
Ôn Trầm Tập: "Mấy giờ rồi?”
Trang Ngạn Du: “7 giờ.”
Ôn Trầm Tập: "Ừ.”
Trang Ngạn Du: "Anh có thể ngủ thêm một lát.”
Ôn Trầm Tập không ngủ nữa mà mặc quần áo tử tế, đi rửa mặt cùng Trang Ngạn Du.
Trang Ngạn Du: “Anh không ngủ nữa à?”
Ôn Trầm Tập: “Đi ăn sáng với cậu.”
Trang Ngạn Du suy nghĩ một lát, có thể chờ ăn xong bữa sáng rồi quay lại ngủ tiếp, bữa sáng khá quan trọng.
Trang Ngạn Du: "Được.”
Lúc này vẫn còn sớm, trong nhà hàng của khách sạn hầu như không có ai.
Trang Ngạn Du đang muốn tìm một chỗ ngồi xuống, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi mình: “Tiểu Trang! Ở đây! Lại đây ngồi này!”
Cậu lần tìm theo âm thanh, thì ra là quản lý Từ.
Quản lý Từ còn sợ cậu không nhìn thấy nên vẫy tay gọi, nhưng không biết ông nhìn thấy cái gì mà lại lập tức rút tay về, vẻ mặt căng thẳng.
Quản lý Từ: Đậu má, người bên cạnh Tiểu Trang sao lại giống sếp Ôn như vậy!
Trang Ngạn Du cứ thế bưng bữa sáng đi về phía quản lý Từ.
Bởi vì người không nhiều lắm, quản lý Từ một mình ngồi bàn cho bốn người.
Suy nghĩ của Trang Ngạn Du rất đơn giản: không thể lãng phí tài nguyên công cộng.
Nếu đã có người quen ngồi một cái bàn, vậy cậu và Ôn Trầm Tập sẽ không ngồi ở bàn khác nữa. Đợi sau đó, nếu như người dần dần nhiều lên, nếu ai cũng một mình ngồi một bàn, chỗ ngồi sẽ ít đi, vậy người đến sau sẽ không có chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi với người không quen biết.
Chờ Trang Ngạn Du ngồi xuống, quản lý Từ vẫn còn sợ hãi: "Tiểu Trang, vừa nãy hù chết tôi rồi, cậu có biết tôi nhìn thấy ai không?"
Trang Ngạn Du: “Ai?”
Quản lý Từ nhỏ giọng: “Tôi thấy sếp Ôn! Thì ra sếp cũng ở khách sạn này, lúc nãy sếp tiến vào sau cậu! Thật là…Tôi còn cho rằng sếp sẽ ở khách sạn 5 sao bên cạnh, còn là loại phòng tổng thống!"
Ở phòng tổng thống nghĩa là không cần phải tự mình đi nhà hàng ăn cơm, sẽ có người chuyên môn phục vụ đó!
Trang Ngạn Du nghi hoặc: "Tại sao anh ấy không thể ở đây…”
Lời còn chưa dứt, cái ghế bên cạnh đã bị kéo ra, Ôn Trầm Tập đặt đồ ăn xuống bàn, điềm nhiên hỏi: "Đang nói cái gì vậy?"
Quản lý Từ đang ăn sáng bị nghẹn: “Khụ khụ khụ khụ…”
Ông ho dữ dội, vẻ mặt còn mang theo chút hoảng sợ, tạm thời khiến Trang Ngạn Du quên mất vừa rồi mình muốn hỏi cái gì. Cậu rút cho quản lý Từ mấy tờ khăn giấy: "Chú có khỏe không?"
Không khỏe! Chả khỏe tí nào!
Quản lý Từ cầm lấy khăn giấy che miệng, lại nhìn lén sếp lớn ngồi bên cạnh Trang Ngạn Du.
Có vẻ sếp không nhận ra anh đang quấy rầy đến người khác, còn đang tự rót nước ấm uống.
Quản lý Từ ho khan vài tiếng mới bình tĩnh lại, cảm thấy hoảng hốt.
Sao sếp Ôn lại tới ngồi cùng bọn họ?!
Rõ ràng ông và Tiểu Trang không quen thân gì với sếp Ôn!
Từ từ, sếp Ôn vừa mới cùng Tiểu Trang một trước một sau đi vào.
