“Cậu nói Lộ Trạch Thanh?”
“Tôi thật sự không hiểu nổi. Bình hoa mỹ nhân* giới giải trí không ít, Lộ Trạch Thanh lớn lên đẹp như vậy, cho dù không làm gì đi nữa, chỉ riêng cái gương mặt kia cũng không nên chỉ là cái phông nền.”
(Bình hoa mỹ nhân: có thể hiểu là những người chỉ có vẻ đẹp phía bên ngoài, còn lại thì không làm được gì cả)
“Mặt đẹp thì có ích lợi gì, rõ ràng là đắc tội với người ta.” Trình Gia Tuấn cười nhạo một tiếng.
“Đắc tội với người nào? Vậy tại sao anh Tưởng còn đưa cậu ta đến show hẹn hò?.”
“Cậu cho rằng anh Tưởng đưa cậu ta vào show hẹn hò là do nhìn trúng cậu ta sao? Không, đó chỉ là phái cậu ta đến làm nền cho Thích Nam thôi.”
“Thích Nam thì chắc chẳng cần tôi phải nói đâu nhỉ. Tiểu thiếu gia Thích gia, ra cửa có siêu xe đón đưa, chỉ mặc đồ cao cấp, bên cạnh lúc nào cũng có 3 trợ lý chăm sóc, nghệ sĩ đứng đầu cũng chưa chắc được hưởng đãi ngộ như cậu ấy. A đúng rồi, nghe nói ở đoàn phim còn có đầu bếp riêng nấu cơm cho cậu ấy nữa.”
Thanh niên tóc xám nuốt nước bọt.
“Cứ ngoan ngoãn làm một thiếu gia không lo không nghĩ, tại sao cứ nhất định phải chen chúc trong cái làng giải trí chướng khí mù mịt này vậy chứ?”
“Đến chơi thôi. Giới giải trí bây giờ nơi nơi đều là tinh nhị đại, phú nhị đại cả.” Trình Gia Tuấn phun ra một tràng khói, chậm rãi nói.
“Còn chúng ta thì ngay cả việc làm nền cho họ cũng không đủ tư cách.”
“Vậy Lộ Trạch Thanh trông đẹp như thế, Thích Nam không sợ bị lấn mất sao?”
“Ồ, thật tinh mắt.”
Một giọng nói dễ nghe đột ngột mà chen vào cuộc đối thoại giữa hai người, làm cả hai sợ tới mức đột nhiên giật mình một cái, khuôn mặt thanh niên đứng ở phía sau nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Tôi cũng cảm thấy tôi lớn lên rất đẹp.”
Trình Gia Tuấn là người đứng lên đầu tiên.
“D*t, Lộ Trạch Thanh cmn cậu đi kiểu gì mà không có tiếng động.”
Lộ Trạch Thanh vô tội chớp chớp mắt.
“Là các người thôi…… Khen tôi khen đến quá nhập tâm rồi.”
“D*t cmn ai khen cậu. Tập cuối của show kỳ này được phát sóng, trên mạng tất cả đều là những lời mắng cậu. Có cần tôi đọc cho cậu nghe hai điều được nhắc đi nhắc lại nhiều nhất không? Làm phiền cậu lăn xa ra một chút, đừng ăn vạ ca ca nhà bọn họ.”
“Cũng đâu có ảnh hưởng tới việc tôi được trả tiền.”
“Cậu ngồi trong mắt tiền à, bệnh tâm thần.” Trình Gia Tuấn trừng mắt liếc xéo cậu một cái.
(có thể hiểu ở đây là: bạn là một người vụ lợi, làm hết thảy vì tiền)
“Dập điếu thuốc đi, khói quá.” Lộ Trạch Thanh giơ tay tản làn khói trước mắt ra, ngón trỏ cong cong che mũi, nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại.
Trình Gia Tuấn không tình nguyện phải vứt điếu thuốc trong tay đi, “Cậu thiếu tiền như vậy, sao anh Tưởng giới thiệu kim chủ cho cậu, cậu lại từ chối?”
“Tại sao cậu lại từ chối?”
Lộ Trạch Thanh kéo ghế dựa ra, ngồi đối diện với bọn họ, cằm vừa nhấc, liếc nhìn cái tên đang hút thuốc ở trong phòng hội nghị Trình Gia Tuấn, nói.
“Mở cửa sổ, cho hết khói.”
