Tô Mộ gắt gao nắm lấy tay Tạ Y, thân mình hơi hạ xuống, ánh mắt đối diện với hắn, chứa đựng sự kiên định: "Ta sẽ không bán ngươi đi."
Tạ Y hoảng hốt nhớ lại ánh mắt khi mới gặp nàng, cùng với giọng nói ôn nhu đó, ánh mắt kiên định đó. Trong khoảnh khắc ấy, hắn chỉ cảm thấy l*иg ngực mình như muốn vỡ tung ra vì sự cuồng nhiệt và xúc động, nhiệt huyết trong lòng bùng lên mãnh liệt, không còn cách nào dùng lý trí để kiềm chế nữa.
“Được rồi, đừng khóc, đừng sợ.” Tô Mộ nâng hắn từ mặt đất đứng dậy, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt hắn.
Tạ Y vội vàng lau đi nước mắt, lắc đầu, ánh mắt hắn theo dõi từng động tác của nàng. Hắn không phải đang sợ hãi, mà là vì quá đỗi hạnh phúc. Hắn tin rằng mình ở kiếp trước, hay thậm chí nhiều kiếp trước, đã là người rất tốt, tích lũy vô số phúc đức, kiếp này mới có thể gặp được Tô Mộ.
Tô Mộ trầm ngâm, đầu ngón tay nhẹ gõ lên bàn, giây lát sau, nàng ngẩng đầu: “Ta đã biết ai muốn hại ta. Thẩm tiểu thư, có thể giúp ta một việc được không?”
“Còn gọi ta là Thẩm tiểu thư? Ta nghĩ chúng ta đã là bằng hữu rồi, cứ gọi ta là Ngọc Tuyết.” Thẩm Ngọc Tuyết cười khẽ.
Tô Mộ mỉm cười: “Ngọc Tuyết.”
Thẩm Ngọc Tuyết khẽ nhướng mày: “Nếu không có ngươi giúp ta bày mưu tính kế, đời này ta còn chưa chắc có thể làm ra băng phấn. Ta đang lo không biết làm sao để báo đáp ngươi đây, ngươi cứ nói, muốn ta làm gì?”
Tô Mộ nói: “Ta ở Quyện Thành tuy không được người ưa thích, nhưng chưa bao giờ thực sự kết thù oán sâu đậm với ai, duy chỉ có ân oán với Nhan gia.”
Thẩm Ngọc Tuyết gật đầu: “Ta cũng nghĩ thế. Trước đây Nhan Tễ Nguyệt khinh thường ngươi, kết quả sau khi hòa ly, ngươi liền đỗ tú tài, còn có khả năng đỗ cả cử nhân, cho nên hắn ghi hận trong lòng, cố ý cản trở ngươi.”
Tô Mộ lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Không phải Nhan Tễ Nguyệt, hắn không thể làm ra loại chuyện này.”
“A?”
“Ta và Nhan Tễ Nguyệt dù gì cũng từng là phu thê, ta hiểu rõ tính tình và bản chất của hắn. Loại chuyện ngấm ngầm đâm dao sau lưng này, hắn không làm nổi.”
Kiếp trước, Nhan Tễ Nguyệt tuy tính tình nóng nảy, cực đoan, nhưng luôn thẳng thắn. Hắn không ưa Tạ Y, liền trực tiếp tát, xé rách y phục. Tiểu Bình trèo lên giường nàng, hắn cũng trực tiếp xử lý, rồi giao cho mẹ mìn bán đi, không chơi mấy trò vòng vo lòng vòng.
“Vậy là ai?” Thẩm Ngọc Tuyết nhíu mày.
“Phụ thân của Nhan Tễ Nguyệt, Nhan Chủ quân, Mạc Huệ.”
“Cái gì?!” Thẩm Ngọc Tuyết vỗ bàn đứng dậy: “Cái lão khốn đó?! Thật đáng khinh! Bình thường hắn tỏ ra hòa nhã, dễ gần, làm ra vẻ người lớn hiền từ được kính trọng, không ngờ lại che giấu lòng dạ hiểm độc đến vậy! Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Tô Mộ nói: “Lời đồn xôn xao chủ yếu là do Nhan gia đứng trên đỉnh cao đạo đức, khiến ta bị cho là bạch nhãn lang, vô ơn bội nghĩa; với phu lang, ta bị cho là bạc tình bạc nghĩa, dễ dàng thay lòng đổi dạ. Chỉ cần tìm được điểm mấu chốt, liền có thể phản kích từng điều một.”
Thẩm Ngọc Tuyết hứng thú, đẩy Tạ Y ra, dịch đến gần Tô Mộ, hai tay chống lên bàn hăng hái hỏi: “Phản kích từng điều như thế nào?”
