01/01/2023
Nhung Dật vẫn luôn lăn qua lộn lại trên giường trước khi đi ngủ, nhưng vẫn không gửi được tin nhắn gì.
Tục ngữ đã nói, một khởi đầu tốt là một nửa của sự thành công. Khó có được một Alpha không thể hiện ra bất kỳ ánh mắt khác lạ nào với cậu, còn đẹp trai phong độ như thế, Nhung Dật cảm thấy mình nhất định phải cẩn thận.
Cậu gõ, xóa, xoắn xuýt, lăn lộn, bấm vào vòng bạn bè của Trần Kha Nghiêu, nhìn chằm chằm ảnh chụp, rồi lại tiếp tục gõ, tiếp tục xóa, lặp đi lặp lại mấy lần, cậu mới phát hiện trong vòng bạn bè của Trần Kha Nghiêu có một nội dung mới.
"Năm nay chỉ còn lại hai tháng thôi, tâm nguyện đầu năm quyết chí thoát ế còn có thể đạt thành sao?"
Nhung Dật run tay, một lượt thích đã được gửi đi.
Chờ khi cậu lấy lại tinh thần, khung chat mà cậu đã theo dõi cả đêm đột nhiên xuất hiện một tin nhắn mới.
"Hình như cậu có đồ rơi trên xe của tôi."
Nhung Dật sau một thời gian ngắn nghi hoặc dùng sức vỗ mạnh đùi mình một cái.
Đúng rồi ha, sao cậu lại không nghĩ tới việc cố ý bỏ lại thứ gì đó trên xe Trần Kha Nghiêu chứ? Thật là một cái cớ tốt! Cơ mà không sao, tuy rằng bởi vì quá mức căng thẳng mà chủ quan không nhớ tới, nhưng may mà mình quả thật là một người có chút bất cẩn.
Nhung Dật căng thẳng đáp.
"Thật sự xin lỗi, tôi làm rơi thứ gì trên xe của cậu thế?"
Đối diện rất nhanh đã gửi một gói biểu cảm rất đáng yêu.
"Cậu ngay cả trên người mình thiếu đi thứ gì cũng không phát hiện ra sao?"
Câu này thật xấu hổ, Nhung Dật vội vàng sờ sờ túi quần khắp người, sau đó đi kiểm tra áo khoác, nghĩ đi nghĩ lại, nghi ngờ thứ bị rơi chính là chiếc khăn tay.
Cậu ngồi xe thường xuyên bị choáng đầu, lại cảm thấy ở trước mặt mọi người móc dầu cù là ra hít hà trông quá già, vì thế quen bôi một chút lên khăn tay, cảm thấy không thoải mái liền ngửi một chút.
Sau khi chủ động hỏi, quả nhiên đã nhận được câu trả lời chắc chắn.
Chiếc khăn tay của Nhung Dật vốn cũng không phải là thương hiệu gì, còn bôi đầy dầu cù là lâu năm, thật sự bị rơi mất thì thôi. Nếu không thì gửi chuyển phát nhanh cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng Trần Kha Nghiêu lại chủ động hỏi cậu khi nào rảnh, nói sẽ mang khăn tới.
Loại thời điểm này nếu không nghĩ nhiều thì không phải là Nhung Dật.
Cậu thậm chí còn muốn xúc động trả lời trực tiếp: Cậu có phải là có ý gì với tôi hay không, chúng ta cũng đừng vòng vo nữa, tôi đối với cậu cũng có ý nghĩ đặc biệt, không bằng bây giờ chúng ta lập tức xác định mối quan hệ nhất định đi!
Nhưng rốt cuộc cậu vẫn không dám, sợ dọa người ta chạy mất.
Vậy đưa thì đưa đi, xong rồi cậu còn có thể tìm cớ mời hắn ăn cơm rồi hẹn lại lần nữa, quá tốt mà. Lần này qua lại, gần như con cháu đầy nhà luôn.
Nhung Dật trịnh trọng cảm ơn trên Wechat, sau đó không thể chờ đợi được hẹn gặp đối phương hai ngày sau lúc tan tầm.
