Ngụy Dương cố gắng không mất khống chế trước máy quay, xoay người, sắc mặt đen xuống.
Anh ta đi đến bên cạnh Thích Nam, cố gắng lộ ra một nụ cười.
"Không ăn sao?"
Thích Nam lắc đầu, "Chờ anh nha, chúng ta đang hẹn hò, làm gì có đạo lý một người ăn trước."
"Đúng vậy, chúng ta đang hẹn hò, ở một nơi lãng mạn như này thì làm sao có thể ra vẻ nông cạn, chỉ chú ý đến mỗi món ngon trước mặt được."
Tâm tình của Ngụy Dương tốt lên đôi chút, trải qua nỗ lực từ tập một, cuối cùng anh ta cũng giành được một chút ấn tượng tốt từ Thích Nam. Mặc kệ như thế nào, Thích Nam là tiểu thiếu gia nhà họ Thích, chỉ cần có thể tóm được cậu ta thì về sau anh ta không cần lo lắng tài nguyên ở giới giải trí nữa.
Còn có Trần Minh Phỉ....
Anh ta không hề chấp nhận bất cứ cái gì với Trần Minh Phỉ, là do cậu ta tự mình suy nghĩ, vội vàng sấn tới đối tốt với anh ta.
Nếu không phải mỗi lần ra tay Trần Minh Phỉ đều hào phóng thì Ngụy Dương còn lâu mới làm quen với một người nhạt nhẽo, vô vị như vậy.
Một khuôn mặt thanh thuần vô vị, anh ta không hề có chút hứng thú nào.
Ban đầu anh ta định lợi dụng Trần Minh Phỉ để mình có thể đứng trong giới giải trí, nhưng qua vài năm, anh ta phát hiện gia đình Trần Minh Phỉ cũng không hề có bối cảnh gì, ra tay hào phóng là do trong nhà có chút tiền.
Trần Minh Phỉ đến tận chương trình giải trí này đúng là khá bất ngờ, anh ta cũng không biết Trần Minh Phỉ sử dụng biện pháp gì để có thể tham gia.
"Anh Ngụy Dương, anh cùng với anh Minh Phỉ...." Thích Nam muốn nói lại thôi, "Có phải là em quấy rầy hai người, em không phải là cố ý, hình như anh Minh Phỉ còn đang giận em."
"Không có, anh không thích cậu ta." Nếu không phải ngại máy quay, Ngụy Dương hận không thể thổ lộ một màn thật lãng mạn ngay lập tức.
"Anh đã từ chối cậu ta nhiều lần, nhưng không nói một cách quá quá trực tiếp, anh nghĩ một thời gian rồi cậu ta sẽ từ bỏ, không nghĩ tới cậu ta còn theo anh đến tận chương trình này."
"Em không phải cần vì cậu ta mà cảm thấy áp lực, đối tượng mà anh muốn hẹn hò không phải là cậu ta."
Thích Nam ngước mắt lên nhìn, giống như đang mong chờ.
"Em rất muốn trở thành bạn bè với anh Minh Phỉ, cũng không biết rằng anh ấy có vì chuyện này mà trở lên xa cách với em không?"
"Em không cần phải để ý cái nhìn của người khác, mọi người đều rất thích em. Tính cách của Trần Minh Phỉ lãnh đạm, không có tính toán, cậu ta sẽ không vì chuyện này mà tức giận với em."
"Hơn nữa cậu ta đang theo đuổi anh. Anh biết anh không xứng với em, em có thể chọn anh cũng coi như duyên phận, em có thể cho anh một cơ hội được theo đuổi em không?"
Không chờ Thích Nam trả lời, một giọng cười lạnh lẽo vang lên, cắt ngang màn tỏ tình thâm tình.
Trần Minh Phỉ dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn hai người, tạm dừng lại một giây rồi lập tức rời đi. Cậu ta muốn đi toilet, không ngờ đi ngang qua bàn ăn của hai người lại nghe được những lời nói này.
Trong nháy mắt cậu cảm thấy tình cảm 6 năm của mình đều là cho chó ăn.
Nếu như lúc trước Ngụy Dương từ chối cậu, thì cậu cũng không mặt dày mà bám lấy anh ta. Cũng chính miệng Ngụy Dương nói, muốn từ từ, muốn có người bên cạnh anh ta.
Cậu tin chắc, kết quả cuối cùng sẽ thành cậu "mặt dày mày dạn" quấn lấy Ngụy Dương.
Mở cửa toilet, Trần Minh Phỉ nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt khó coi, trắng bệch kém xa với khuôn mặt diễm lệ của Thích Nam.
