Có người hùa theo: "Ngươi không nói thì ta cũng không nhớ ra, ngươi vừa nói vậy, quả thật là có chút quen mắt đó."
Sau khi mấy người đều nói vậy thì đột nhiên có người kinh ngạc kêu lên: "Ta nhớ ra rồi! Cái ngọc quan này làm từ hồng ngọc nguyên khối, là một khối hồng ngọc quý hiếm do Ba Tư tiến cống, sau này được đương kim thánh thượng ban cho quý phi nương nương, sau đó quý phi nương nương đã ban cho thế tử gia của phủ Định Quốc công vào năm trước, được đối phương đem đánh thành một cái ngọc quan..."
Đối phương nói đến đây thì dường như nghĩ tới điều gì, hắn ta không nhịn được mà hít vào một hơi.
Bọn họ không khỏi nhớ lại nửa tháng trước thế tử Định Quốc công bị hại, sau đó nghe đồn cái ngọc quan này cũng không cánh mà bay, sao bây giờ lại nằm trong tay một phụ nhân? Chuyện này... rốt cuộc là sao đây?
Mọi người được người này nhắc nhở thì sôi nổi nhìn về phía cái ngọc quan vốn được nam tử kia giơ cao trong tay. Vốn dĩ bọn họ chỉ cảm thấy cái ngọc quan này có kiểu dáng đặc biệt mà thôi, bây giờ nhìn lại thì nó đang lóe lên ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Nam tử trợn mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Sao có thể là đồ của thế tử gì được? Đừng có nói lung tung!"
"Ta không nói lung tung, lúc Tiết thế tử còn chưa xảy ra chuyện đã không ít lần mang cái ngọc quan này rêu rao khắp nơi..." Người này lầm bầm một câu.
Hắn ta nói thế là còn nhẹ, nào chỉ là rêu rao khắp nơi thôi chứ?
Tên Tiết thế tử kia tên Tiết Nhân Nghĩa, có điều con người lại không hề nhân nghĩa, làm uổng phí cái tên này. Hắn ta là trưởng tử của Định Quốc công, còn có một vị cô cô làm quý phi, có thể nói là nở mày nở mặt, từ nhỏ được cưng chiều mà lớn, bởi vì từ nhỏ đã được phong làm thế tử nên dần dần bị nuôi dưỡng lệch lạc. Tên Tiết thế tử này thích nhất là tìm kiếm cô nương xinh đẹp ở khắp nơi với đám quần là áo lụa nổi tiếng trong kinh thành, say rượu trêu hoa ghẹo nguyệt, làm ra không ít chuyện ác. Có điều những việc này đều bị cô cô hắn ta và Đinh Quốc công giải quyết, thế nên tên Tiết thế tử này cũng ngày càng coi trời bằng vung.
Thật không ngờ rằng đột nhiên nửa tháng trước hắn ta lại chết trong viện tử của mình, tóc tai bù xù, đầu đầy máu tươi, chết không nhắm mắt.
Điều này đã khiến dân chúng bàn tán say xưa hết nửa tháng nay, vì vậy rất nhiều người đều rõ ràng chi tiết, biết vụ án này là một vụ án không có manh mối nên không dễ phá án, lời đồn gì cũng có, tất nhiên cũng bao gồm cái ngọc quan biến mất một cách vô cớ này.
Ánh mắt của nam tử lóe lên một cái, đột nhiên hắn ta túm lấy phụ nhân bị đánh không nhẹ rồi nhét vội cái ngọc quan kia vào ngực: "Tránh, tránh ra! Tránh hết ra! Là ta nhìn nhầm... Bà nương này không có tình nhân, đi đi đi! Trở về với lão tử!"
Thế nhưng hiển nhiên phản ứng kỳ lạ này của đối phương đã rơi vào mắt mọi người, bọn họ cũng chẳng phải kẻ ngốc, ai cũng biết cái ngọc quan này có vấn đề.
"Không phải là ngươi chột dạ đấy chứ? Đã nói mà, Tiết thế tử này chết không minh bạch, bây giờ Tân đại nhân của bộ Hình đang tìm kiếm manh mối khắp nơi, sao trong tay bà nương của ngươi lại có cái ngọc quan này được, hay là lấy được từ nơi bẩn thỉu nào?" Có người cao giọng kêu lên một câu, khiến nam tử lớn tiếng mắng chửi rồi buông phụ nhân ra muốn tiến lên đánh đối phương.