Alpha… Cũng Không Phải Không Được

Chương 12: Có việc gấp

Buổi sáng lúc tới trường học.

Khi Thẩm Chi Khản vẫn đang nghĩ ngợi mình nên liên lạc với Thẩm Chính Tu như thế nào để ông ta không nhận ra cậu cố ý thì lại phát hiện ra chiếc xe của ông ta đã tự mình dâng tới cửa.

Không phải tốn công suy nghĩ nữa.

Thẩm Chi Khản làm như không thấy đi ra ngoài, quả nhiên một giây sau, vệ sĩ hôm qua liền chặn đường cậu lại.

“Cậu chủ, ông chủ hi vọng cậu có thể nể mặt bà chủ nói chuyện cùng ông ấy vài phút. Nếu không, ông ấy đành phải tìm bà chủ nói chuyện về vấn đề thừa kế”.

Thẩm Chi Khản: “Thay đổi xưng hô đi, tôi có thể kiện chú tội phỉ báng danh dự của tôi đấy”.

Cậu nhấc chân đi về phía chiếc xe, ngồi lên ghế phụ như thường lệ.

“Ông có năm phút”.

Thẩm Chính Tu: “Bố chỉ có một người vợ cũng chỉ nhận duy nhất một đứa con trai là con. Lạc Lạc, con theo mẹ con, tuy cuộc sống vẫn đủ đầy giàu có nhưng lại không giúp gì được cho nhà họ Cố cả. Công ty của chúng ta đã ký hợp đồng với bên họ, hiện tại đang là đối tác. Nếu có công ty trong tay, không phải con sẽ có hi vọng ở bên đứa nhỏ nhà họ Cố kia hơn sao?”

“Bố đưa Tri Hành trở về để giúp đỡ cho con, mẹ nó đã qua đời rồi, nó không bao giờ có được thân phận cậu chủ nhà họ Thẩm, con cứ xem nó như quân cờ. Bố luôn muốn tốt cho con, không khác gì chú Cố của con cả”.

“Chỉ là bố không ngờ con sẽ phân hóa thành Alpha, còn trưởng thành ưu tú như thế. Nếu con đồng ý tha thứ cho bố, nhà họ Thẩm mãi mãi là của con”.

Trong mắt Thẩm Chính Tu, Uyển Sơ Vãn không phải một Omega đủ chất lượng.

Thẩm Chi Khản nhìn ra ngoài cửa sổ, khống chế biểu cảm của mình, trong lòng âm thầm oán giận.

Ký hợp đồng… Hôm qua cậu mới đàm phán điều kiện cùng Thẩm Tri Hành xong, hôm nay hợp đồng đã được ký, hiệu suất rất cao.

Một đứa con trai ưu tú như thế thì không nhận, còn đòi đem người ta ra làm quân cờ, khó trách Thẩm Tri Hành muốn loại bỏ ông.

Hơn nữa, chú Cố kia nhận nuôi trẻ mồ côi, không hề giấu vợ nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài.

Thẩm Chi Khản: “Tôi có điều kiện”.

Người ngồi đằng sau lập tức kích động.

Thẩm Chính Tu: “Con nói đi, chỉ cần bố có thể làm được, bố nhất định sẽ giúp con.”

Thỏa thuận xong điều kiện cùng Thẩm Chính Tu, Thẩm Chi Khản mang theo nét mặt bình tĩnh xuống xe. Cậu nhìn chiếc xe đang rời khỏi khu chung cư, lấy điện thoại di động trong túi ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Tri Hành.

[Thu lưới].

Thẩm Tri Hành: [Cảm ơn].

Ngày kỷ niệm thành lập trường sắp đến, các bạn học vô cùng nhiệt tình, nhất là khi người phụ trách lại là Thẩm Chi Khản được nhiều người ngưỡng mộ, ai cũng tìm cậu thoải mái chuyện trò.

“Chi Khản, mày thấy bọn tao có có nên ca hát nhảy nhót vài bài không?”

Thẩm Chi Khản: “… Bọn mày đừng ra gây họa cho mắt người khác thì hơn”.

“Thế nhưng tao cảm thấy đề nghị này hợp lý đấy, hiện giờ thể loại này đang rất hot”.

“Nhảy nhót thì có gì mà hot?” Không phải đều như nhau hả?