“Điều thứ nhất, ta bị cho là vô ơn bội nghĩa. Nguyên nhân chủ yếu của việc ta đến cửa làm chuế thê là do bảo vệ gia sản, kỳ thật mọi người đều hiểu rõ, chỉ vì ở Quyện Thành, ta thế cô lực mỏng, Nhan gia gia đại nghiệp lớn, nên những người đó không dám chê cười Nhan gia, chỉ tìm việc vui trên người ta. Vì vậy, chỉ cần làm rõ điểm này là đủ.”
Thẩm Ngọc Tuyết mắt sáng rực: “Cái này ta quen thuộc, đến lúc đó cứ nói thế này: ‘Tô Mộ cảm tạ ân cứu mạng của Nhan Chủ quân, không tiếc từ bỏ nữ tử tôn nghiêm để làm rể Nhan gia, dù bị người đời mắng chửi cũng không hối hận, chỉ mong phụ tử Nhan gia được sống an ổn, đáng tiếc lại không được như ý.’”
“Ngươi thật là thông minh.” Tô Mộ mỉm cười.
Thẩm Ngọc Tuyết thấy Tô Mộ cười, cũng cười theo: “Vậy điều thứ hai là gì?”
“Điều thứ hai, ta bị cho là thay lòng đổi dạ, bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân. Bọn họ chắc hẳn quên mất rằng trước khi ta và Nhan Tễ Nguyệt hòa ly, cả thành đều đồn đại hắn có tình cảm với ngươi.”
Nghe đến đây, Thẩm Ngọc Tuyết cười ngượng ngùng: “Ngươi biết đấy, ta luôn trong sạch, dù có thiếu nam nhân cũng sẽ không đến Câu Lan Viện hay tướng công quán, càng không dám đùa bỡn tình yêu.”
“Ta đương nhiên biết.” Tô Mộ cầm muỗng múc một ít băng vụn uống, cười khẽ: “Nhưng một nam tử đã thành thân, mà vẫn có nhiều lời đồn thổi như vậy, tạo nên áp lực lớn như đội nón xanh, làm gì có nữ nhân nào có thể chịu đựng?”
“Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ ra chứ!” Thẩm Ngọc Tuyết hăng hái đứng lên.
Ở nữ tôn quốc, nam đức rất khắt khe, dù Nhan Tễ Nguyệt khinh thường Tô Mộ, nhưng đã thành thân rồi thì phải biết thu liễm, chưa từng có nam tử nào dám công khai yêu mến nữ nhân sau khi kết hôn.
“‘Tô Mộ chịu đựng muôn vàn khuất nhục, mọi chỉ trích, chỉ mong phụ tử Nhan gia có cuộc sống tốt đẹp, nhưng Nhan Tễ Nguyệt lại không biết đủ, chẳng những không kính trọng thê chủ, còn có tư tình với người khác, làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa, vì thế Tô Mộ mới phẫn uất mà hòa ly.’ Nếu thế này mà Quyện Thành còn dám đứng về phía Nhan gia, thì Nhan Tễ Nguyệt không giữ được nam đức đã đủ để họ uống một hũ rồi.” Thẩm Ngọc Tuyết xoa tay hào hứng nói.
“Đúng vậy, nên ta mới cần nhờ ngươi giúp ta tìm vài người giỏi ăn nói, dùng lý do vừa rồi chỉnh chu thêm, rồi lan truyền ra ngoài, tự nhiên có thể rửa sạch ô danh của ta.” Tô Mộ nói.
“Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tìm người giỏi nhất cho ngươi.” Thẩm Ngọc Tuyết nói.
Tin đồn và tai tiếng thường lan truyền nhanh nhất là từ những kẻ nhiều chuyện, những người này miệng lưỡi rất lưu loát, khi mắng chửi kẻ vứt bỏ phu nhân không chút nể nang, nhưng đối với những nam tử không giữ phu đạo, không tuân thủ bổn phận, lại càng không nể nang.
Một truyền mười, mười truyền trăm, tin tức về ân nghĩa của Nhan gia, về việc Nhan Tễ Nguyệt chịu ơn của Tô Mộ nhưng lại lén lút yêu mến nữ nhân khác, đội nón xanh cho nàng, nhanh chóng lan truyền khắp Quyện Thành.
Những kẻ từng chê cười, phỉ nhổ Tô Mộ, giờ lại bắt đầu đồng cảm với nàng, dư luận xoay chuyển tức thì.
“Tiểu Y, ngươi có cảm thấy ta làm như vậy quá tàn nhẫn không?” Khi ăn tối, Tô Mộ cúi đầu hỏi.
Nói cho cùng, Nhan Tễ Nguyệt cũng không thực sự nɠɵạı ŧìиɧ, việc nàng làm khiến hắn
sau này khó lòng tái giá, dù chủ mưu không phải là hắn, thậm chí hắn có thể không biết gì, nhưng vẫn bị liên lụy.