Sau khi Lục Mạc Ninh lớn tiếng dọa người thì dịu giọng lại, hỏi mấy vấn đề bình thường: "Ngươi nhặt được cái ngọc quan này ở đâu?"
Lúc này Hỗ thị mới thở phào một hơi: "Dân phụ nhặt được ở một góc hậu viện nhị phòng."
Lục Mạc Ninh hỏi tiếp: "Vậy ngươi nhặt được lúc nào?"
Hỗ thị đáp: "Ba ngày trước."
Lục Mạc Ninh lại hỏi: "Sao hôm nay ngươi lại có thời gian tới tiệm cầm đồ này? Không cần làm việc ư?"
Hỗ thị hơi sửng sốt rồi ậm ừ trả lời: "Hôm nay dân phụ... Được nghỉ, không cần làm việc trong phủ."
Lục Mạc Ninh tiếp tục hỏi: "Tại sao lại đến tiệm cầm đồ Hứa Thị cầm cố cái ngọc quan này?"
Hỗ thị trả lời: "Dân phụ thấy chất lượng của cái ngọc quan này không tệ, nên, nên muốn tới xem thử có thể đổi một chút bạc hay không."
Câu hỏi của Lục Mạc Ninh nối tiếp nhau, không hề cho Hỗ thị cơ hội dừng lại nghỉ ngơi: "Nhà của ngươi ở đâu?"
Hỗ thị nói: "Ở cuối phố Đông Hạng bên ngoài đường Tam Điều."
Lục Mạc Ninh đổi chủ đề, lại hỏi vấn đề khác: "Thường ngày tam thiếu phu nhân nhà ngươi đối xử với ngươi tốt chứ?"
Hỗ thị đáp: "... Tốt, tốt." Trong lòng Hỗ thị thấp thỏm, sao tự nhiên lại hỏi chuyện này.
Lục Mạc Ninh nói: "Sao ngươi lại bỏ qua cửa tiệm Kim Thị ở phố Đông Hạng mà ngược lại tới nơi này? Chẳng phải chỗ đó gần hơn ư?"
Hỗ thị rối loạn: "Chuyện này... Tất nhiên là vì giá ở đây cao hơn."
Lục Mạc Ninh hỏi: "Hôm nay tam thiếu phu nhân nhà ngươi mặc nhu quần (một dạng chân váy ngày xưa) màu gì?"
Hỗ thị nói: "Nhu quần buộc dây màu xanh ngọc lam."
Lục Mạc Ninh nhướng mày nở nụ cười: "Hửm? Nhưng chẳng phải vừa rồi ngươi nói hôm nay ngươi không làm việc, không cần vào phủ ư?"
Hỗ thị sững sờ, bây giờ trong đầu bà ta loạn cào cào, hoàn toàn bị những câu hỏi không hề có đầu mối của Lục Mạc Ninh làm cho rối loạn, thậm chí bà ta có chút không phân biệt được cái nào được người kia căn dặn, cái nào thì không: "Chuyện này... Có lẽ là dân phụ nhớ nhầm."
"Vậy ư? Thật ra ta cảm thấy rất thú vị. Ngươi nói ngươi không làm việc nhưng lại nhớ hôm nay tam thiếu phu nhân nhà ngươi mặc nhu quần buộc dây màu xanh ngọc lam; ngươi nói không biết cái ngọc quan này là của ai, cũng không biết rốt cuộc cái ngọc quan này có đáng tiền hay không, nhưng lại biết bán ở cửa tiệm Hứa Thị sẽ được giá hơn; phu quân ngươi lại càng thú vị, rõ ràng bán đậu hủ ở cuối phố Đông Hạng lại có thể vô tình bắt gặp ngươi bên ngoài đường Tam Điều, bắt được ngươi mua ngọc quan cho hán tử? Rõ ràng Thôi nha đầu từng nói cái ngọc quan này là của Tiết thế tử, nhưng ngươi chẳng những không tránh hiềm nghi mà còn nói ra việc ngươi là hạ nhân Tiết phủ... Người khác đều ước gì có thể tránh né vụ án của Tiết thế tử càng xa càng tốt, các ngươi thì lại vội vàng sáp vào... Một chuyện khác thường thì thôi, nhưng vài chuyện cộng lại, bổn quan buộc phải hoài nghi có phải các ngươi được người đặc biệt chỉ dẫn, cố ý chạy tới khoe cái ngọc này để giá họa cho người khác hay không?" Lục Mạc Ninh càng nói càng nhanh, vài chuyện cộng lại khiến đầu óc vốn đã rối nùi của Hỗ thị càng xoắn thành bột nhão, lại thêm cuối cùng Lục Mạc Ninh càng nói càng nghiên giọng, nhất là khi nghe thấy mấy chữ "Giá họa cho người khác" thì đột nhiên bà ta càng hoảng sợ, giống như bị chọt trúng sợi dây nào đó mà vội vàng phản bác.