Lộ Trạch Thanh không biết lý do Giang Tư Úc tiếp cận cậu, dù sao chắc chắn cũng không phải là đơn giản muốn làm bạn với cậu.
Chỉ có thể nói rằng Quý Thiếu Quân không quá thông minh, không phải Lộ Trạch Thanh không nhìn ra Quý Thiếu Quân đang trêu chọc Giang Tư Úc, tiện thể kéo cậu vào cùng.
Cũng có lẽ Giang Tư Úc có hứng thú với gương mặt của cậu.
Không phải Lộ Trạch Thanh tự luyến, mà trừ cái này ra cậu không nghĩ ra cậu có cái gì khiến Giang Tư Úc nhớ thương. Nhưng cậu cũng tự hiểu chính mình, Giang Tư Úc hứng thú với cậu, có thể là hứng thú của kim chủ đối với tiểu tình nhân.
Mà kim chủ thì có thể có rất nhiều tình nhân.
Lộ Trạch Thanh biết gương mặt của mình đẹp, nhưng cũng không phải không còn có gương mặt nào khác đẹp hơn cậu, hai lần ngẫu nhiên gặp được đều là Giang Tư Úc chủ động nói chuyện, còn những lúc khác Giang Tư Úc không hề làm phiền cậu, hiển nhiên là nhìn thấy khuôn mặt của cậu mà cảm thấy hứng thú.
"Giang lão sư, Quý tiên sinh. Tổ chương trình còn đang phát sóng trực tiếp, tôi không thể tiếp tục nói chuyện cùng hai người được, hẹn gặp lại."
Không cho bọn họ có cơ hội giữ lại, Lộ Trạch Thanh liền lách qua người họ, lập tức quay về vị trí tiếp tục thu thập tư liệu sống.
Đạo diễn Tần chỉ nói cậu ở nhà hàng ăn cơm, không yêu cầu phải ngồi ở đây bao lâu, Lộ Trạch Thanh ăn xong liền rời đi. Ra đến ngoài cửa, cậu nhận được một món quà kỉ niệm nhỏ do người phục vụ đưa.
"Cảm ơn."
"Không khách khí."
Quay lại biệt thự, Lộ Trạch Thanh mở ra món quà, bên trong có một bông hoa hồng đỏ, một hộp chocolate cùng với vé vào cửa của một buổi triển lãm tranh vào chiều mai.
Cậu không cần phải đoán gì.
Địa điểm hẹn hò ngày mai là ở phòng triển lãm tranh.
Nếu không có bất cứ gì xảy ra, ngày mai Lộ Trạch Thanh sẽ tiếp tục được "hoạt động tự do", cho dù ngày mai thay đổi đối tượng hẹn hò, các vị khách quý đội xanh cũng sẽ không chọn cậu để đi cùng.
Đầu tiên Lộ Trạch Thanh đi tắm rửa, lấy laptop, chuẩn bị cả đêm nay sẽ cắt nối xong video, sau đó còn phải thu âm để l*иg ghép vào video.
Nhân lúc các vị khách quý của hai đội xanh và đỏ còn ở bên ngoài hẹn hò, Lộ Trạch Thanh muốn nhanh chóng hoàn thành xong công việc.
Mở ra máy tính của nguyên chủ, click mở phần mềm cắt nối biên tập, Lộ Trạch Thanh nghĩ rằng cậu phải mần mò một lúc, không ngờ rằng khi làm còn khá dễ.
Không khó như trong tưởng tượng của cậu.
Kỳ lạ chính là cậu không có kí ức của nguyên chủ, nhưng dường như có một vài kĩ năng đã hình thành thói quen, Lộ Trạch Thanh không phải học lại một lần nữa.
Tốn khoảng hơn một tiếng, Lộ Trạch Thanh đã cắt ghép biên tập xong video, sau khi xem lại hai ba lần không có vấn đề gì, cậu đăng nhập tài khoản của nguyên chủ, đăng video lên.
Không bao lâu đã có rất nhiều bình luận của fans.
[Vẫn chưa xem video, ta muốn cướp vị trí đầu tiên, ta có phải là đầu tiên không?]
[Lại không đăng bài mới ta liền đi xem các kênh mỹ thực khác, hừ, trừ phi đăng càng nhiều, không thì không dỗ được ta đâu!]
[Rốt cuộc đã nghe được giọng nói của em trai, em trai khi nào thì lộ mặt, khi còn sống liệu có thể ngồi chờ để nhìn em trai lộ mặt sao?]
[Giọng nói dễ nghe như vậy, diện mạo chắc chắn không kém.]
[Trời đất, các ngươi cũng chưa xem video sao! Nửa tháng em trai không hề đăng bài mới, vừa đăng liền ở nhà hàng ở tầng cao nhất tháp đôi ăn cơm!]
[Em trai, em là nhận được quảng cáo của công ty thổ hào nào sao? Nhưng trong video không thấy có gắn quảng cáo a!]
[Đồng ý với chị đây, chúng ta chỉ kiếm những đồng tiền đứng đắn, trong sạch.]
Lộ Trạch Thanh lướt đọc bình luận đều bị chọc cười, chọn mấy cái bình luận để trả lời.
