Sau Khi Xào Cp Với Ảnh Để Ở Show Tình Ái, Tôi Bạo Hồng Rồi!

Chương 15: Tôi thích kiểu lạnh lùng, hờ hững

"Ngay từ tập đầu thì cậu đã tỏ ra như người ngoài cuộc, trông có vẻ không hòa nhập với mọi người."

"Thế bây giờ tôi trông có vẻ hòa đồng chưa?" Lộ Trạch Thanh cười hỏi.

"Không, từ đầu đến cuối cậu chẳng muốn hòa đồng gì cả."

"Tôi nhận ra không cần phải hòa đồng cũng rất tốt. Đi xem triển lãm tranh một mình, không cần phải chiều theo ai. Thấy tranh mình thích thì dừng lại ngắm lâu một chút, không thích thì cứ đi tiếp thôi."

"Bỗng nhiên cậu lại nhìn đời sáng suốt thế." Lộ Trạch Thanh trêu đùa, "Bỏ qua câu hỏi này, phải chăng cậu đã sẵn sàng giải câu hỏi tiếp theo?"

Thấy Trần Minh Phỉ không hiểu, Lộ Trạch Thanh giải thích rõ hơn.

"Đạo diễn Tần có nói rằng tập sau sẽ có khách mời mới. Đội Đỏ có bốn người, chắc chắn tập sau sẽ là khách mời của Đội Xanh."

"Không. Hiện tại tôi không muốn giải đề bài nào cả, ít nhất là trong một, hai năm tới."

Lộ Trạch Thanh cười nhẹ, rồi nghe Trần Minh Phỉ hỏi tiếp.

"Tôi nhận ra mắt nhìn của cậu cao quá. Tôi thật sự không đoán nổi, cậu sẽ thích mẫu người như thế nào?"

Lộ Trạch Thanh cười mỉm.

"Tôi thích kiểu lạnh lùng, hờ hững."

Trần Minh Phỉ ngạc nhiên liếc nhìn Lộ Trạch Thanh.

"Ý là kiểu người không quan tâm tôi, không thích tôi." Lộ Trạch Thanh khẽ cười.

Trần Minh Phỉ: "………"

"Tôi đang hỏi nghiêm túc đấy."

"Tôi cũng trả lời rất nghiêm túc mà."

Lộ Trạch Thanh vừa nói xong liền nghĩ ngay đến đôi mắt đào hoa cực kỳ thu hút của Giang Tư Úc. Không rõ vì sao, cậu lại nói thêm một câu:

"Dù sao cũng không thích kiểu xòe đuôi như con công."

Trần Minh Phỉ: "?"

"Ý cậu là gì?"

"Ý là suốt ngày khoe khoang đấy."

Trần Minh Phỉ càng nghe càng thấy rối.

"Chúng ta đang nói về cùng một loài vật đấy chứ?"

"Tôi nhớ là con công chỉ xòe đuôi khi tán tỉnh thôi mà?"

"Còn lúc khác thì chẳng phải rất kiêu kỳ và lạnh lùng sao?"

Lộ Trạch Thanh: "………"

---

"Đừng nhắc đến công nữa, nói về triển lãm tranh đi."

Lộ Trạch Thanh quyết định bỏ qua chủ đề "Công có lạnh lùng hay không".

"Ừm." Trần Minh Phỉ nghĩ ngợi rồi nói, "Tôi không có năng khiếu nghệ thuật, chỉ biết ngắm tranh ở mức độ cơ bản thôi."

"Tôi cũng vậy." Lộ Trạch Thanh đáp, "Lát nữa khi vào triển lãm, có lẽ đạo diễn sẽ không để chúng ta đi cùng nhau đâu."

"Không sao cả." Trần Minh Phỉ nói.

"Vệ Dương từng bảo tôi không hiểu về nghệ thuật, tôi đã cố gắng học nhưng cuối cùng vẫn không giỏi. Nhưng bây giờ thì hay rồi, chẳng ai quan tâm tôi có hiểu hay không nữa."

"Thật tiếc là anh ta không ở cùng Thích Nam."

Lộ Trạch Thanh: "?"

Thấy Lộ Trạch Thanh ngạc nhiên, Trần Minh Phỉ giải thích ngắn gọn.

"Thích Nam học mỹ thuật tại đại học F ở nước ngoài, nghe nói rất có tài năng, còn giành được giải thưởng quốc tế."

"Khi còn đi học, cậu ta khá kín tiếng. Tôi nghe mấy người trong giới kể lại, đã có đạo diễn nước ngoài đến đại học F để chọn diễn viên, nhiều lần mời Thích Nam đóng phim. Nhưng lúc đó cậu ta không có ý định bước chân vào làng giải trí nên đã từ chối."

"Vậy là, sau khi về nước cậu ta mới bất ngờ tham gia vào giới giải trí." Lộ Trạch Thanh không quan tâm nhiều đến chuyện này, nhưng lại cảm thấy lạ lùng khi trước đó từ chối nhiều lời mời mà sau khi về nước lại quyết định tham gia.

Những người học nghệ thuật thường có chút tự cao, đâu dễ dàng từ bỏ ước mơ như vậy.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến cổng triển lãm tranh, Trần Minh Phỉ theo chỉ dẫn để đỗ xe vào bãi. Các khách mời khác cũng lần lượt tới nơi.

Ở cổng có hai nhân viên bảo vệ mặc đồng phục, Lộ Trạch Thanh đưa vé mà nhà hàng tối qua tặng cho người soát vé.

Điều đáng ngạc nhiên là đạo diễn Tần lại không yêu cầu hai người phải đi riêng.

"Trạch Thanh, cậu nhìn này, đây là tác phẩm của họa sĩ trẻ Lương Hứa, màu sắc rực rỡ, mang lại cảm giác áp lực rất mạnh."

Lộ Trạch Thanh ngước mắt nhìn theo hướng Trần Minh Phỉ chỉ, là phần giới thiệu họa sĩ ở góc phải bức tranh.

"Họa sĩ trẻ quá."

"Bố cục hình tam giác này có sức hút rất lớn, màu sắc cũng táo bạo, mang đầy ý tứ."

Trần Minh Phỉ nhướng mày: "Không phải cậu nói là cậu không hiểu thưởng thức tranh sao?"

"Tôi không biết thật mà, chỉ đọc theo sách vở thôi." Lộ Trạch Thanh giơ tay cười, "Nói nhiều thêm chút là hết ý rồi."

Trần Minh Phỉ bị sự thật thà của cậu làm bật cười, hai người cùng bước dọc theo hành lang vào bên trong, gặp hai cô gái đeo thẻ công tác đi ngược chiều lại.

"Làm sao bây giờ? Gọi điện thì không ai nghe, nhắn tin cũng không thấy trả lời."

"Đột xuất thế này, biết đi đâu mà tìm người dịch tiếng Pháp chứ?"

"Quản lý bảo không cần biết trả gấp ba hay gấp năm lần lương, trong nửa tiếng nhất định phải tìm được người."

"Đây đúng là làm khó người ta, ông ấy quên báo trước từ tối qua, bây giờ biết tìm đâu ra người nữa."

Trần Minh Phỉ đang nói chuyện với Lộ Trạch Thanh, bất ngờ quay lại đã không thấy cậu đâu. Hóa ra Lộ Trạch Thanh đã bước tới trước mặt hai nhân viên từ lúc nào.