Tôi, Thụ Tấu Hài, Đi Hẹn Hò

Chương 11: Chim trong lồng chính là tôi (1)

Biên tập: Mày là bố tao

Hiệu đính:... #.- /.....--.- / --.--.-

Hà Gia mở mắt ra, bỗng thấy choáng váng.

Anh ôm đầu hồi lâu, rốt cuộc cũng bớt khó chịu vì sự dịch chuyển giữa các tiểu thuyết.

Anh dần nhớ đến chuyện bản thân vừa hoàn thành một bộ truyện, hình như còn quen biết một người khá tốt, nhưng nghĩ mãi cũng không ra đó là ai.

Hà Gia biết đây là tác động của Cục Xuyên nhanh, họ sợ nhân viên lưu luyến, ảnh hưởng tới tiến độ công việc, nên cố ý trang bị chức năng "Tẩy não" này. Mỗi lần xuyên không như một lần chuyển kiếp, nhân viên sẽ quên mất quá khứ.

Anh thấy xung quanh xanh tươi um tùm, nhìn kĩ thì là cây cối hoa lá, cách đó không xa là một căn biệt thự rất lớn, thoạt nhìn rất đắt giá.

Sau lưng có tiếng bước chân, một nhân viên đoàn phim chui ra từ lùm cây, dáng vẻ vô cùng lo lắng kéo anh đi.

"Nào nào nào, đi quay phim, công đã chờ đến nỗi mất kiên nhẫn rồi!"

Chưa kịp hỏi han, Hà Gia đã bị nhân viên đoàn phim lôi xềnh xệch vào biệt thự.

Có người đang đứng trong đại sảnh.

"Cậu Giản, người tới rồi."

Nhân viên đoàn phim xun xoe chào hỏi người kia, sau đó ra hiệu với Hà Gia: "Đây là Giản Thu, sếp tổng độc đoán công của tiểu thuyết này".

Hà Gia cười: "Tôi nhìn là biết".

Vị trí của Giản Thu rất tài tình, vừa hay đứng dưới ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, để ánh mặt trời chia khuôn mặt thành hai mảng sáng và tối.

Nếu không phải sếp tổng độc đoán lão làng thì không thể đạt được kĩ năng này.

Giản Thu quay sang nhìn anh, Hà Gia đưa tay ra trước: "Hi! Sếp tổng độc đoán!".

Sau khi Giản Thu thấy rõ anh, vẻ mặt lạnh lùng dần thay đổi, anh ta hỏi nhân viên đoàn phim: "Đây là chú chim mà mấy anh tìm cho tôi?".

Hà Gia nhìn vẻ khinh thường của anh ta, tức khắc nổi giận, châm điếu thuốc rồi cười, phà khói vào mặt anh ta: "Sao, chính là ông đây đấy, không được à?".

Giản Thu: "...".

*

Hà Gia được nhân viên đoàn phim dẫn lên một phòng trên tầng, nói đó là phòng ngủ của anh trong khoảng thời gian này.

Trên đường, nhân viên đoàn phim nói sơ qua về tình huống hiện tại cho anh biết. Hóa ra đây là một cuốn tiểu thuyết sếp tổng độc đoán phi lí, nhằm lấy lòng Giản Thu, một vị sếp tổng thúc đẩy một cuộc hôn nhân giả tạo giữa cậu út cưng nhà mình và Giản Thu.

Dựa theo giả thiết của cốt truyện, Giản Thu và cậu út kia từ ghét cay ghét đắng thành yêu nhau thắm thiết, giữ cậu út yêu kiều ở nhà và thề sẽ bảo vệ cậu ta cả đời.

Giản Thu oán hận như vậy là do tác giả bỏ dở ở chương hai, chuẩn bị viết chi tiết cậu út bị đưa đến nhà Giản Thu thì cắp đít bỏ chạy!

Thực ra Hà Gia hiểu: "Đề tài chim trong l*иg không còn hot nữa, chắc tác giả chạy đi viết đề tài ba tuổi rưỡi hả?".

Nhân viên đoàn phim: "...".