“Không nói riêng đến chuyện nhảy nhót, chủ yếu là xem các Alpha nhảy thôi. Tao từng đăng bài lên diễn đàn rồi, ai cũng thích thể loại vui vẻ náo nhiệt như thế đấy”.

“Đúng đúng đúng, tao cũng thích”.

“Bọn mày chắc chắn lúc ấy mình sẽ không bị tóm cổ đuổi ra ngoài chứ?”

“Đâu đến nỗi tệ tới vậy”.

Thẩm Chi Khản nhìn cậu bạn học tin tưởng đưa ra đề cử kia, “Có video nào tham khảo không? Đưa tao xem một chút”.

“Có!”

Mấy cậu bạn mở màn chiếu, nhanh chóng lên mạng tìm từ khóa.

Sau đó, Thẩm Chi Khản nhướng mày. Trên màn hình là một nhóm nhạc thần tượng đang rất hot, đều là các Alpha, trang phục mỗi người đều khác biệt nhưng đại khái đều có màu chủ đạo là đen và xanh lam. Phối hợp với ánh đèn sân khấu, quả thực nhìn qua cũng không đến nỗi tệ.

Theo âm nhạc phát ra, Thẩm Chi Khản vẫn chưa ngẫm được sân khâu này đẹp mắt ở nơi nào.

Nhưng khi chuyển tầm mắt tới chỗ các Omega cùng lớp, dường như họ đang vô cùng kích động.

Thẩm Chi Khản: “Người này còn không đẹp trai bằng tao”.

Ánh mắt bốn phía tụ lại chỗ cậu, Thẩm Chi Khản giật mình, nhanh miệng chữa cháy: “…Nói thì nói thế nhưng họ cũng siêu đẹp trai nha”.

“Đúng rồi, tao bảo. Nếu như mày nhìn nhóm thần tượng này mà không cảm nhận được gì, thì tưởng tượng ngôi sao mày thích đang nhảy thử xem nào”.

Ngôi sao yêu thích thì không có, người thì có một.

Ánh mắt quay lại màn hình, đầu tưởng tượng ra thiếu niên nọ mặc đồng phục trên người, nở nụ cười, ánh mắt quyến rũ, kéo cà vạt, mở rộng cổ áo, bàn tay vuốt ve cần cổ…

Thẩm Chi Khản ổn định hô hấp, yên lặng viết “nhảy” xuống phần phương án dự bị.

Tống Gia: “Chậc chậc chậc, nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ của mày kìa”.

Thẩm Chi Khản nghiêng đầu đối mặt với đôi mắt của cậu ta, ánh mắt kia như đang nói, tao đoán được mày đang nghĩ đến ai đó.

…tiền đồ này ai thích thì cứ lấy đi.

Cuối cùng cả lớp bỏ phiếu chọn hai tiết mục, một là trình diễn vũ đạo nhiều người, hai là bốn bạn học kết hợp đàn hát, bao gồm ca sĩ, ghita, bass và trống.

Trong tiết tự học, Thẩm Chi Khản hoàn thành bài tập ngày hôm nay, gục xuống bàn lấy điện thoại di động ra chia sẻ dự định của lớp trong lễ kỷ niệm trường.

Không biết có phải người đối diện bận rộn nhiều việc hay không mà không nhắn tin lại. Thẩm Chi Khản buồn bực ngán ngẩm lướt mạng. Một hồi lâu sau, màn hình mới hiện lên tin nhắn.

Cố Quân Hi: [Nghe rất thú vị, đã chọn người chưa?]

Thẩm Chi Khản: [Chưa chọn].

[Anh cảm thấy vẫn nên để cả lớp tự bỏ phiếu chọn người].

[Nếu để anh chọn].

[Anh nghĩ không ai có thể đảm nhiệm ngoại trừ em].

Người đối diện hình như lại rời đi một chốc lát.

Cố Quân Hi: [Anh muốn em lên sân khấu hả?]

Thẩm Chi Khản: [Chắc là cần phải luyện tập trong một khoảng thời gian].

[Thời gian hơi gấp].

[Em cứ yên tâm xử lý chuyện gia đình mình đi].

[Lớp chúng ta chưa bất tài đến mức vậy].

Lại im ắng một lúc lâu.

[Chuyện bên này rất thuận lợi, nhưng chưa xác định được thời gian. Chắc chắn em sẽ trở về sớm, vũ đạo hay nhạc cụ đều không có vấn đề gì. Anh cứ làm theo ý anh, em nghe anh hết].

