Edit by Okia
Hôm nay là tang lễ của Nhan gia thiếu nhân Tô Mộ
Nhan gia đại trạch giắt cờ trắng,trong bóng đêm,đường phố yên tĩnh không tiếng động,tựa hồ đều đắm chìm trong bi thương, trong viện, từ chủ tử cho tới nô bộc thân mặc tang y,biểu tình bi thương.
Đột nhiên từ đường chính truyền đến một mảnh kinh hô ồn ào, tôi tớ té ngã lộn nhào chạy ra bên ngoài:"thiếu gia đâm quan tuẫn tình, mau đi thỉnh đại phu!
"Tễ Nguyệt ngươi hồ đồ a,ngươi sao có thể đâm quan tuẫn tình."Hai nam nhân già nua ôm mặt đầy nước mắt,thần sắc bi ai
"Tô Mộ đã chết, ta còn tồn tại làm cái gì ".Nhan Tễ Nguyệt tiều tuỵ, môi tái nhợt, trên trán máu đỏ tươi chảy xuống khoé mắt hắn, ánh mắt hắn không có ánh sáng:"Cha,ngươi nói cho ta biết, ta làm sao để nén bi thương, ta rất hối hận, mười năm, ta hình như chưa từng cùng nàng hảo hảo nói chuyện qua, nàng trước khi chết, ta cùng nàng nói một câu cuối cùng thế nhưng lại là ta hận nàng."
Nam nhân già nua ôm Nhan Tễ Nguyệt thất thanh khóc rống, xung quanh đám nô bộc cũng hư tình giả ý khóc lên.
Trời đất nhìn thấy cảnh này còn nhất thời cảm động, ai nhìn không nói một tiếng phu thê tình thâm a
Hồn ma Tô Mộ lười nhác đứng kế quan tài, nhìn Nhan Tễ Nguyệt biểu diễn.
Diễn! Tiếp tục diễn đi!
Nhan Tễ Nguyệt lừa mọi người, lại không lừa được nàng
Nàng đã chết, trong lòng hắn chắc đang sung sướиɠ đốt pháo đi.
Lễ tang nháo to như vậy, còn không phải diễn cho người khác xem, ôm lấy cái thanh danh hảo hiền phu, về sau hảo tái giá người hắn tâm tâm niệm niệm Thẩm nhị gia tiểu thư Thẩm Ngọc Tuyết sao.
Tô Mộ đỉnh đầu xanh mượt, ngươi hay lắm, chết rồi còn muốn lợi dụng nàng một lần
Độc phu! Độc phu
Đại phu dẫn theo hòm thuốc vội vàng tới, đem Nhan Tễ Nguyệt rời khỏi linh đường.
Trình diễn xong rồi, Nhan Tễ Nguyệt cũng ôm được cái thanh danh tốt, tự nhiên cũng không cần tiếp tục thủ ở linh đường
Hắn vừa đi, một đám người hầu cũng mênh mông rời đi.
Vừa rồi linh đường còn vô cùng náo nhiệt hiện tại liền dư lại Tô Mộ cùng hồn ma Tô Mộ
Nàng nhàm chán ghé vào quan tài, cẳng chân đung đưa, vốn tưởng rằng bản thân đã chết, liền có thể xuyên trở về hiện đại, kết qua vẫn không thể quay về.
Chẳng lẽ nàng về sau phải dùng thân phận quỷ hồn tồn tại?
Hoặc là tu luyện vài trăm năm, về sau đi trên con đường tu tiên?Tô Mộ kì quặc nghĩ
Bỗng nhiên cửa linh đường đóng chặt kẽo kẹt mở ra,một trận gió lạnh âm trầm tiến vào.
Tô Mộ thoáng giật mình, trường hợp này rất kì quái.
Ngẫm lại bản thân nàng cũng là quỷ, cũng liền không sợ hãi lắm.
Tô Mộ ngồi nghiêm chỉnh, chờ trong chốc lát quỷ hữa vào cửa lưu cái ấn tượng tốt.
Nhưng đi vào tới lại là Tạ Y.
Tạ Y là người hỗn huyết Trung Nguyên cùng Tây Vực sinh ra, bị mẹ mìn quải tới Quyện Thành, nàng thấy hắn đáng thương, liền mua về làm người hầu.
Mới đầu, Tạ Y nói tiếng Trung Nguyên còn không lưu loát, vẫn là Tô Mộ một chút một chút dạy ra.
Suốt mười năm, Tạ Y vẫn luôn đi theo bên người nàng, tính cách ôn nhu biết lấy lòng người, mỗi lần Tô Mộ cùng Nhan Tễ Nguyệt cãi nhau, đều là hắn an ủi.