Cậu không giống như Thích Nam luôn hoạt bát, cũng không phải là người thân thiện, rất nhiều người nói tính cách của cậu quá ảm đạm, không biết tức giận, sẽ không làm cho người khác yêu thích.
Cậu cho rằng chỉ cần mình ở bên cạnh Ngụy Dương, một ngày nào đó Ngụy Dương sẽ tiếp nhận tình cảm của cậu.
"Cậu có khỏe không?"
Lộ Trạch Thanh đi ra từ một gian phòng vệ sinh liền nhìn thấy Trần Minh Phỉ đang đứng ở bồn rửa tay, đôi mắt hơi đỏ nhìn có vài phần yếu ớt.
Đại khái là Trần Minh Phỉ không nghĩ tới sẽ gặp được Lộ Trạch Thanh ở chỗ này, hơi sửng sốt một chút, không nói gì.
Lộ Trạch Thanh làm như không có chuyện gì mà rửa tay, lại thong thả lấy một tờ giấy lau tay, rồi ném nó vào thùng rác.
Đến tận lúc Lộ Trạch Thanh đưa cho cậu một tờ giấy thì cậu mới lấy lại tinh thần.
"Tại sao cậu lại thích anh ta?" Lộ Trạch Thanh vô cùng không hiểu, Ngụy Dương nhìn một cái là có thể nhận ra là một cái "ngốc bức", tại sao Trần Minh Phỉ lại coi trọng cậu ta.
Trần Minh Phỉ không ngờ rằng Lộ Trạch Thanh sẽ hỏi trực tiếp như vậy, quan hệ của hai người đều không phải thân thiết gì, bình thường hẳn là không nên hỏi đến cùng.
Không chờ Trần Minh Phỉ trả lời, Lộ Trạch Thanh lại nói.
"Thích người khác đi, anh ta không xứng với cậu."
Trần Minh Phỉ nghe được những lời này, không nhịn được cười. Từ cấp 3 đến đại học, bạn bè của Ngụy Dương đều nói cậu không xứng với Ngụy Dương, đây là lần đầu tiên cậu nghe được rằng Ngụy Dương không xứng với cậu.
"Cậu chưa từng thích ai đúng không?"
Lộ Trạch Thanh gật đầu.
Trần Minh Phỉ nói, "Đã nhìn ra."
Đuôi mày Lộ Trạch Thanh hơi nhọn, Trần Minh Phỉ giải thích.
"Đôi khi, thích một người không phải là người đó có bao nhiêu ưu tú."
Mà là ở khoảnh khắc rung động trong nháy mắt.
Cậu cũng không biết phải giải thích như thế nào với một người chưa từng yêu đương như Lộ Trạch Thanh. "Tôi... tôi cũng rất bình thường."
Lộ Trạch Thanh:"?"
Nếu không phải Trần Minh Phỉ đang nghiêm túc nói chuyện, Lộ Trạch Thanh đều cho rằng cậu ta đang ở Versailles*.
(*Phiên âm tiếng Việt là Véc-xai, là một tỉnh thuộc Pháp, cung điện Versailles là một trong những công trình kiến trúc nổi tiếng mang đầy tinh hoa nghệ thuật của Pháp ở thế kỷ 17,18)
"Lớn lên đẹp trai, tính cách tốt, bối cảnh gia đình cũng tốt, 6 năm trước giành giải nhất cuộc thi vật lý cả nước, được cử đi học ở đại học A, tất cả giải thưởng từ nhỏ đến lớn đạt được cũng không hề ít đi."
"Đại học bá, cậu nói cậu như này gọi là bình thường?"
Trần Minh Phỉ lập tức sửng sốt, "Làm sao mà cậu biết được?"
"Tuy rằng cậu điệu thấp, nhưng nếu có người muốn tìm hiểu thì chắc chắn sẽ biết. Cậu vì Ngụy Dương mới từ bỏ cơ hội học ở đại học A, còn chuyển đến trường của anh ta, vì anh ta mà tiến vào giới giải trí."
Trần Minh Phỉ lại càng sửng sốt.
Lộ Trạch Thanh cũng không phải cố ý tìm hiểu việc của Trần Minh Phỉ, chẳng qua rất nhiều việc chỉ cần suy nghĩ một chút thì liền đưa ra kết quả.
"Việc gì cậu cũng biết, mà anh ta quen biết tôi 6 năm cũng không biết, hoặc là cũng không thèm để ý đi." Trần Minh Phỉ cười khổ một tiếng.
Ngụy Dương quen biết với cậu 6 năm, cũng không đến mức chỉ hiểu chút ít về cậu.
