Giữa Huynh Đệ Tốt Không Có Tình Hữu Nghị Thuần Khiết Hay Sao!

Chương 12

Trang Ngạn Du trở về nhìn thử, phát hiện lúc đầu anh em tốt hỏi cậu đêm nay có bận không.

Trang Ngạn Du suy nghĩ hai giây, lẽ nào đêm nay A Tập có việc tìm cậu?

[Trang Ngạn Du: Anh có kế hoạch gì vào buổi tối rồi à?]

[Trang Ngạn Du: Nếu thế thì tôi hẹn họ lần sau cũng được.]

Giữa anh em tốt và đồng nghiệp mà còn cần lựa chọn nữa ư?

Tất nhiên anh em tốt sẽ ở vị trí số 1 rồi!

Sự khó chịu ban đầu trong ánh mắt sau cặp kính của Ôn Trầm Tập đã chậm rãi biến mất sau khi anh nhìn thấy tin nhắn của Trang Ngạn Du.

Anh đẩy gọng kính lên, trên môi nở nụ cười nhẹ.

Không thể không nói, hành động chọn anh không chút do dự của đối phương khiến anh cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều.

Nhưng Ôn Trầm Tập chưa bao giờ là người tự coi mình là trung tâm. Hơn nữa, anh cũng hiểu rất rõ, người sống ở trên đời này, trong vòng sinh hoạt luẩn quẩn của mỗi người nhất định phải có bạn bè.

Nhất là kiểu người có xuất thân như cậu nhân viên nhỏ này lại càng cần những người bạn có thể hỗ trợ thì mới duy trì được tâm thái làm việc, tiến xa hơn trên con đường sự nghiệp.

Vậy nên khi biết được Trang Ngạn Du sẽ đi ăn cơm cùng với các đồng nghiệp khác, Ôn Trầm Tập quyết định xóa câu lúc trước.

[Ôn Trầm Tập: Không có.]

[Ôn Trầm Tập: Có điều tối mai thì có.]

[Trang Ngạn Du: Anh có kế hoạch gì?]

[Ôn Trầm Tập: Quý Trí Viễn nói muốn mời cơm, cậu có muốn đi không?]

Thật ra Trang Ngạn Du không quá thân quen với Quý Trí Viễn, đối phương muốn mời cậu ăn cơm chắc là vì chuyện hoa quả tối hôm qua.

[Trang Ngạn Du: Vậy anh có đi không?]

Ôn Trầm Tập nhìn thấy những dòng này thì bật cười, trực tiếp gửi yêu cầu gọi thoại, chờ Trang Ngạn Du nhận rồi mới hỏi: “Nếu tôi không đi thì cậu sẽ không đi à?”

Trang Ngạn Du nói như lẽ đương nhiên: “Nếu anh không ở đó thì tôi đi làm gì?”

Giọng của Ôn Trầm Tập lộ ra sự vui vẻ rất rõ rệt: “Tôi sẽ đi.”

“Ồ.” Trang Ngạn Du không nói hai lời: “Vậy tôi cũng đi.”

Ôn Trầm Tập: “Ừm, vậy ngồi xe của tôi đi, tôi sẽ chờ cậu ở bãi đỗ xe ngầm.”

“Được.”

Sau khi chốt thời gian tối ngày mai, Ôn Trầm Tập bắt đầu tán gẫu cùng cậu.

“Buổi tối cậu phải đi ăn cùng đồng nghiệp cùng bộ phận à?”

“Không phải, một người cùng bộ phận, một người là bộ phận công trình.”

Ôn Trầm Tập: “Cậu thân với đồng nghiệp bên bộ phận công trình vậy sao?”

Trang Ngạn Du suy nghĩ hồi lâu, dù sao cậu và Tần Dịch Nguyên cũng không tính là thân thiết, chỉ có thể nói: “Chắc là do tiền bối Tần nhiệt tình quá.”

Ôn Trầm Tập nói: “Có thể kết bạn cùng nhiều đồng nghiệp như vậy cũng rất tốt.”

Trang Ngạn Du nhíu mày, có chút bối rối nói: “Nhưng mà sẽ quấy rầy kế hoạch của anh.”

Ôn Trầm Tập nghĩ đến căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế kỳ lạ của Trang Ngạn Du, ý cười trong mắt lại càng đậm: “Mỗi ngày cậu đều như thế sao?”

Trang Ngạn Du: “Ý anh là loại nào?”