“Bản thân cậu không có tay sao?” Trình Gia Tuấn mặc kệ cậu, thanh niên tóc xám ở bên cạnh đột nhiên trở nên câu nệ.
“Tôi đi.”
Vừa mới đàm luận với người khác về cậu, bây giờ lại chột dạ không dám đối mặt với Lộ Trạch Thanh.
Ba người ngồi xuống, không khí yên lặng. Lộ Trạch Thanh cúi đầu chơi di động, không bao lâu cửa kính được đẩy ra từ bên ngoài.
“Mới vừa rồi Vương tổng tìm tôi có chút việc.” Người đại diện Tưởng Phi Hoa cầm văn kiện đi đến, đưa ra một lời giải thích không có thiện ý cho lắm.
Lộ Trạch Thanh nhướng mày, rõ ràng lúc cậu tới đã thấy Tưởng Phi Hoa đang chơi game ở trong văn phòng, “Chúng tôi đã chờ một tiếng.”
Thanh niên tóc xám nghẹn họng nhìn trân trối, Lộ Trạch Thanh rõ ràng vừa đến, sao cậu ta có thể nói dối mà không đỏ mặt vậy? Người đợi một giờ chỉ có hắn và Trình gia tuấn.
Nhưng mà, Trình Gia Tuấn bên cạnh vẫn phản ứng như thường.
“Sao vậy? Còn muốn tôi nhận lỗi với cậu sao?” Tầm mắt Tưởng Phi Hoa nặng nề chìm xuống.
“Nếu cậu muốn thì cũng có thể.” Lộ Trạch Thanh thoải mái hào phóng nhìn trực diện Tưởng Phi Hoa, trước khi hắn tức giận, mở miệng nói. “Anh không hỏi tôi vì sao lại đến sớm như vậy sao?”
Tưởng Phi Hoa mặc kệ cậu, mà Lộ Trạch Thanh cũng không cần hắn ta hỏi.
“Hôm nay phải trả tiền thuê nhà, nhưng trên người tôi không có tiền, không có mặt mũi nào để gặp mặt chủ nhà, cho nên đành phải đến công ty sớm để chờ anh Tưởng.”
Ngữ khí kia của Lộ Trạch Thanh nghe không ra một chút gì đó gọi là quẫn bách, không giống như là thiếu tiền, mà lại đảo ngược lại thành người khác thiếu tiền cậu.
Thần sắc trên mặt Tưởng Phi Hoa khó có thể giãn được.
Lúc mới ký hợp đồng với Lộ Trạch Thanh, hắn ta còn tính là khá nghe lời, bây giờ thì lại càng ngày càng khó bảo. Không những bỏ ngoài tai những lời cậu nói, mà còn dám quát lại cậu, rồi làm trái lại.
“Lộ Trạch Thanh, rõ ràng cậu biết, người phát tiền lương không phải tôi, cậu khóc than với tôi thì có ích gì?”
“Tôi không khóc than. Kỳ 2 của show hẹn hò sẽ bắt đầu ghi hình vào ngày mai, nhưng sao tôi một phân cũng không có.” Lộ Trạch Thanh tự rót cho mình một cốc nước mà không cần một ai khác, thong thả ung dung nhấp một ngụm.
“Tôi dù sao cũng phải hỏi rõ ràng cái này trước.”
Đối với những nghệ sĩ tuyến 38 như Lộ Trạch Thanh, tổ tiết mục của chương trình sẽ không trả thù lao dễ dàng như vậy, mà tất cả đều sẽ bị ép một phần thù lao.
Nhưng dựa theo những điều được ghi ở mục “phân thức” chi trả trong hợp đồng, trước tiên cậu sẽ nhận được 30% thù lao đóng show. Chờ sau khi ghi hình xong cả mùa, tổ tiết mục sẽ quyết toán nốt hết tất cả.
Ngay từ trước khi ghi hình tập đầu tiên, tổ tiết mục đã gửi tiền tới công ty chủ quản mà các nghệ sĩ trực thuộc, sau đó lại từ công ty trích một phần hoa hồng, cuối cùng mới chuyển vào tài khoản của Lộ Trạch Thanh.
Rất rõ ràng, thù lao đóng show của Lộ Trạch Thanh đã bị ăn chặn.