Chờ cậu hưng phấn lăn lộn ở trên giường đến vòng thứ mười hai, vừa quay đầu lại, liền thấy một chiếc khăn tay caro vuông được gấp chỉnh tề ở góc bàn.
Nhung Dật chỉ có duy nhất một chiếc khăn tay đó mà thôi.
Cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm chiếc khăn tay một lúc, sau đó ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Cậu rất tự giác, biết rằng mình thích suy nghĩ lung tung, và đa số thời gian cậu nghĩ xong cũng chưa từng coi là thật.
Nhưng lần này, nhất định là thật đi.
Lần này mà không thoát ế được thì thật đúng là vô lý.
Nhung Dật ngày thường tuy rằng có chút chủ quan, nhưng đối với bề ngoài của mình vẫn rất chăm chút.
Cậu sẽ chú ý đến việc sắp xếp hàng ngày, chú ý không mặc quần áo lặp đi lặp lại trong cùng một tuần, chú ý đến sự gọn gàng của quần áo, và cố gắng giữ cho đầu tóc của mình luôn sạch sẽ và gọn gàng. Thói quen tốt này, trước đây chỉ khiến cậu giành được nhiều sự theo đuổi hơn từ Omega mà thôi.
Xét cho cùng, một Alpha cao lớn, cực kỳ đẹp trai và cư xử đứng đắn, không chút phù phiếm trước mặt Omega rất hiếm thấy, cậu nhìn qua lại còn sạch sẽ, tươi tắn và phong nhã như vậy.
Đáng tiếc người chân chính muốn hấp dẫn cho tới bây giờ đều không hề động đậy.
Mặt mũi vứt cho người mù nhìn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội vì người thương mà làm đẹp, cảm xúc Nhung Dật như thủy triều dâng trào, thậm chí còn xin nghỉ nửa ngày buổi chiều để về nhà mày mò tạo hình.
Cậu đặc biệt đắp mặt nạ, gội đầu cẩn thận, sấy khô tóc, thay liên tục bốn năm bộ quần áo trước gương, tràn đầy tự tin bước ra khỏi cửa.
Đáng tiếc đợi đến địa điểm hẹn gặp, lại hoảng.
Nếu bỏ qua giới tính thì có thể xếp Nhung Dật vào diện người có ngoại hình khá vượt trội, nhưng dù sao giới tính cũng là một vấn đề lớn, không thể bỏ qua, Nhung Dật ưu tiên việc ăn mặc có phù hợp hay không hơn là thích hay không. Suy cho cùng, nếu xét theo sở thích, thứ cậu muốn thử nhất trên con đường này chính là chiếc áo hoodie màu sắc tươi sáng trẻ trung đang được một Omega mặc cách đó không xa.
Nhưng chiếc áo đó có lẽ không có kích thước của cậu rồi.
Nhung Dật tiếp tục lén lút soi gương mặt ngoài bằng kính của trung tâm thương mại, sau đó trong lòng âm thầm cảm thán mình thật sự là đẹp trai đến mức ngay cả mình cũng có chút muốn gả.
Nhưng trong trường hợp này, nếu Trần Kha Nghiêu bị khơi dậy ý thức mâu thuẫn bản năng của Alpha thì phải làm sao bây giờ?
“Xin chào?” Một cô gái tóc dài đến eo thận trọng đi tới trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, “Xin lỗi... cái đó... tôi…”
Cảnh tượng tương tự Nhung Dật đã gặp phải ít nhất mấy chục lần, trong lòng thở dài một hơi, lại tỏ ra bình tĩnh: “Xin hỏi có chuyện gì thế?”
"Có thể cho tôi xin phương thức liên lạc được không?" Cô gái hỏi.
Đây cũng coi như là câu nói chết trực tiếp nhất trong số những cuộc bắt chuyện.
Nhung Dật vừa định từ chối, trong lòng chợt động, liền đáp: "Xin lỗi, tôi đang đợi... nam, bạn trai của tôi."
Cậu vừa dứt lời, mặt liền đỏ lên.