Ôn Trầm Tập: “Thời gian ăn cơm cố định và thường làm việc trong một khoảng thời gian cố định.”

Nói tới đây, Trang Ngạn Du muốn nói gì đó, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Không cố định, hôm nay tôi rời giường trễ hơn hôm qua 3 phút 02 giây. Để không làm ảnh hưởng tới những kế hoạch sau đó, nhưng không thể giảm bớt thời gian ăn cơm nên tôi đành giảm thời gian đi bộ lại 3 phút 02 giây.”

Ôn Trầm Tập: “Hửm? Làm sao giảm bớt được?”

Trang Ngạn Du: “Từ cửa nhà tôi đến trạm xe bus, dựa theo khoảng cách mỗi bước chân là 60cm cùng với thời gian di chuyển mỗi bước là 0.8 giây, chỉ cần tốn 7 phút 11 giây. Để giảm bớt 3 phút 02 giây bị lệch này, tôi đã tăng mỗi bước 60cm lên thành mỗi bước 72cm…”

Còn chưa nói xong, Trang Ngạn Du đã nhạy bén nhận ra điều gì đó, không tiếp tục nói mà nghi ngờ hỏi: “Anh đang cười à?”

Ôn Trầm Tập hơi dời di động ra, cố gắng đè lại nụ cười bên môi, giọng điệu nghiêm túc: “Không có đâu, tôi đang uống nước.”

Ôn Trầm Tập cũng không biết bản thân bị gì.

Nhưng lúc nghe Trang Ngạn Du miêu tả, anh sẽ mường tượng ra dáng vẻ cậu đang cau mày tính toán mỗi phút mỗi giây. Chỉ cần thời gian bị lệch so với bình thường, người nào đó sẽ biến thành trạng thái “không đủ năng lượng” như lúc trước, cả người mệt mỏi.

Chỉ mới tưởng tượng ra hình ảnh đó thôi đã khiến anh cảm thấy mắc cười.

Trang Ngạn Du không nói lời nào.

Ôn Trầm Tập cũng nhận ra cái cớ của mình quá dở, người thông minh nhất định sẽ không tin, anh ngồi ngay ngắn lại, thấp giọng nói: “Cậu giận rồi hả?”

Thật ra Trang Ngạn Du không có tức giận, cậu chỉ thấy khó hiểu.

“Không đâu.” Trang Ngạn Du trực tiếp hỏi: “Lẽ nào tôi như vậy rất lạ sao?”

Dù sao cậu cũng chưa từng có kinh nghiệm làm người, tất cả những hiểu biết về nhân loại đều từ những số liệu mà cậu điều tra được.

Ôn Trầm Tập lại cười khi nghe cậu nói vậy.

Vì vậy Trang Ngạn Du còn định phân tích xem hành vi của cậu và người bình thường có khác biệt lớn ra sao.

Hay là hành vi của cậu rất kỳ cục nên mới chọc cười anh em tốt?

Thấy giọng điệu của cậu trai trẻ đầy nghi hoặc, Ôn Trầm Tập cũng đứng đắn đáp lại: “Không kỳ lạ chút nào.”

Trang Ngạn Du: “Thật không?”

Ôn Trầm Tập: “Tất nhiên rồi, trên thế giới không có hai mảnh lá cây nào giống nhau, con người cũng thế. Toàn cầu có mấy tỷ dân, dáng vẻ, thanh âm và tính cách của mỗi người đều khác nhau, đây là nét riêng biệt của mỗi người.”

Trang Ngạn Du nghe anh nói như vậy thì lập tức yên tâm, không kỳ lạ thì tốt.

Cậu còn lo bản thân quá khác người sẽ bị người khác phát hiện ra điều gì đó.

Ôn Trầm Tập nhẹ giọng nói: “Ngại quá, tôi xin lỗi về hành vi khi nãy.”

Trang Ngạn Du: “Anh không cần xin lỗi đâu, anh vui thì tôi cũng thấy vui.”

Ôn Trầm Tập xác nhận đối phương thật sự không bận tâm đến việc này bèn ngồi thẳng người, chậm rãi ngửa ra sau, thả lỏng thân thể hơn so với khi nãy.

Anh thấp giọng nói: “Ừm, tôi rất vui.”

Buổi tối lúc tan tầm, Chu Tuyền kéo cậu cùng đến gặp Tần Dịch Nguyên, cùng đi đến nhà hàng đã chọn.