“Cũng không biết tiền lương vẫn kẹt ở trong công ty, hay là kẹt ở trong tay anh Tưởng đây nữa. Hay là chúng ta đến phòng tài vụ hỏi một chút xem sao nhỉ?”
Tưởng Phi Hoa nhíu mày, đánh gãy câu nói của Lộ Trạch Thanh, ngữ khí không tốt lắm.
“Tôi sẽ hỏi giúp cậu.”
Lộ Trạch Thanh không quá vừa lòng với câu trả lời này, cậu ra vẻ sầu lo.
“Thiếu tiền thuê nhà nên lòng tôi băn khoăn, buổi tối sợ là nghỉ ngơi không tốt. Vạn nhất nó ảnh hưởng đến buổi ghi hình ngày mai, hoặc là không cẩn thận nói điều gì đó ở phòng phát sóng trực tiếp thì……”
“Lộ Trạch Thanh, cậu đang uy hϊếp tôi à?”
Lộ Trạch Thanh vô tội chớp chớp mắt, hàng lông mi dài che khuất đi màu mắt sáng, khuôn mặt diễm lệ ánh lên chút ủy khuất.
“Anh Tưởng sao lại nghĩ tôi như vậy, tôi rất nghe lời, bằng không cũng sẽ không tới tìm anh Tưởng đây thương lượng đâu. Khất nợ tiền thuê nhà là hành vi không tốt, anh Tưởng sẽ không để tôi khó xử đúng chứ?”
“Ngày mai chuyển cho cậu.” Tưởng Phi Hoa cắn răng!
Nhận được câu trả lời mình muốn, Lộ Trạch Thanh vừa lòng, lười nhác tựa lưng vào ghế, rất ngoan ngoãn không hề chen lời vào.
Tưởng Phi Hoa đè nén lửa giận trong lòng, tầm mắt chuyển hướng về hai gã trợ lý nghệ sĩ dưới trướng mình, sắc mặt vẫn không tốt lắm.
“Công ty gần đây nhận được mấy tài nguyên mới. Chúng ta không giành cái lớn, nhưng có một tuyển tú, hai người các cậu nỗ lực tranh thủ.”
Tưởng Phi Hoa hôm nay gọi Lộ Trạch Thanh tới, ban đầu có ý định là muốn bỏ cậu luôn. Ai mà ngờ Lộ Trạch Thanh mấy ngày không xuất hiện, vừa xuất hiện là đã đến gặp hắn ta đòi tiền lương.
Cũng không biết nên nói cậu là ngây thơ hay là ngốc nghếch, thật sự cho rằng được tham gia show hẹn hò, có chút tiếng tăm là bắt đầu tự cao tự đại, dù đây chỉ vừa mới bắt đầu.
Nếu không phải không có nghệ sĩ nào ngu xuẩn sẵn sàng làm nền ở chương trình tạp kĩ, thi làm sao có thể đến lượt Lộ Trạch Thanh.
Công ty đã muốn chấm dứt hợp đồng với cậu ta từ lâu.
Nương theo chương trình tạp kĩ lần này để Thích Nam dẫm lên vị trí của Lộ Trạch Thanh, cũng coi như là giá trị lợi dụng duy nhất của Lộ Trạch Thanh, về phần chấm dứt hợp đồng, sao mà có công ty nào đồng ý ký chính thức với cậu ta chứ.
Nếu cậu ngoan một chút, có lẽ sẽ còn có thể ẩn thân trong tuyết. Nhưng nếu cậu không ngoan, thì chắc rằng sẽ để cho Lộ Trạch Thanh bị thân bại danh liệt rồi mới phong sát
Tưởng Phi Hoa gói ghém cảm xúc, đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên mất cảnh giác, đối diện trực tiếp với con ngươi nhạt màu của Lộ Trạch Thanh, vừa sáng vừa trong veo, nhìn thuần khiết vô hại, rồi lại giống một cái hồ lạnh băng, ẩn chứa chút ý tứ sâu xa.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Tưởng Phi Hoa gần như cho rằng Lộ Trạch Thanh cái gì cũng biết.
“Anh Tưởng, tuy rằng tôi trông rất đẹp, nhưng anh nhìn tôi chằm chằm như vậy… Cũng coi như quấy rối bằng mắt rồi.”
Sắc mặt Tưởng Phi Hoa đen như đáy nồi.
“Đây không phải chuyện của cậu, cút đi.”