Thẩm Chi Khản mỉm cười, nâng điện thoại đặt lên bên ngực.

[Vậy đăng ký bên nhóm nhạc nhé?]

[Cho lớp trưởng một quyền lợi đặc biệt].

[Ưu tiên chọn lớp trưởng. có được không?]

Thẩm Chi Khản không muốn để Cố Quân Hi vào nhóm vũ đạo, cậu chỉ nghĩ thôi đã không chịu được rồi.

Đối diện lại im lặng một hồi.

Cố Quân Hi: [Cảm ơn anh, em rất thích quyền lợi đặc biệt này].

Sao lại ngoan như thế cơ chứ.

Ngày hôm sau, những người tham gia biểu diễn được quyết định, Cố Quân Hi được chọn vào vị trí chơi đàn ghita.

Tống Gia: “Chi Khản này, dù sao cũng là mặt mũi của lớp, mày không lên có phải không ổn lắm không?”

“Đúng thế, Chi Khản à, cái mặt của mày mà không lấy ra dùng thì lãng phí của trời quá”.

Thẩm Chi Khản: “Chúng mày đói ăn đến mức muốn bán đứng nhan sắc của tao rồi hả?”

Nhìn đám người im lặng, Thẩm Chi Khản hài lòng đứng dậy nộp tài liệu lên văn phòng.

Cậu muốn đứng ở vị trí tốt nhất ngắm Quân Hi biểu diễn, sao có thể chịu đứng đợi sau hậu trường.

Càng nghĩ càng mong chờ.

Xế chiều ngày thứ bảy, Thẩm Chi Khản đồng ý lời mời của nhóm Tống Gia đi chơi bóng, thế nên dù là thời gian nghỉ học, cậu vẫn xuất hiện ở trường.

Bác bảo vệ không nói lời nào đã cho nhóm họ đi vào trong, đại khái là quen mặt quá mức. Nhưng bác vẫn nhắc nhở vài câu, trước khi tối muộn phải ra khỏi trường, bởi vì bác cũng phải tan làm.

Tống Gia: “Bóng ở chỗ ngồi của tao, oẳn tù tì đi, ai thua lên lấy”.

“Được, chơi mấy ván?”

“Một ván thôi, dù sao với vận may của Chi Khản thế nào cũng là nó đi lên”.

Thẩm Chi Khản: “Chờ coi, hôm nay anh mày ra ngoài đã xem hoàng lịch rồi đấy”.

Một đám người vây quanh sân bóng bật cười. Một lát sau, Thẩm Chi Khản không hề phụ sự kỳ vọng.

“Ha ha ha, Chi Khản, mày mua hoàng lịch nhà nào thế, nói ra để anh em biết đường tránh đi”.

Thẩm Chi Khản đẩy đám bàn tay đang vỗ vai mình, chính cậu cũng cạn lời với vận may, lần nào cũng đến lượt cậu lên lấy bóng.

Quay đầu sang, đám bạn đã tìm chỗ quanh sân ngồi xuống, cười hì hì vẫy tay với cậu, “Đi nhanh về nhanh nhé”.

Thẩm Chi Khản: “Chúng mày cứ đắc ý đi, lát nữa không cho chúng mày ăn hành, tên anh mày sẽ viết ngược lại”.

Thẩm Chi Khản đi lên cầu thang, khuôn viên trường trống rỗng vắng lặng, trong phòng học toàn sách và vở. Thẩm Chi Khản men theo hành lang, đi tới phòng học cuối cùng. Lúc đến nơi, cậu phát hiện ra cửa sau phòng học đã mở.

Bình thường mỗi khi tan học, học sinh trực nhật sẽ đóng cửa sổ và cửa ra vào, không biết bạn học nào đã quên?

Thẩm Chi Khản không quan tâm lắm, dù sao cũng thuận tiện, chút nữa đi cậu đóng lại là được.

Đi chưa được mất bước đã tới bên cửa, Thẩm Chi Khản ngẩn ngơ.

Buổi chiều đã sắp kết thúc, ánh mặt trời không còn quá chói chang, cơn gió thổi qua ùa vào bên người khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp thoải mái.

Vị trí bên cạnh cửa sổ trong phòng học đáng ra nên trống rỗng.