[Là thổ hào tài trợ, tiền đứng đắn.]
[Tạm thời chưa có ý định lộ mặt, cảm ơn vì đã thích.]
Một bộ phận fans của nguyên chủ là người yêu thích mỹ thực, một bộ phận khác là chú ý đến giọng nói của cậu.
Đăng xong video, Lộ Trạch Thanh liền nằm xuống giường.
Cảm giác thoải mái, mềm mại từ đệm chăn làm Lộ Trạch Thanh mơ màng sắp ngủ. Đúng lúc này, tiếng thông báo của WeChat vang lên, đánh thức Lộ Trạch Thanh.
[Là chu chu hiệp]: Ca ca ca ca, anh lại lên hot search!
Lộ Trạch Thanh khó khăn xốc lên mí mắt, là trợ lý Tiểu Chu, cũng không phải trợ lý của cậu, mà là trợ lý chung của vài nghệ sĩ.
Vị Tiểu Chu này có quan hệ không tồi với nguyên chủ, cậu ta đối với Lộ Trạch Thanh thân thiết hơn đối với các nghệ sĩ khác.
Đại não của Lộ Trạch Thanh chậm chậm hoạt động, thật sự không nghĩ ra hôm nay cậu đã làm gì khiến các võng hữu dành thời gian mắng cậu để lên cả hotsearch.
Cậu quay người, mở ra đèn cạnh giường, thuận tay nhấn vào Weibo.
Từ dưới lên trên, 10 hotsearch đều có tên của cậu.
#Âu phục của Lộ Trạch Thanh#
Bộ quần áo này Lộ Trạch Thanh tìm thấy trong tủ quần áo của nguyên chủ.
Bộ quần áo này cùng với những bộ khác không hề giống nhau, từ áo sơ mi, cà vạt đến dây lưng hay cổ tay áo, cả bộ quần áo được treo ở một bên trong tủ quần áo.
Lộ Trạch Thanh nghĩ bộ âu phục khá quý nên mới được đặt riêng, cậu cũng không biết các "kính lúp" của cư dân mạng soi ra cái "hắc liêu" gì.
Sau khi nhấn vào tiêu đề của hot search, hình ảnh chính là hình được chụp lại từ phòng phát sóng trực tiếp.
Bình luận ồn ào, cãi nhau đến túi bụi.
Điều này hơi không bình thường, nếu như bình thường thì đều sẽ mắng cậu.
[Bộ âu phục này của Lộ Trạch Thanh quá tuyệt! A a a , ta không có.]
[Cái vòng eo kia, trời ơi! Thật ôm người a, có thể cởi nút thắt ra không?//hút khí//]
[Dù là nghệ sĩ nghèo hay không có tiền thì cũng phải có vài món đồ để mặc lên sân khấu, nói không chừng là vay tiền để mua.]
[Các ngươi quá chú ý đến Lộ Trạch Thanh rồi, như thế nào không nói bộ đồ cậu ta mặc là nhãn hiệu cao cấp.]
[Xác nhận, là nhãn hiệu xa hoa Z&L chỉ đưa ra một bộ này được làm hoàn toàn thủ công, giá cả cũng không hề rẻ//hình ảnh//]
[Ta đã xem qua trên tạp chí, cúc áo được làm từ kim cương 18 cara, nếu ta nhớ không nhầm thì khoảng hơn 500 vạn.]
[Trời đất, đúng là cái này, cho nên là cao phỏng*, khoe khoang kiểu này cũng không hề thoải mái đi.]
(*cao phỏng: mình nghĩ kiêu như làm một bộ có thiết kế giống như bộ mẫu, gọi là sao chép thì cảm giác mức độ hơi nặng, cũng không biết nên để như nào nên giữ nguyên)
[Như vậy vấn đề tới rồi, thật ra Lộ Trạch Thanh là một phú nhị đại điệu thấp hay là chỉ là cao phỏng, cái nào thì càng đáng tin hơn?]
Lộ Trạch Thanh dừng lại.
Đúng thật là nhìn vào bộ âu phục có thể thấy được sự cao cấp, mặc dù cậu không quen biết nguyên chủ nhưng cậu cảm thấy nguyên chủ không phải là một người theo đuổi những nhãn hiệu xa hoa, nếu không cũng không hề mặc những bộ quần áo mấy trăm kia, vậy thì bộ âu phục kia đến từ đâu.
Hiện tại Lộ Trạch Thanh mặc vừa người, suy ra bốn năm trước.... nguyên chủ với vừa 16 tuổi.
Trước hết không nói đến việc không thể mua được bộ quần áo này, 16 tuổi cũng chưa phát dục hoàn toàn, so sánh với hiện tại cũng phải thấp hơn 5cm hoặc nhiều hơn.
Cũng không thể nói 16 tuổi bỏ ra hơn 500 vạn mua một bộ âu phục rồi chờ đến khi thành niên mới mặc?
Không có khả năng này.
Nói như vậy thì đến ba bốn năm bộ âu phục sẽ cũ đi, nhưng bộ âu phục vẫn rất tốt, không hề nhìn ra là cũ. Nếu không phải lên hotsearch, Lộ Trạch Thanh không hề nhìn ra đây là bộ âu phục của mấy năm trước.