"Bạn trai của tôi", lần đầu tiên trong đời sử dụng câu này, cảm giác thực sự rất khó diễn tả. Đáng tiếc căn bản chưa từng hỏi ý kiến của "bạn trai", khó tránh khỏi có chút không biết xấu hổ.
Nhưng ở sau lưng len lén chiếm tiện nghi của người khác, tự giác cảm thấy không tử tế cho lắm, nhưng đồng thời cũng khá tuyệt.
Cậu quá phấn khích, thậm chí không để ý cô gái đó đã rời đi như thế nào.
Vừa định lấy điện thoại ra xem giờ, đột nhiên có người bên cạnh mở miệng yếu ớt nói: “Thì ra cậu có bạn trai rồi à?”
Nhung Dật lập tức giật mình, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất.
“Cẩn thận một chút.” Trần Kha Nghiêu không biết đã xuất hiện bên cạnh cậu từ lúc nào, đưa tay ra đỡ cậu: “Xin lỗi, có phải đã làm cậu sợ rồi không?”
Nhung Dật mặt đỏ tai hồng: "Cậu đến từ khi nào?”
“Năm phút trước.” Trần Kha Nghiêu quay người chỉ vào chiếc ghế dài bên cạnh bồn hoa cách đó không xa, “Hình như cậu đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó, không tìm được cơ hội chào hỏi.”
Nhung Dật cúi đầu không dám nhìn hắn: "... Vừa rồi là tôi nói bừa đó, lý do này từ chối người ta khá tiện."
"Cũng đúng." Trần Kha Nghiêu gật đầu cười, sau đó chỉ vào khu mua sắm bên cạnh, “Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước nhé?”
Kỳ thật lúc hẹn chỉ nói là muốn trả lại khăn tay.
Nhưng sau đó hai người lại cố ý đến trung tâm thương mại, rồi ăn một bữa cơm, có thể nói là ngầm hiểu lẫn nhau.
Đến nhà ăn, Nhung Dật phát hiện đối phương thậm chí đã đặt bàn trước.
Đây hoàn toàn là một buổi hẹn hò.
Nhung Dật đã sống hai mươi sáu năm, bị Alpha kề vai sát cánh làm anh em, tự nhiên cũng ăn một mình, nhưng bầu không khí cùng hiện giờ lại hoàn toàn không giống nhau.
Lần đầu tiên có Alpha quan tâm đến cậu nhiều như vậy, trước khi cậu ngồi xuống sẽ chủ động kéo ghế cho cậu, trước khi gọi món đều sẽ nghiêm túc hỏi khẩu vị của cậu, khen kiểu dáng áo khoác của cậu, thậm chí còn lấy cớ đi vệ sinh mà vụиɠ ŧяộʍ trả tiền.
Nhung Dật trước kia cảm thấy Alpha thô một chút mới càng thêm hấp dẫn, nhưng bây giờ cậu đã hoàn toàn thay đổi sở thích thẩm mỹ của mình, chỉ đợi khi Trần Kha Nghiêu lên tiếng, cậu liền lập tức gật đầu nói với hắn "Em nguyện ý".
Đáng tiếc Trần Kha Nghiêu hoàn toàn không đề cập đến chuyện này.
Ngay từ đầu hắn hỏi không ít chuyện về Nhung Dật, giống như nghiêm túc muốn hiểu rõ về cậu. Đáng tiếc Nhung Dật thật sự căng thẳng quá độ, cố hết sức giữ cho tay cầm đũa không run, sợ mình mất trí. Nói bậy làm xấu hình tượng nên dè dặt vô cùng.
Cũng may Trần Kha Nghiêu cũng không miễn cưỡng, chuyển chủ đề bắt đầu tán gẫu về những điều thú vị trong công việc của mình, hẳn là hắn rất thích những đứa trẻ đó, vừa nhắc đến thì nụ cười của hắn cũng dịu dàng hơn mấy phần, làm cho nét mặt vốn sắc bén của hắn cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhung Dật càng nhìn càng cảm thấy thích, động tâm đến mức không thể làm gì được.