Quản lý Từ chấn động, cảm giác có phải mình đã bỏ qua cái gì.
Tiểu Trang ngồi xe của sếp Ôn đến sân bay, trên máy bay cũng ngồi hàng ghế đầu với sếp Ôn, lúc đến khách sạn cũng ngồi xe của sếp Ôn.
Tiểu Trang… cậu ấy…
Quản lý Từ còn đang hoảng hốt, chợt nghe Ôn Trầm Tập hỏi: "Hẹn với người của tập đoàn Hải Cảng ở đâu?”
Quản lý Từ đáp theo bản năng: “Sếp, sếp Ôn buổi sáng tốt lành. Chúng tôi hẹn gặp ở công ty bọn họ, cách đây không xa, 9:30 chúng tôi sẽ xuất phát."
Ôn Trầm Tập: "Ừm, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?”
Quản lý Từ: "Đã chuẩn bị xong rồi… đến 8:30 sẽ tổ chức một cuộc họp nội bộ bàn bạc về dự án này, đến lúc đó sẽ sắp xếp lại tất cả tài liệu."
Ôn Trầm Tập gật đầu, không nói thêm gì nữa, cũng không nói chuyện với Trang Ngạn Du.
Quản lý Từ dè dặt liếc Ôn Trầm Tập một cái.
Thấy anh và Trang Ngạn Du đều không nói chuyện, ông không khỏi hoài nghi có phải mình nghĩ nhiều quá không.
Thật ra sếp Ôn chỉ quan tâm đến dự án này mà thôi.
Mà nhân vật trung tâm linh hồn của hạng mục này –- Tiểu Trang!
Sếp Ôn nhìn thấy Tiểu Trang ở chỗ này liền lại đây hỏi thăm bọn họ chuẩn bị thế nào, có chỗ nào kỳ lạ à?
Trang Ngạn Du không biết suy nghĩ trong lòng quản lý Từ, từ trước đến nay cậu vẫn không hay nói chuyện lúc ăn cơm, chỉ nghiêm túc ăn.
Tốc độ ăn cơm của cậu rất chậm, người khác chỉ cần vài phút là có thể ăn xong, còn cậu luôn nhai chậm nuốt kỹ đến tận hai mươi phút, vô cùng kiên nhẫn.
Có lẽ Ôn Trầm Tập cũng nhìn ra quản lý Từ không được tự nhiên, sau khi ăn xong cũng không ở lại lâu, thấp giọng nói một câu với Trang Ngạn Du rồi về phòng trước.
Ôn Trầm Tập vừa đi, quản lý Từ đã thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế.
Có lẽ là vì cảm xúc của ông thể hiện quá mức mãnh liệt, Trang Ngạn Du đang tập trung ăn cơm cũng cảm nhận được, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn ông.
Quản lý Từ yếu ớt cười: “Ha, ha ha ha, không có gì, chỉ hơi căng thẳng...”
Trang Ngạn Du vừa vặn nhai hết ba mươi cái, nuốt thức ăn xuống, bớt chút thời gian hỏi một câu: "Chú căng thẳng cái gì?"
Quản lý Từ: “Kia là sếp Ôn đó, cậu không căng thẳng à?”
“Tại sao lại căng thẳng?”
Thấy trong con ngươi sáng ngời trong suốt của Trang Ngạn Du tràn ngập nghi hoặc, như thể cậu thật sự không rõ vì sao ông phải căng thẳng như vậy.
Quản lý Từ nuốt nước bọt, nhưng lại nhanh chóng cảm thấy bình thường, Tiểu Trang vẫn luôn như vậy mà, bình thường quản lý bộ phận công trình tìm cậu nói chuyện mà cũng không thấy sắc mặt cậu thay đổi.
Cho nên đúng là mình nghĩ sai rồi?
Quản lý Từ vừa xấu hổ vừa buồn cười: "Biết cậu không căng thẳng, đây là vấn đề cá nhân của tôi, tôi khá sợ những cấp trên như vậy, cảm thấy bọn họ đều quá gây áp lực… Tôi đúng thật là… vừa rồi tôi còn tưởng rằng..." Cậu và sếp Ôn có quan hệ gì mờ ám.
Câu cuối cùng ông không nói rõ, nói ra thì quá xấu hổ.
