Tấn Bác Vũ cũng biết hắn ta không cưới được người trước mặt, nhưng Lục gia kia lại có can đảm tính kế hắn ta, vậy thì cũng phải có gan hứng chịu lửa giận của hắn ta!
"Tất nhiên rồi, con à, việc này nhất định vi phụ sẽ đòi lại công bằng cho con." Ánh mắt Tấn tướng gia nặng nề, ông ta vừa định giơ tay kêu quản gia tới Lục gia đã bị Tấn Bác Vũ ngăn cản.
"Phụ thân, trong lòng nhi tử hiểu, nhưng bây giờ nhi tử đang thành thân, làm gì có đạo lý dừng lại nửa chừng. Nếu như tân nương bị nhầm lẫn thì hãy đổi lại cho đúng, tiếp tục bái đường đường là được!" Chẳng phải tên Lục Thế Minh kia không muốn gả cho hắn ta ư? Thế thì hắn ta cứ nhất quyết muốn cưới đấy!
Lục Mạc Ninh nhìn về phía Tấn Bác Vũ, hắn đã hiểu ý của đối phương.
U tối trong mắt hắn càng lúc càng đậm, một tên công tử như Tấn Bác Vũ bị mất mặt thì tất nhiên là phải tìm về cho bằng hết, kiếp trước cũng thế, cuối cùng đối phương cũng biết mình đã bị lừa, nhưng khi đó đã ba năm trôi qua, tâm tư trong lòng hắn ta cũng đã phai nhạt nên không truy cứu nữa.
Có điều sau này hắn ta lại không tha cho một kẻ nào trong đám người này.
Bây giờ Lục Mạc Ninh rất chờ mong nếu Lục Thế Minh được gả tới thì Tấn Bác Vũ sẽ đối xử với hắn ta thế nào.
Thế nhưng, Lục Mạc Ninh nghĩ tới người kế mẫu kia, hắn không tin đối phương sẽ dễ dàng bó tay chịu trói như vậy, con người bà ta giỏi nhất là giả bộ đáng thương.
Lục Mạc Ninh cười lạnh một tiếng, lúc hắn giương mắt thì trong mắt đã khôi phục vẻ trong trẻo sáng ngời của thiếu niên. Hắn ngăn cản Tấn tướng gia rồi hạ giọng nói: "Tướng gia, e rằng nếu tùy tiện đi qua như vậy thì chưa chắc kế mẫu sẽ chịu nhận, ngược lại còn có thể bị cắn ngược một phát, đến lúc đó bà ta lại đổ trách nhiệm lên người kẻ khác, chỉ sợ..."
Lúc này Lục Mạc Ninh không thể làm gì, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không thể gây thêm phiền phức cho người kế mẫu tốt kia, khiến bà ta bị giảm thọ.
Tấn tướng gia đã lăn lộn trên triều nhiều năm vậy rồi, bây giờ được Lục Mạc Ninh bình tĩnh nhắc nhở một cái thì ông ta lập tức hiểu ngay.
Tấn tướng gia nhìn Từ ma ma đang run rẩy mà mắt lại láo liên cách đó không xa liền biết rõ bà ta không phải loại người lòng dạ thiện lành gì. Sắc mặt ông ta lập tức tối sầm, ông ta vẫy tay một cái, thấp giọng căn dặn kẻ dưới trước một bước.
Người khác thấy cảnh này thì không hề nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tấn tướng gia đang trấn an trạng nguyên lang, đồng thời bọn họ cũng thương tiếc và đồng tình với thiếu niên vẫn còn chưa trưởng thành kia.
Đây chính là trạng nguyên lang đấy, còn là trạng nguyên lang trẻ tuổi nhất của nước Triệu bọn họ trong vòng mấy năm nay, không thể bị chà đạp một cách vô duyên vô cớ như vậy được.
Hắn thế mà lại bị người kế mẫu độc ác kia gả cho người khác làm nam thê, đây chính là quan lão gia đó, sao có thể làm vậy được chứ?
Nhất định phải đòi lại công bằng!
Sau đó mọi người nghe thấy lời nói của Tấn Bác Vũ, bọn họ lập tức nghĩ: Đúng là như vậy, nếu như tân nương bị nhầm lẫn thì đổi lại là được.
Từ ma ma thì mặt mày trắng bệch: Nhị công tử nhà bọn họ tốt như vậy, sao có thể gả cho người khác làm nam thê chứ? Chuyện này sao mà được?!
"Nhị gia ơi nhị gia, chuyện này... chuyện này không ổn đâu!" Từ ma ma quỳ mọp xuống muốn cầu xin.
Thế nhưng bà ta lại bị Tấn Bác Vũ đạp một cú văng ra: "Cút!" Dám khiến hắn ta mất mặt trong ngày đại hôn, biến thành trò cười của toàn bộ kinh thành thì phải gánh chịu hậu quả này!