Sau khi Giản Thu - công chính tự thức tỉnh đã cực kì tức giận, Hà Gia nghĩ mình thấu hiểu suy nghĩ của anh ta: đối tượng sắp tới tay lại bị vuột mất, làm anh ta vô cùng uất ức.

Vì thế Hà Gia nói: "Hiểu rồi, tôi phải làm thay chú chim kia. Mỗi ngày nấu cơm cho anh ta, nói chuyện với anh ta và khiến anh ta vui vẻ, còn cốt truyện phụ là thi thoảng ngã lên người anh ta để gia tăng tình cảm, đúng chứ?".

Nhân viên đoàn phim sa sầm mặt mũi, gật đầu: "... Anh nói như vậy cũng không sai".

Sau khi nhận được lời khẳng định của nhân viên đoàn phim, Hà Gia đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu cơm cho Giản Thu.

Món ăn của anh có một đặc trưng, thực phẩm đi vào món ăn "bóng đêm" đi ra, không cần biết màu của nguyên liệu nấu ăn là gì, kiểu gì cũng biến thành màu đen. Hà Gia càng nấu càng run, đột nhiên nghe thấy một giọng nói nham hiểm đằng sau: "Anh đang làm gì đấy?".

Hà Gia hơi chột dạ, xoa đầu: "Đầu độc anh... Ấy lộn, nấu cho anh ăn".

Giản Thu lạnh lùng nhìn anh, một lúc lâu sau, nói: "Anh cảm thấy mình có thể làm chú chim của tôi à?".

Hà Gia quay người lại, nhìn anh ta đầy tế nhị, mãi đến khi Giản Thu nhíu mày mới đáp: "Nếu anh không rõ thì để tôi nói cho anh biết, tôi thuộc bộ linh trưởng, không phải lớp chim".

Giản Thu: "...".

Hà Gia nhìn vẻ cứng lưỡi của anh ta, vỗ vai Giản Thu: "Người anh em, đừng buồn, chúng ta đều bị hoàn cảnh chi phối, chỉ cần hoàn thành cốt truyện là anh có thể rời khỏi quyển sách này. Trông anh cũng đẹp mã, đến lúc đó, anh có thể xin vào Tổng cục, tìm tình yêu đích thực của anh ở cuốn sách khác".

Nghe vậy, mắt Giản Thu sáng lên, lộ ra vẻ chờ mong không phù hợp với hình tượng sếp tổng độc đoán: "Vậy tôi cũng có thể đi ra ngoài ư? Có cả cơ hội tìm người yêu nữa?".

"Đúng vậy! Chỉ cần chúng ta làm xong mạch truyện."

Giản Thu nhìn anh, hạ quyết tâm rồi gật đầu: "Được".

Hà Gia bắt tay với anh ta: "Hợp tác vui vẻ".

Tình tiết đầu tiên là Hà Gia nấu cho Giản Thu, anh ta ăn xong, cảm nhận được hương vị quen thuộc khiến anh ta nhớ đến gia đình ấm cúng.

Hai người ngồi ăn cơm, gương mặt điển trai của Giản Thu nhăn nhó, hỏi Hà Gia rất nhiều lần: "Anh thật sự không cố ý làm như vậy?".

Hà Gia có hơi ngượng ngùng cúi đầu.

Ăn được một lúc, Giản Thu thật sự không chịu nổi nữa, đành lấy một cái ly thật lớn trong tủ, rót cho mình chút rượu, lẩm bẩm: "Phải uống say thì tôi mới có thể nuốt trôi được...".

Hà Gia bật cười, hỏi: "Mùi vị món ăn của tôi thế nào?".

Anh đang nhắc đối phương đi theo kịch bản, Giản Thu phải nói là "hương vị quen thuộc trong hồi ức", lúc đó tình tiết mới kết thúc.

Quả nhiên, Giản Thu hiểu ý anh, nói: "Là hương vị quen thuộc trong hồi ức, tôi thiết nghĩ, chắc chắn đời trước mình đã bị đày xuống mười tám tầng địa ngục".

"..."

Hà Gia và anh ta liếc nhìn nhau, không kìm được mà cười phá lên, tựa như xua tan hiềm khích lúc trước, bầu không khí căng thẳng ban đầu đã hoàn toàn tiêu tan.