Trang Ngạn Du chưa từng tò mò với bất kỳ thứ gì ngoài anh em tốt của mình, quản lý Từ đã không muốn nói thì cậu cũng không hỏi nữa.
Sau khi ăn sáng, họ trở về phòng và thu dọn đồ đạc xong cũng gần 8:30, sau đó cùng thảo luận về các thủ tục cụ thể và các vấn đề hợp tác trong phòng họp do khách sạn cung cấp, đến 9:30 thì cùng xuất phát đến tập đoàn Hải Cảng.
Thành phố H là một thành phố du lịch mới nổi lên trong nước mấy năm nay, ba mặt giáp biển, nhưng cũng chỉ có một bến tàu tương đối lớn, cùng với hai bến tàu nhỏ có thể neo đậu.
Cùng với sự phát triển của ngành du lịch ngày càng phát triển, một số bến tàu của thành phố H gần như mỗi ngày đều bị quá tải trong khâu vận chuyển hàng hóa và hành khách.
Thế là thành phố bèn vung tay tiến hành quy hoạch đô thị, xây dựng bến hàng hóa container siêu lớn và bến hành khách công suất lớn. Chính quyền biến thành phố H thành cảng biển trung tâm, vì vậy khả năng chuyên chở của nhà ga phải rất lớn và tiên tiến.
Bến tàu tự động hóa tiên tiến không thể tách rời công nghệ cao, với tư cách là công ty chịu trách nhiệm nhận thầu dự án này, tập đoàn Hải Cảng cũng cần hợp tác với các công ty khác, bởi vì tập đoàn Hải Cảng chủ yếu tập trung vào công trường xây dựng, cũng không có nhân tài nắm giữ kỹ thuật khoa học xuất sắc.
Mà khoa học kỹ thuật Úy Lam lại có công nghệ tiên tiến nhất hiện nay, đại diện hai công ty gặp nhau thảo luận cực kỳ suôn sẻ, hơn nữa còn vô cùng chờ mong lần hợp tác này.
Đàm phán xong hạng mục, tập đoàn Hải Cảng chiêu đãi công ty Úy Lam rất trọng thể, mời bọn họ ăn trưa, buổi chiều lại dẫn bọn họ đi xem vị trí sẽ xây dựng cầu cảng, sau đó dẫn bọn họ đi tham quan, một buổi chiều cứ trôi qua như vậy.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, phó tổng giám đốc Trương và trợ lý dẫn mọi người đến KTV nổi tiếng của địa phương, bao một phòng lớn.
Phó tổng giám đốc Trương sảng khoái mở mấy bình rượu rất có tên tuổi: "Giám đốc Trần, kỹ sư Trang, kỹ sư Vương... Mời, sau này chúng ta là đồng nghiệp, ly rượu này tôi kính các cậu, về sau cần phải quan tâm nhau nhiều hơn!"
Trên thương trường không thể tránh được uống rượu, Trần Khang và Quản lý Từ đều đã quen, thoải mái cụng ly, một hơi uống cạn.
Chỉ có Trang Ngạn Du cầm ly rượu vang kia, ánh mắt do dự.
Cậu chưa từng uống rượu…
Lần trước ở nhà Ôn Trầm Tập, quả thật cậu muốn thử một chút, nhưng anh không cho cậu thử.
Phó tổng giám đốc Trương biết chương trình tự động hóa này là Trang Ngạn Du viết, cũng không dám xem thường cậu tuổi còn trẻ, khách sáo nói: "Kỹ sư Trang, nếu không biết uống rượu thì cứ uống hết ly này đi, uống xong tôi không kính cậu nữa. Chúng tôi cũng không phải người thích ép người khác uống rượu, thể hiện chút thành ý là được, mọi người có lòng là tốt rồi, cậu nói xem có đúng không?”
Ông ta đã nói đến như vậy rồi, Trang Ngạn Du nghĩ, vừa lúc cậu cũng muốn nếm thử mùi vị rượu, dứt khoát một hơi uống hết.
Mùi vị vào miệng có chút chát, sau đó bắt đầu có chút ngọt, không phải rất dễ uống, Trang Ngạn Du không rõ vì sao nhiều người thích uống rượu như vậy.
Phó tổng giám đốc Trương hào hứng vỗ tay: “Tốt! Không ngờ kỹ sư Trang còn ít tuổi mà lại hào sảng như vậy!”