Nhà hàng mà Chu Tuyền chọn là một nhà bán đồ ăn vùng Quảng Đông rất nổi tiếng, lại đang đúng giờ cơm nên rất đông khách.

Chu Tuyền đưa thực đơn cho Trang Ngạn Du để cậu gọi món.

Trang Ngạn Du gọi một món ăn, còn lại đều giao cho hai người Chu Tuyền.

Tần Dịch Nguyên thấy cậu chỉ chọn mỗi một món thì thắc mắc: “Cậu không gọi gì khác nữa à?”

Trang Ngạn Du nói: “Khi ở nhà tôi cũng chỉ ăn có một món mà thôi.”

Chỉ ăn có một món?

Tần Dịch không nhịn được nhìn thoáng qua Trang Ngạn Du.

Cậu hơi gầy, nhưng kiểu gầy của cậu là dạng thiếu niên thanh tú, nhất là đôi mắt giống như chứa đựng cả bầu trời đầy sao.

Rất khó không khiến người động lòng.

Tần Dịch Nguyên “khụ” một tiếng, thu hồi tầm mắt rồi nói: “Cậu gầy quá, chỉ có một món thì sao mà đủ? Sau này nhớ phải ăn nhiều hơn chút, biết chưa? Cậu nhìn thử coi, tay chân cậu gầy guộc mảnh mai như vậy, lỡ chạy dự án gì thì cơ thể ốm yếu này của cậu sao mà chống đỡ nổi.”

Trang Ngạn Du nói: “Tố chất thân thể của tôi tốt lắm.”

Tần Dịch Nguyên cũng không tranh cãi với cậu, chỉ nhanh chóng gọi thêm vài món ăn.

Chờ đến khi thức ăn được bưng lên bàn, cả ba người mới bắt đầu động đũa.

Sau đó Tần Dịch Nguyên phát hiện.

Lúc anh ta và Chu Tuyền còn đang mồm to ăn thịt–

Trang Ngạn Du — nhai nhai nhai.

Anh và Chu Tuyền an xong chén cơm lót bụng, hơn nữa bát cơm thứ hai được xới đã ăn hết một nửa—

Trang Ngạn Du — nhai nhai nhai.

Tần Dịch Nguyên chưa từng nhìn thấy người nào ăn cơm vừa chậm vừa nhã nhặn như thế!

Anh thật sự không nhịn được, bắt đầu gắp đồ ăn cho Trang Ngạn Du.

“Tiểu Du, tôi gọi cậu như vậy ổn chứ? Nhanh uống thử ngụm canh đi, canh này uống ngon lắm.”

“Món canh rong biển này cũng rất ngon! Để tôi lấy thêm cho cậu một chén!”

“Để tôi dùng đũa lóc xương món cá sốt chua ngọt này cho cậu, cậu có muốn ăn thử một miếng trước không?”

Trang Ngạn Du còn đang nhai nhai nhai, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cái chén trước mặt mình chất đầy đồ ăn.

Trang Ngạn Du: “?”

Cậu nuốt hết cơm rồi nói: “Anh cũng ăn đi, tôi không ăn nổi nhiều như vậy.”

Tần Dịch Nguyên lại tiếp tục gắp cho cậu: “Nãy giờ bọn tôi vẫn đang ăn mà! Cậu cứ yên tâm! Nếu ăn không hết thì tính sau, đúng không Chu Tuyền?”

Chu Tuyền còn đang bận rộn ăn cơm hết mình, nghe đến tên mình thì vội ngẩng lên nhìn rồi gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Sau đó lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Trang Ngạn Du nhìn cái chén đầy đồ ăn trước mặt, lại nhìn Tần Dịch Nguyên, thật sự không thể từ chối nên chỉ yên lặng ăn, ăn tới mức bụng cũng tròn vo.

Khi quay về, Tần Dịch Nguyên lại lái xe chở họ về, nói là tiện đường, đưa Chu Tuyền về trước sau đó mới tới Trang Ngạn Du.

Cậu nhìn thời gian, hỏi thăm xem Tần Dịch Nguyên ở chỗ nào, sau khi biết được địa chỉ nhà anh ta, cậu khó hiểu hỏi: “Cái này đâu có tiện đường, cách nhau cả nửa thành phố A lận.”

Tần Dịch Nguyên: “Ặc.”

Bình thường khi người ta nói tiện đường, không phải toàn là lấy cớ đưa người về hay sao?