Năm đó nàng vừa mới cùng Nhan Tễ Nguyệt thành hôn, bị người trong thành nhạo báng, người hầu cũng có nơi chốn nhằm vào làm khó dễ nàng, cũng chỉ có Tạ Y sẽ kiên định đứng ở bên người nàng.
"Ta không phải đã để lại tiền cho ngươi rồi sao, xé cả khế ước bán mình của ngươi rồi, ngươi còn trở về làm gì? Đi mau, đừng để Nhan Tễ Nguyệt nhìn thấy ngươi."Tô Mộ buột miệng thốt ra, tiếp theo mới ý thức được chính mình hiện tại là quỷ.
Người không nghe thấy ma quỷ nói.
Tô Mộ tiếc hận, hy vọng hắn đừng bị Nhan Tễ Nguyệt phát hiện
Lại nói tiếp cái Nhan Tễ Nguyệt này thật là mười phần độc phu, chán ghét nàng thì thôi đi, ít nhất sẽ không động thủ
Nhưng một khi Nhan Tễ Nguyệt cùng Tạ Y oan gia ngõ hẹp, Tạ Y nhẹ nhất bị đánh hai bàn tay, có khi còn sẽ phạt đói, phạt quỳ, trách móc
Đến nỗi nguyên nhân, không có nguyên nhân, Nhan Tễ Nguyệt tỏ vẻ ngạo khí, hắn chính là nhìn không vừa mắt ai
Liền là cái loại này "đánh ngươi liền đánh ngươi còn phải chọn ngày sao?" là cái loại bừa bãi không ai bì nổi.
Vì để bảo hộ Tạ Y không bị cái độc phu này ngược đãi, Tô Mộ đi chỗ nào đều thời thời khắc khắc mang theo Tạ Y.
Vốn định hai người không thấy mặt nhau, chung quy sẽ tốt hơn chút đi, ai ngờ Nhan Tễ Nguyệt hoả khí còn lớn hơn nữa, ba ngày hai đầu chạy đến trong viện nàng nháo, tư thế kia không đem Tạ Y lột một tầng da, thì sẽ không cam lòng.
Kia trường hợp, Tô Mộ đến nay nhớ tới đều đau đầu, bát phu.
Tô Mộ hồi ức khi vừa qua, một thân bạch y Tạ Y đã đi vào quan tài nàng, mặt hắn tái nhợt vô sắc, hồng tơ máu che kín đáy mắt, nhìn dáng vẻ đã khóc thật lâu.
Hắn nhẹ tay vỗ về quan tài nàng, môi khô nứt thấm máu nói nhỏ.
Tô Mộ bay tới bên người hắn, cẩn thận nghe hắn đang nói cái gì.
Tạ Y thanh âm bạc nhược rung rẩy:"Đông chi dạ ha ngày, sau khi trăm tuổi quy về này thất."
Tô Mộ đôi mắt hơi giật mình, đây là nàng nhiều năm trước thuận miệng dạy hắn một câu Trung Nguyên.
Không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua, hắn thế mà còn nhớ rõ
Đầu ngón tay trắng đến trong suốt của Tạ Y du tẩu trên quan tài nàng, dùng sức đẩy quan tài ra, thi thể tái nhợt vô sắc của Tô Mộ lộ ra.
Thi thể đã đặt ở đây hai ngày, tuy lúc này thời tiết không nóng, nhưng thi thể cũng đã sinh ra mùi xú vị, Tô Mộ chính mình còn thấy khó ngửi, nhấp miệng nín thở.
Nhưng Tạ Y lại cười, một giọt nước mắt từ hốc mắt hắn lăn xuống, hắn nói:"Mộ tỷ tỷ, ta chờ không được trăm tuổi."
Tô Mộ khϊếp sợ,rốt cuộc hiểu ra hắn muốn làm gi, lên tiếng ngăn cảng.
Nhưng hắn không nghe thấy, nàng cũng không kịp.
Tạ Y từ trong lòng ngực móc ra một cái bình nhỏ uống một hơi cạn sạch, tốc độ độc phát tán cực mau, Tạ Y biểu tình thống khổ,nhưng đôi mắt ửng đỏ để lộ ra biểu tình có chút điên cuồng.
Hắn chống thân mình nằm vào quan tài nàng, ỷ vào trong lòng ngực nàng, một ngụm máu tươi đỏ thẫm từ trong miệng hắn tràn ra, Tạ Y cười nhắm mắt lại.
____________