Chẳng qua là không để ở trong lòng.
"Cậu không cần cảm thấy cậu không bằng với Thích Nam, rõ ràng mục đích của Ngụy Dương là nhà họ Thích nên mới đối xử với cậu ta như vậy."
"Nhà họ Trần tuy không giàu có bằng nhà họ Thích, nhưng bối cảnh cũng không hề nhỏ, chắc chắn là Ngụy Dương không biết điều này đi? Nếu anh ta đã biết từ sớm, chắc chắn tại lần đầu tiên cậu thổ lộ, anh ta sẽ đáp ứng cậu ngay."
Lộ Trạch Thanh nói xong lại bồi thêm một câu.
"Xin lỗi, tôi dùng từ không chuẩn rồi, đúng ra phải dùng từ "liếʍ" thì càng chính xác hơn."
Trần Minh Phỉ hơi hé miệng, cũng không biết nên nói cái gì. Chính xác là trong quá trình theo đuổi Ngụy Dương, cậu đã có vài lần muốn từ bỏ, nhưng thái độ của Ngụy Dương lại cứ ba phải, làm như anh ta sẽ có lúc đồng ý với cậu.
Có lần Ngụy Dương uống say, muốn Trần Minh Phỉ đi đón anh ta. Lần đó cậu bị đau dạ dày, đang nằm trong bệnh viện, thân thể đau đớn càng làm cậu thấy nản lòng, muốn từ chối Ngụy Dương.
Lúc đó, Ngụy Dương nói như thế nào?
"Cậu không thể chờ tôi sao? Cậu thích liền không hề có kiên nhẫn sao? Hiện tại sự nghiệp của tôi đang trong thời kỳ khởi sắc, không thể yêu đương. Hơn nữa.... tôi cho rằng cậu sẽ hiểu tôi."
Trần Minh Phỉ biết Ngụy Dương muốn nổi tiếng, muốn có danh tiếng.
Anh ta có dã tâm, có khát vọng, Trần Minh Phỉ đều ủng hộ những điều đó, thậm chí khi biết Ngụy Dương tham gia chương trình này, cậu cũng tự an ủi mình rằng đây đều là sắp xếp của người quản lý, muốn anh ta tham gia.
Một người không có bối cảnh gì muốn đứng vững trong giới giải trí là một việc không hề dễ dàng gì, cậu ta cũng không phải lần một lần hai giải quyết những vấn đề vụn vặn cho Ngụy Dương.
Cậu ta cho rằng Ngụy Dương có thể phát hiện ra.
Nhưng Ngụy Dương lại đem tất cả những gì cậu làm được cho là may mắn của anh ta.
Ai có thể kiên nhẫn chạy theo một người suốt 6 năm mà không nhận lại bất cứ điều gì? Trần Minh Phỉ cho rằng chỉ cần cậu luôn ở bên cạnh của Ngụy Dương đến ngày Ngụy Dương thành công là được, thậm chí cậu còn đáp ứng Ngụy Dương, không phản bác lại những trào phúng của cư dân mạng.
Chính là Ngụy Dương thì làm gì?
Anh ta muốn Trần Minh Phỉ lấy "lý do cá nhân" mà rời khỏi chương trình.
Tất nhiên điều này là vì Thích Nam.
Anh ta không muốn Thích Nam hiểu nhầm mối quan hệ của cậu và anh ta.
"Dành 6 năm để có thể thấy được một người không hề có giá trị. Điều này cũng không quá muộn." Lộ Trạch Thanh nở nụ cười với cậu, "Cậu nói thử xem?"
Trần Minh Phỉ chần chừ một lúc rồi gật đầu, thấy cậu đồng ý với ý kiến của mình, Lộ Trạch Thanh cũng không muốn dừng lại, cậu muốn tiếp tục công việc thu thập tư liệu sống của mình.
"Được rồi, tôi đi đây, không cần cảm ơn."
Lộ Trạch Thanh nói chính là chuyện cậu cho Trần Minh Phỉ mượn khăn tay.
Tất nhiên Trần Minh Phỉ nên khổ sở, vì đoạn tình cảm của mình mãi mãi không được đáp lại, cũng là thời gian 6 năm của chính mình.
Có lẽ vài phút trước đó thật sự khó chịu.
Nhưng khi nghe những lời của Lộ Trạch Thanh thì lại có chút buồn cười, cậu cúi đầu nhìn chiếc khăn tay Lộ Trạch Thanh đưa cho, cũng không biết nói cho ai nghe.
"Cảm ơn."
-----------------