Trên đường đi Lục Mạc Ninh đã uống thuốc giải mà Điền thái y cho, lại được nghỉ ngơi nửa canh giờ ở công đường bộ Hình nên đã không sao nữa.
Hắn ung dung đi vào công đường, bức chân vững vàng thảnh thơi, khí độ bất phàm, lúc đôi mắt đen u tối nhìn chằm chằm người khác sẽ khiến người ta cảm thấy cả người lạnh toát, nhưng nhìn kỹ lại thì chỉ cảm thấy là một chàng thiếu niên tuấn tú mà thôi.
Lục Mạc Ninh buông mắt, đầu ngón tay hờ hững sờ lên hạt gỗ đàn trên cổ tay. Hắn đã đeo hạt châu này hơn mười năm rồi, đây chính là di vật mà mẫu thân để lại cho hắn, vì vậy nó đã đi theo hắn từ nhỏ.
Trong đầu hắn hiện lên con rắn nhỏ màu đen kia, rồi hắn lại đυ.ng vào hạt châu, nhưng chung quy vẫn không nghe thấy trong đầu truyền tới một chút âm thanh nào.
Sau một tiếng "Uy vũ", Tân đại nhân mặc quan bào chính nhị phẩm từ nhà sau đi vào, nha dịch cũng chia ra đứng thành hàng ở hai bên, gậy nha môn gõ xuống đất cộc cộc, vừa trang nghiêm vừa oai phong.
Lục Mạc Ninh đứng chính giữa công đường, sống lưng thẳng tắp, hờ hững lạnh lùng, chỉ là bộ hỉ bào trên người lại dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Tân đại nhân vỗ kinh đường mộc (khúc gỗ mà các vị quan dùng để gõ xuống bàn khi xử án): "Bên dưới công đường là ai?"
"Hạ quan Lục Mạc Ninh, huyện lệnh thất phẩm vừa được bổ nhiệm của trấn Giang Tê, mười ngày sau sẽ đến nơi nhậm chức." Trên người Lục Mạc Ninh có công danh nên không cần quỳ xuống đất, hắn chắp tay chậm rãi hành lễ.
Trong đầu Lục Mạc Ninh tự động lọc ra tin tức về vị Tân đại nhân này, thượng thư bộ Hộ chính nhị phẩm, con người chính trực nhưng năng lực không đủ, không đảm đương nổi chức thượng thư. Có điều con người ông không hề có lòng riêng, là một vị quan tốt, chỉ đáng tiếc... Năm Đại Triệu thứ tư, cũng chính là năm nay, vì xử sai vụ án thế tử của phủ Định Quốc công bị sát hại, tạo ra án oan mà Tân đại nhân đã đắc tội Định Quốc công, bị mười ba vị quan viên cùng nhau dâng sớ buộc tội, ba tháng sau bị tống giam, bị phán lưu đày hai năm nhưng đã chết trên đường đi chấp hành bản án.
Mà hiện tại vị Tân đại nhân này vẫn chưa biết những chuyện sẽ xảy ra vào ba tháng sau, ông cũng có ý kết giao với vị trạng nguyên lang này: "Người đâu, ban thưởng ghế ngồi."
Vì vậy chờ đến khi Lục lão gia và Lương thị đi tới đã thấy thượng thư bộ Hộ - Tân đại nhân ngồi uy nghiêm trên công đường, bên dưới là Lục Mạc Ninh mặc hỉ bào ngồi một bên, ngoài công đường là không ít dân chúng nhận được tin tức nên đến đây vây xem. Bọn họ nhìn thấy Lương thị thì châu đầu ghé tai lại với nhau.
"Nghe nói đó là vị kế mẫu kia của Lục gia, đúng là lòng dạ độc ác mà, vậy mà lại xem trạng nguyên lang thành nam thê gả thay cho tên nhi tử không nên thân của mình, còn muốn thay mận đổi đào nữa chứ, quả là ác độc..."
"Chứ gì nữa, tên nhị công tử kia của Lục gia chỉ được cái mã ngoài, tính tình thì kiêu ngạo hống hách, không ít lần bắt nạt người khác, hơn nữa nghe nói hắn ta đến thư viện chẳng được mấy lần, người như vậy mà còn muốn làm quan ư?”
"Nhi tử nhà mình thi rớt, vậy mà lại mơ mộng hão huyền về công sức của người khác."
"Nói tới thì Lục lão gia này không quản hả? Dù sao cũng là đại nhi tử của mình, còn là trạng nguyên lang nữa chứ."
"Ngươi không biết chuyện này sao? Có kế mẫu thì sẽ có kế phụ. Ngươi biết không, em vợ của ta cũng học trong thư viện Thủy Vân, khi trước hắn ta từng kể hồi trước Lục đại lang này luôn giấu dốt, mấy cuộc thi trước đó đều miễn cưỡng vượt qua, trước khi hắn trúng cử Lục nhị lang kia từng dẫn người tới thư viện Thủy Vân làm loạn mấy lần, mục đích là khiến vị đại công tử này không thể tiếp tục đi học, sau đó còn không đưa tiền cho tiên sinh ở thư viện. Vì vậy mà vị đại công tử này phải thu dọn đồ đạc trở về, vốn tưởng rằng vô cùng đáng tiếc, không ngờ rằng vị đại công tử này thi một lần đã đạt trạng nguyên..."