Biên tập: Mày là bố tao
Hiệu đính: ... #.- /.....--.- / --.--.-
Sợ Hà Gia lại nói linh tinh, Sở Đường bịt kín miệng anh.
Không ngờ người này lại không biết cách thưởng thức vốn từ vựng phong phú của anh.
Hà Gia cảm thấy tiếc thay anh ta.
Hà Gia từng nghe người khác kết luận rằng bất luận là nam chính hay là nam thứ, chỉ cần đến từ Tấn Giang xanh lè thì đều có chung một đặc điểm: sống lỗi.
Mãi đến hôm nay mới được tự mình cảm nhận.
Hà Gia muốn lên tiếng chỉ đạo nhưng miệng bị che lại.
Anh đành cắn nhẹ lòng bàn tay của Sở Đường.
Sở Đường dừng lại một chút, nhìn như xoáy vào Hà Gia. Anh chỉ để lộ đôi mắt trong veo, mái tóc lòa xòa trước trán, chân mày khí khái nhíu lại.
Gậy như ý hóa lớn.
...
Sau khi Sở Đường thăm dò một phen, rốt cuộc cũng hiểu được đôi chút.
Hà Gia lẩm bẩm, ngửa đầu, hai tay vung vẩy, đặt lên vai Sở Đường.
Sở Đường thử lại lần nữa, thấy phản ứng của Hà Gia, tức khắc hiểu ra.
Từ lúc Hà Gia nói anh ta không lên nổi, trong lòng anh vẫn cứ thấy là lạ.
Khi bị Sở Đường giày vò đến nỗi không còn sức nói chuyện, cuối cùng cũng biết vấn đề nằm ở đâu.
Tên khốn này nói... bản thân là nam hai trong ngoài bất nhất!
Trong ngoài bất nhất!!
Anh ta ghim chuyện Hà Gia nói mình không "chào cờ" được... Do đó...
Vì lẽ đó, anh ta cúi xuống hôn Hà Gia khi anh cố hít thở, cũng vì thế nên lúc Hà Gia muốn dịch người đã bị anh ta kéo lấy cổ chân.
Anh nhìn anh ta nhếch miệng, ra vẻ sung sướиɠ sau khi trả thù thành công.
Hà Gia tức đến mức kẹp eo anh ta lại.
Sở Đường mím môi, rốt cuộc vẫn không kìm được mà dùng hết sức ôm lấy Hà Gia.
Hà Gia nghe thấy anh ta cười nhẹ: "Anh có vẻ hiếu thắng nhỉ?".
Hà Gia im lặng.
Cho dù ở Tiểu thuyết dành cho nam, Tấn Giang xanh lè hay phòng lấp hố, phong thái của đại ca đều được phát huy đến cùng.
Đây là cảnh cuối của chương này, Hà Gia nói: "Biết bôi chữ thật đấy, cả một chương chỉ viết về chuyện này".
Anh châm điếu thuốc, híp mắt nhìn Sở Đường, Sở Đường bị anh nhìn đến nỗi bồn chồn: "Gì?".
Hà Gia cười hì hì, nhả khói vào mặt anh ta.
"Làm tốt lắm người anh em, ngày hôm qua tôi đã coi thường anh rồi."
Sở Đường: "...".
Sở Đường lẩm bẩm: "Biết ngay là anh chả nói được lời gì hay ho...".
Hà Gia vào phòng tắm bao người, lúc đi ra thấy Sở Đường vẫn ngồi tại chỗ. Sở Đường ngẩng đầu nhìn Hà Gia: "Tôi có ý kiến".
Hà Gia nói: "Hử?".
Sở Đường ngồi thẳng lưng, ngữ khí bình thản như đang nói chuyện phiếm, nhưng không hiểu sao tay đặt trên đầu gối lại nắm chặt.
"Hay là chúng ta làm cộng sự đi. Về sau anh muốn diễn kịch bản nào, cứ tìm đến tôi, không cần tìm đến người khác."
"Ờm", Hà Gia cảm thấy đầu muốn nổ tung: "Muốn 1V1 ở Tấn Giang xanh lè thì không nói làm gì, sao anh còn muốn 1V1 ở đây luôn vậy?".
Mặt mũi Sở Đường tối sầm nhìn anh.
Anh ta liếc nhìn eo Hà Gia đầy tế nhị: "Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi".
Ừ thì.
Hà Gia nhớ tới sự tình vừa diễn ra, vẫn còn đọng lại chút dư vị.
Thân thể hai người thực sự rất hợp nhau.
Cơ mà...
Hà Gia hơi tiếc nuối, bảo: "Không phải là tôi không muốn, anh vừa tới phòng lấp hố nên không biết, cốt truyện ở đây rất loạn, đều phải tùy cơ ứng biến. Có người xuyên vào bản gốc, cũng có vai chính trong sách tự thức tỉnh, còn có những nhân viên diễn với nhau như anh và tôi. Tôi không biết mình sẽ xuyên vào quyển sách nào, tỷ lệ chúng ta gặp được nhau quá thấp".
Anh nói một cách nghiêm túc: "Tôi chỉ có thể nói là tôi sẽ coi anh như bạn bè. Nếu có cơ hội gặp lại anh ở bên ngoài, tôi sẽ đưa anh đi tranh giành thiên hạ trong Tiểu thuyết dành cho nam".
Sở Đường cũng không bất mãn với câu trả lời Hà Gia, chỉ hỏi: "Vậy trong khoảng thời gian này, có thể cùng nhau ăn bữa cơm gia tăng tình cảm không?".
"Được chứ". Hà Gia đáp ứng. Dù sao sau này còn có rất nhiều cảnh thân mặt, bồi dưỡng tình cảm cũng không có gì sai.
Lúc bọn họ thu thập xong, chuẩn bị rời đi, nhân viên đoàn phim hài lòng đi tới: "Anh Hà, đoạn vừa rồi anh diễn không tồi, cảnh bị cưỡng ép rất tốt".
Chân Hà Gia run lẩy bẩy, không phải anh diễn đạt mà thật sự bị như thế ok?
Sở Đường mỉm cười nhìn anh, Hà Gia lườm anh ta.