Quản lý Từ quan tâm: “Tiểu Trang, trước kia cậu từng uống rượu chưa?”
Trang Ngạn Du lắc đầu: “Chưa ạ.”
Quản lý Từ nói: "Chưa uống thì đừng uống nữa, tôi gọi nước trái cây cho cậu."
Trang Ngạn Du: “Cảm ơn.”
Nước trái cây mang tới rồi, Trang Ngạn Du lại không uống, cậu vẫn ngồi ngẩn ra ở đó, không biết đang nghĩ gì.
Mọi người đều đang nói chuyện phiếm uống rượu, mặc sức tưởng tượng tương lai, chỉ có cậu là ngẩn người.
Là thành viên trung tâm của dự án, phó tổng giám đốc Trương sao có thể để cậu ngồi không ngẩn người, ông ta chủ động tới để nói chuyện với cậu.
Trang Ngạn Du cũng không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vách tường.
Quản lý Từ thấy thế, vội vàng nói: "Xong rồi, không phải Tiểu Trang say rồi chứ?”
Phó tổng giám đốc Trương: "Chắc không đâu, cậu ấy mới uống một ly mà."
"Nhưng cậu ấy vừa mới nói trước kia chưa từng uống rượu." Quản lý Từ vỗ vỗ bả vai Trang Ngạn Du: "Tiểu Trang, Tiểu Trang, có phải say rồi không?"
Trang Ngạn Du chậm rãi quay đầu lại, chăm chú nhìn quản lý Từ vài giây, chậm rãi mở miệng: "Chú từng luyện thuật phân thân chưa?”
Quản lý Từ: “...”
Phó tổng giám đốc Trương xấu hổ: "Say thật rồi.”
Trang Ngạn Du nhíu mày: “Chú luyện như thế nào?”
Ở đây có phải giới Tu chân đâu.
Mọi người dở khóc dở cười.
Quản lý Từ vốn mang tấm lòng của người mẹ già, vội nói với phó tổng giám đốc Trương: “Phó tổng giám đốc Trương này, không thì hôm nay chúng ta dừng ở đây đi, đứa nhỏ này lần đầu tiên uống rượu, chỉ sợ sẽ bị mệt, nên cho cậu ấy trở về nghỉ ngơi trước.”
Phó tổng giám đốc Trương vội phất tay: “Được được, ngày mai lại dẫn mọi người đi ăn đặc sản địa phương.”
Mọi người giải tán.
KTV cách khách sạn bọn họ ở không xa, quản lý Từ đề nghị đi bộ về, vừa vặn để Trang Ngạn Du trên đường có thể tỉnh rượu, mọi người cũng không có ý kiến.
Đi được hơn 800 mét, bọn họ đi ngang qua một công trường, Trang Ngạn Du vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo bọn họ đột nhiên quay người đi thẳng về phía đó.
“Tiểu Trang!”
Mấy người đều không ngăn được cậu, trơ mắt nhìn Trang Ngạn Du chạy tới rìa công trường, chộp lấy mấy thanh thép đang được dựng đứng.
Trần Khang: "Tiểu Trang, cậu làm gì vậy?”
Ánh mắt Trang Ngạn Du mê mang, giọng nói lại rất nghiêm túc: "Mang về.”
“Mang cái gì về?”
Trang Ngạn Du chỉ vào thanh thép: "Cái này."
Mọi người cũng mê mang theo Trang Ngạn Du.
Mang thanh thép về??
Trang Ngạn Du: "Anh em của tôi muốn lấy cái này.”
Mọi người lại càng hoang mang, anh em cậu có tật xấu gì vậy, còn muốn thanh thép?
Trang Ngạn Du cũng không quan tâm bọn họ có nghe hiểu hay không, bắt đầu nhổ thép trên mặt đất.
Nhưng thanh thép này bị xi măng cố định trên mặt đất, căn bản không rút ra được.
Đầu óc Trang Ngạn Du rơi vào trạng thái chết máy, cậu cầm thanh thép xoay tới xoay lui: "Không rút được, tôi không rút được."
--------------------
Tác giả nói:
PS—-
Cá Cá uống rượu: Vì anh em, tui có thể lên núi đao xuống biển lửa, hiện giờ không phải chỉ là một thanh thép thôi à!
Ôn Trầm Tập: … Tôi xin ghi nhận trong lòng, cảm ơn.