Thẩm Chi Khản vô thức thở khẽ hơn, sợ quấy rầy đến người ở bên trong.

Nhịp tim bắt đầu đập loạn, nảy trong l*иg ngực khiến cậu buồn bực, vạn nỗi nhớ nhung bị xé mở, thúc giục cậu đi về phía trước.

Cậu chậm rãi nhấc chân tới gần, người ngồi trên ghế ngủ rất say.

Trên người còn mặc áo sơmi trắng, áo khoác đặt gọn một bên, cúi người tựa vào cánh tay.

Em ấy về lúc nào? Sao em ấy không nói gì với mình? Sao lại đến trường học? Sao lại ngủ trong phòng học? Tại sao lại ngủ trên chỗ ngồi của mình?

Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu, làn gió lùa qua cửa sổ, Thẩm Chi Khản cởϊ áσ khoác, nhẹ nhàng khoác lên người Cố Quân Hi. Cậu không nỡ đi, quay đầu lại ngắm vài lần, cuối cùng mới chịu nhặt bóng lên.

Tống Gia: “Cuối cùng cũng về, sếp à, ngài càng lúc càng lề mề đấy”.

Thẩm Chi Khản đứng bên cạnh sân bóng, ném bóng rổ vào sân: “Mọi người chơi đi, tao có chút việc”.

???

“Có chuyện gì thế? Gấp lắm hả?”

Thẩm Chi Khản: “Ừ, hơi gấp. Mọi người cứ chơi đi, không cần để ý đến tao đâu.”

“Sao đột ngột thế? Có cần bọn tao giúp đỡ không?”

Tống Gia: “Nếu mày bận thì cứ đi đi, bận xong lại tới, không được thì hẹn lần sau”.

Thẩm Chi Khản chào tạm biệt đám bạn, đi tới một phạm vi họ không nhìn thấy, cậu quay đầu trở về phòng học.

Rón rén ngồi xuống chỗ ngồi của Cố Quân Hi, cậu chống đầu ngắm nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng mấy ngày này đã được lấp đầy.

Không biết ngắm người ta trong bao lâu, Thẩm Chi Khản bỏ cánh tay xuống, đang định gục xuống bên bàn. Bỗng nhiên, lúc cúi đầu cậu lại ngửi thấy mùi rượu. Thẩm Chi Khản nghiêng đầu nhìn áo khoác vắt bên bàn, lại gần ngửi ngửi.

Mùi rượu hơi nồng, Cố Quân Hi uống rượu sao? Kẻ thất đức nào rót rượu cho trẻ vị thành niên vậy?

Thẩm Chi Khản lặng lẽ đứng dậy ra khỏi phòng học, chạy tới siêu thị trong trường một chuyến. Vì quan tâm đến một vài học sinh ở trong ký túc trường vào cuối tuần, siêu thị trong trường luôn mở, mỗi tội lúc này trong đó cũng không có người nào.

Thẩm Chi Khản vừa vào đã đi thẳng đến máy bán đồ uống nóng, quan sát một lúc, cuối cùng chọn một chai sữa.

Cậu quay lại lớp học, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi vào trong.

Chẳng qua lần này, Cố Quân Hi đã tỉnh dậy.

Hẳn là vừa tỉnh chưa lâu còn đang ngơ ngẩn ngồi đó. Sau khi Thẩm Chi Khản đi vào, cậu mới phát hiện ra hai mắt cậu nhóc hơi đỏ ửng, tầm mắt một mực dừng trên người cậu.

Có lẽ là mở mắt quá lâu nên đuôi mắt cũng dần dần nhiễm hồng, Thẩm Chi Khản nhìn thấy trái tim như bị nắm chặt.

Cậu vội vàng thả sữa xuống, cúi người nâng mặt nhóc, ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang dần trượt xuống.

Thẩm Chi Khản: “Sao thế bé ngoan, anh mới đi một lát thôi mà, sao lại thành ra thế này rồi?”

Một đôi tay vòng lên eo cậu, ôm chặt cậu, dựa đầu vào bụng cậu.

Thẩm Chi Khản đành phải đưa tay nhẹ vuốt tóc người ta.

Một lát sau, cánh tay sau thắt lưng siết chặt áo của cậu, giọng nói rầu rĩ vang lên, dường như đã đưa ra quyết định cuối cùng.

Cố Quân Hi: “Anh ơi…”