Chờ sau khi ăn xong, Trần Kha Nghiêu lại đề nghị đưa cậu về nhà, Nhung Dật thậm chí còn có xúc động muốn chủ động đâm thủng lớp giấy cửa sổ này. Có thể hướng tới hy vọng xa vời để dễ dàng thổ lộ, nhưng lúc này đây cậu lại bắt đầu băn khoăn lo lắng rất nhiều.
Có lẽ Trần Kha Nghiêu là loại người tương đối chậm chạp, thích bồi dưỡng tình cảm một chút, lỡ đâu hắn cảm thấy cậu quá phù phiếm thì phải làm sao bây giờ, có phải nên kiên nhẫn chờ đợi không?
Dù sao cũng đã độc thân hai mươi sáu năm, chẳng lẽ không đợi được mấy ngày này à?
Mãi cho đến khi xe của Trần Kha Nghiêu lái tới cổng tiểu khu của cậu, Nhung Dật mới cực khổ nuốt xuống xúc động muốn thổ lộ.
"Hôm nay cảm ơn cậu." Cậu vừa nói của cúi đầu, ngay cả mặt của Trần Kha Nghiêu cũng ngại nhìn, "Lần sau, tôi..."
Tôi mời cậu.
"Tôi vốn còn lo cậu sẽ cảm thấy tôi quá đường đột." Trần Kha Nghiêu nói: "Cho nên lần sau tôi vẫn có thể cùng cậu gặp mặt như vậy, đúng không?"
Đường đột cái rắm, cậu bây giờ lập tức đề nghị muốn cùng tôi về nhà cũng không đường đột.
Nhà tôi không có người.
Mắt thấy cậu cứng đờ không lên tiếng, Trần Kha Nghiêu cũng không hỏi nữa, xuống xe mở cửa xe cho cậu.
"Ngủ ngon." Hắn nói với Nhung Dật.
Nhung Dật nhìn hắn, cảm thấy cậu đêm nay nhất định là một đêm trằn trọc không yên.
Chờ cậu ngây ngốc đi vào nhà, đột nhiên trong lòng dâng lên loại cảm giác không chân thật mãnh liệt.
Thật kỳ quái, vì sao đột nhiên lại gặp phải chuyện tốt như vậy? Alpha hoàn mỹ như thế, bên cạnh nhất định không thiếu người theo đuổi, vậy mà vẫn còn độc thân, hơn nữa còn có ý tứ với cậu, điều này cũng quá khó tin rồi.
Chẳng lẽ trong những năm qua, tất cả những lạnh nhạt mà cậu gặp phải trong tình cảm, đều là sự tôi luyện trước khi ông trời gửi một tình yêu hoàn mỹ đến cho cậu à?
Nào có chuyện tốt như vậy. Người này có khi nào là tên lừa đảo không?
Nhưng cậu có thứ gì đáng để bị lừa đâu? Tiền bạc, hay là lừa sắc?
Nhung Dật đã đi làm bốn năm, tiêu xài hoang phí, còn phải trả tiền thuê nhà, thu nhập tuy so với bạn bè cùng lứa không thấp, nhưng cũng không có tiết kiệm gì, Không thể lừa được tiền, cũng không thể lừa cậu đi vay, cái này cũng quá vòng co rồi.
Về phần sắc... Bị Alpha như Trần Kha Nghiêu lừa gạt một chút hình như cũng không mất mát gì?
Còn đang rối rắm, điện thoại di động vang lên. Trần Kha Nghiêu vừa tạm biệt cậu đã gửi tin nhắn cho cậu.
"Thật xin lỗi, tôi vừa mới nhớ ra, khăn tay quên trả lại cho cậu rồi."
Khăn tay cậu lấy ở đâu ra, khăn tay còn đang ở trên bàn tôi kìa, Nhung Dật nhìn điện thoại không nhịn được cười ra tiếng.
Nhìn xem, đây quả nhiên là tên lừa gạt.
Nhưng Nhung Dật đã quyết định trao trái tim cho hắn.
———————————
Happy New Year🎉
Diễn biến tình cảm nhanh quá, tui thấy có điểm ngược •́ ‿ ,•̀