Lộ Trạch Thanh vốn không muốn ở lại, cậu chậm rãi đứng dậy, đi vài bước rồi bỗng nhiên dừng lại, nhìn vào Tưởng Phi Hoa hơi hơi mỉm cười.
“Chuyện thù lao đóng show đúng là vất vả cho anh Tưởng quá. Tôi tin tưởng, anh Tưởng đây sẽ không làm tôi thất vọng.”
Tưởng Phi Hoa có rất nhiều thủ đoạn để bắt chẹt Lộ Trạch Thanh. Nhưng nghĩ đến việc ghi hình vào ngày mai, phòng làm việc của Thích Nam bên kia vẫn còn cần lợi dụng Lộ Trạch Thanh, hắn ta cũng sẽ không gây xung đột với Lộ Trạch Thanh ngay lúc này.
Cứ để cậu kiêu ngạo một lúc như lần trước, rồi đến lúc đó chính Lộ Trạch Thanh sẽ phải khóc lóc tới cầu xin hắn.
*
Ra cửa lớn công ty, Lộ Trạch Thanh duỗi người, hôm nay dậy sớm, bây giờ còn chưa đến giữa trưa đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời. Dù sao cũng không còn việc gì, vẫn là nên về sớm một chút đánh thêm giấc nữa.
Đây là ngày thứ 13 Lộ Trạch Thanh xuyên thư tới đây.
Đúng vậy.
Cậu không phải Lộ Trạch Thanh, nhưng cũng tên là Lộ Trạch Thanh.
Mới đầu, Lộ Trạch Thanh không biết bản thân mình đang xuyên thư, cậu chỉ biết mình đúng là đã xuyên qua 1 thế giới nào đó. Đêm hôm sau, cậu liền mơ thấy thế giới nơi cậu đang ở là một quyển sảng văn giới giải trí.
Mà cậu là vai chính thụ có gương mặt thiên thần…… À không là bị tráo đổi với cậu ta mới đúng.
Cái tên pháo hôi không được sủng ái mới chính là thiếu gia hàng thật giá thật.
Nguyên chủ trong tiểu thuyết là người mặc cảm, suốt ngày ghen tị, sau khi được cha mẹ hào môn đón về nhà lại tự cho rằng mình không hợp với gia đình giàu có, tâm tư mặc cảm khiến nguyên chủ một lòng muốn đuổi thiếu gia giả là vai chính thụ ra khỏi nhà.
Nhưng vai chính thụ với cha mẹ hào môn 20 năm thân tình há có thể dễ dàng dứt bỏ, nếu không phải cha mẹ hào môn còn cảm thấy có chút áy náy, thì cậu ta đã sớm bị đuổi ra khỏi cửa từ lâu.
Nguyên chủ không biết gì về chuyện này. Cậu ta vài lần làm quỷ, mua thủy quân để bôi xấu vai chính Thụ, rồi lại ăn không nói có. Thậm chí thuê cả người đánh. Cuối cùng, làm cha mẹ mình thất vọng đuổi ra khỏi cửa.
(“Thủy quân” trong cbiz thời kỳ đầu có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin…)
Tất cả mọi người cười cười bảo cậu ta đánh ván bài này quá tệ, ngoan ngoãn làm thiếu gia hào môn không lo không nghĩ, cứ nhất quyết biến mình thành ” con chó chết” làm cái gì
Phần cuối của tiểu thuyết.
Vai chính thụ trả lại gấp đôi những hành động xấu xa mà nguyên chủ đã làm với cậu ta, cười nhạo trước sự thân bại danh liệt rồi bị phong sát của nguyên chủ.
Lộ Trạch Thanh không biết cốt truyện tiến triển đến chỗ nào, nhìn vào số dư đáng ngại trong thẻ ngân hàng, mục tiêu hàng đầu của cậu ta chính là kiếm tiền.
Bởi vì cảnh trong mơ không hoàn chỉnh, còn tồn tại rất nhiều vấn đề phi logic, Lộ Trạch Thanh không có ý định nghiên cứu nó một cách chi tiết. Tuy nhiên có một chi tiết then chốt trong cốt truyện vẫn nhớ rất rõ ràng.
Cách xa vai chính công ra.
Nguyên chủ thích vai chính công Thẩm đại thiếu, mưu tính đào góc tường vai chính Thụ. Không cần nghĩ cũng biết, một người có lưu lượng cao bao nhiêu, còn một người kia là tổng tài soái khí trẻ tuổi nhiều tiền.