Anh không ngờ Trang Ngạn Du lại nói huỵch toẹt ra như vậy, quá khó xử.

Tần Dịch Nguyên dừng trong chốc lát, đang định nói là “Chủ yếu là muốn đưa cậu về nhà” thì Trang Ngạn Du đã hỏi: “Hay là do anh không biết đường?”

Tần Dịch Nguyên: “...”

Anh ta chỉ có thể nói: “Khụ, thì có hơi không quen.”

Trang Ngạn Du: “Ừm, tôi phân tích đúng rồi, cảm ơn anh.”

Tần Dịch Nguyên: “...”

Sau khi nói cảm ơn với Tần Dịch Nguyên, Trang Ngạn Du chuẩn bị về nhà, còn khách sáo mà dặn dò anh ta lái xe chậm một chút.

Tần Dịch Nguyên: “Chờ đã!”

Trang Ngạn Du quay đầu lại hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Tần Dịch Nguyên: “Sau khi tôi về nhà, có thể tìm cậu nói chuyện lúc rảnh rỗi không?”

Trang Ngạn Du: “Công việc của chúng ta cũng đâu có chuyện gì cần giao tiếp với nhau.”

Tần Dịch Nguyên: “Không phải là nói chuyện công việc mà là tâm sự về sở thích cá nhân, hoặc về cuộc sống, đại loại như vậy.”

Trang Ngạn Du: “?” Tại sao tôi phải cùng anh nói mấy chuyện này?

Trang Ngạn Du: “Anh không có anh em tốt hay gì à?”

Anh không có nhưng mà tôi có.

Mấy thứ này phải để dành nói với anh em tốt của mình mới đúng.

Tần Dịch Nguyên: “Hả?”

Trang Ngạn Du: “Anh cứ đi tìm anh em tốt của anh để tán gẫu mấy chuyện này đi.”

Tần Dịch Nguyên: “...”

Trang Ngạn Du: “Ngủ ngon.”

Tần Dịch Nguyên: “...”

Nhìn bóng lưng Trang Ngạn Du rời đi mà trong lòng anh ta lạnh lẽo, người này… Đúng là rất thẳng thắn.

Trang Ngạn Du vừa về đến nhà thì Ôn Trầm Tập đã gọi tới.

“Về đến nhà chưa?”

Trang Ngạn Du nằm ở trên sô pha không thèm động đậy, kế hoạch của cậu bị quấy rầy, bản thân còn ăn quá no, vô cùng mệt mỏi: “Vừa đến nơi, ăn no quá.”

Ôn Trầm Tập thấy rất bất ngờ, dựa theo thói quen ẩm thực lành mạnh của Du Du thì bình thường sẽ không có chuyện ăn quá no.

Ôn Trầm Tập: “Sao lại ăn no quá?”

Trang Ngạn Du lập tức kể chuyện hôm nay cho anh em tốt nghe.

Bời vì trạng thái không tốt nên cách cậu nói chuyện rất mệt mỏi, âm thanh mềm mại hơn rất nhiều so với bình thường.

Nhưng Ôn Trầm Tập ở đầu bên kia càng nghe càng cảm thấy không hợp lý, lẽ nào Tần Dịch Nguyên này có ý đồ gì với Du Du?

Hơn nữa Du Du còn không nhận ra?

“Cậu ta gắp đồ ăn, còn múc canh cho cậu?”

“Ừ, ép tôi phải ăn nhiều hơn.”

“Còn lên tiếng muốn đưa cậu về nhà?”

“Ừm, anh ta không biết đường.”

“Còn muốn trò chuyện nhiều hơn với cậu?”

“Đúng vậy.”

Ôn Trầm tập im lặng vài giây: “Cậu không cảm thấy kỳ lạ hay sao?”

Trang Ngạn Du: “Kỳ lạ ở chỗ nào?”

Lần này Ôn Trầm Tập im lặng lâu hơn.

Hơi thở trai thẳng nồng đậm đột nhiên ập vào mặt.

Anh chợt có dự cảm không ổn.

Tác giả nói:

PS—-

Ôn Trầm Tập: Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ thả thính tôi?



Trang Ngạn Du: Anh ta lại muốn tán gẫu chuyện cuộc đời với tôi, đáng thương quá, chắc do không có anh em tốt!

Tần Dịch Nguyên: Hãy coi như tôi chưa nói gì cả