Vai chính công thụ như pháo hoa nổ bùm bùm …… Có ngăn cũng ngăn không được.
Vì thế, nguyên chủ liền trở thành pháo hôi trong trong đám pháo hoa đó.
Chậc.
Lộ Trạch Thanh chưa thấy qua bá tổng vai chính công, cũng không hiếu kỳ. Cậu chỉ thấy tiếc cho nguyên thân, chỉ vì nam nhân, mà rơi vào cảnh thân bại danh liệt thật sự không đáng.
Lại nói nữa.
Nam nhân ở khắp mọi nơi.
Làm gì mà cứ phải khăng khăng đặt trái tim cho cái tên vai chính công kia chứ. Cho dù có đẹp đến đâu, không phải cũng chỉ có hai cái mắt với một cái mũi thôi sao, có cái gì đặc biệt đâu chứ……
Lộ Trạch Thanh đang suy nghĩ dừng lại.
Bởi vì cậu vừa thấy một nam nhân cực kì đẹp trai, hoặc là dùng từ nam sinh thì có thể sẽ thích hợp hơn để miêu tả nó.
Nam sinh mới bước ra khỏi từ chiếc xe hơi sang trọng.
Kính râm màu đen đè ép lên chiếc mũi cao thẳng, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Cậu ta nhấp môi, xương quay hàm sắc sảo nhẵn mịn, phác họa ra hình dáng một góc nghiêng tuyệt vời.
Thoạt nhìn tuổi không lớn, thân cao chân dài, vai rộng eo thon, có nét quyến rũ riêng của một thanh niên trưởng thành.
Xung quanh có lẽ không có ai, thanh niên liếc mắt một cái đã chú ý tới Lộ Trạch Thanh. Ánh mắt hắn dừng lại vài giây ngắn ngủi, giơ tay gỡ cái kính râm to màu đen xuống, lộ ra một đôi mắt thâm thúy, đuôi mắt hơi dài khẽ nâng lên.
Lộ Trạch Thanh cảm thấy, thanh niên nếu cười rộ lên, hẳn là giống như…… con công xòe đuôi vậy, chắc chắn là sẽ rất rực rỡ.
Lời nói vẫn là không thể nói quá tuyệt đối. Nam nhân tuy rằng nhiều, nhưng vẫn là không giống nhau.
Vị thanh niên trước mắt này khiến cậu vô cùng công nhận điều đó, là kiểu người có diện mạo kinh diễm. Thoạt nhìn tuổi không lớn, đại khái là giống vị nào đó có lưu lượng cao.
Lộ Trạch Thanh xuyên được hơn mười ngày, nằm bệnh viện một tuần, trừ những người thấy gần đây, cậu không quen biết bất cứ ai. Bởi vì cậu không có ký ức của nguyên chủ.
Xuất phát từ tò mò.
Lộ Trạch Thanh móc di động từ trong túi ra, ngang nhiên trắng trợn chĩa máy ảnh vào người thanh niên.
Đang lúc cậu cúi đầu xem di động, thanh niên đã bước đi đến bên cạnh người cậu, mặt mày tinh xảo hơi nhướn lên.
“Chụp lén không phải là rất vô lễ sao.”
Khoảng cách của hai người thật sự rất gần, mùi gỗ và trái cây như có như không thoang thoảng trong từng hơi thở, thần sắc Lộ Trạch Thanh ngưng lại trong tích tắc.
“Không chụp lén.”
Khéo mắt thanh niên hơi cong.
“Ý của cậu là nói, cái này gọi là chụp quang minh chính đại sao?”
Lộ Trạch Thanh còn chưa kịp mở miệng, thanh niên ỷ vào thân cao chênh lệch, liếc mắt một cái đã thoáng nhìn thấy màn hình di động của Lộ Trạch Thanh.
Trên màn hình dừng lại ở giao diện tìm tòi, hộp văn bản bật lên che một nửa ảnh của anh, trên cùng có một hàng chữ viết —
【 Nhận diện hình ảnh: Nhân vật 】
【 Giang Tư Úc, độ giống 97%. 】
===========
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh thanh: Nhận diện hình ảnh không tính là chụp lén.
Tiểu giang: Ừ, tính là yêu thầm.