Quý Vi Lương vừa mới bước vào, bên ngoài lại truyền đến một trận xôn xao, lần này là đại diện chính thức của Vivi, chính là kim chủ lớn.
Tổng cộng có hai người, người lớn tuổi hơn một chút chính là nhân vật quan trọng, đi cùng với ông ta là một chàng trai trẻ, ăn mặc rất thời thượng, một bộ quần áo, chỗ nào cũng thấy rách, đồ trang sức đeo đầy người, đeo một cặp kính râm, nhìn qua giống như thiếu niên đang trong thời kỳ phản nghịch vậy.
Kim chủ đến, tất cả mọi người đứng dậy chào hỏi, người phụ trách giới thiệu với bọn họ: " Đây là giám đốc Tề, phó chủ tịch của Vivi chúng tôi, còn đây là ông chủ của chúng tôi, anh Đường“
Anh Đường tháo kính râm ra, liếc mắt nhìn xung quang một vòng, ánh mắt sáng lấp lánh dừng lại ở trên người Ninh Thu Thu: " Ninh Thu Thu! "
"??? "
Ninh Thu Thu nghĩ rất lâu cũng không nhận ra vị anh Đường này.
Anh Đường bước đến, khi thấy khuôn mặt nghi hoặc của cô, anh ta lên tiếng: " Là tôi, Thiên Hạ Đệ Nhất Chùy. "
Ninh Thu Thu: "... "
Thiên Hạ Đệ Nhất Chùy có chỉ số IQ thấp hơn người bình thường lại là ông chủ của một thương hiệu cao cấp như Vivi, Ninh Thu Thu có chút không tiêu hóa nổi tin tức này.
Anh Đường rất hài lòng với phản ứng của cô: " Tại sao mà cô lại ăn mặc như một tên đàn ông vậy? "
Anh mới tên đàn ông, cả nhà anh đều là tên đàn ông!
Còn không phải là người phụ trách của các người lừa tôi, Ninh Thu Thu nghĩ vậy liền bắt đầu tức giận do vậy giọng điệu cũng không tốt: “ Anh muốn gì? "
" Tôi biết rõ hôm nay cô sẽ đến sự kiện của chúng tôi, cho nên tôi đến để thăm cô, vui không? "
Không vui chút nào, thậm chí là không thể yêu thương được.
Ninh Thu Thu nhìn thấy ánh mắt của mọi người tập trung vào họ, dường như hai người đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, có mập mờ, có tìm tòi nghiên cứu, thậm chí rất không thân thiện đều có.
Mẹ kiếp, cái tên ngu ngốc này, hết lần này đến lần khách chọn trường hợp này, đừng đợi đến lát nữa gọi cô là mẹ đó.
Thật tuyệt vời, chắc chắn mọi người đang nghĩ cô được cha của anh ta bao nuôi.
Phó chủ tịch của Vivi và một vài người khác đến và nói: " Hai người biết nhau sao? "
" Chúng tôi quen nhau trong game. "
Anh Đường nói: " Cô ấy chơi game và bị tôi treo cổ nhiều lần. "
"... "
Khi nào anh treo cổ tôi, không phải anh bị Trì Ngư nhà tôi đánh đến nỗi kêu cha gọi mẹ sao?
Anh Đường ném cho cô một ánh mắt cảnh báo, ý là nếu cô dám vạch trần anh ta, anh đã sẽ không để cô ăn quả ngọt.
Ninh Thu Thu giữ mặt mũi cho anh ta nên đành cam chịu, thầm nghĩ rằng lần sau lên online sẽ đánh chết anh.
" Ồ, không đánh nhau thì không quan biết "
giám đốc Tề mỉm cười nhìn Ninh Thu Thu, “ Cô Ninh đúng không, hân hạnh hân hạnh. "
Ninh Thu Thu không thoải mái với cái nhìn đó của ông ta, cô khẽ cau mày: " Xin chào giám đốc Tề. "
Anh Đường cũng không chú ý đến bầu không khí khác lạ giữa bọn họ, anh ta yêu cầu giám đốc Tề đi trước, sau đó liền quấn lấy Ninh Thu Thu.
" Cô giới thiệu Trì Ngư cho tôi đi, tôi muốn làm quen với anh ta. "
Ninh Thu Thu nhìn thời gian, còn tám phút nữa mới bắt đầu, cô lên tiếng hỏi: " Anh làm quen với anh ấy để làm gì? "
" Bái sư, anh ta chơi game giỏi như vậy, tôi rất muốn học hỏi. "
Ninh Thu Thu muốn nói đây là trời sinh, anh không thể học được, nhưng nói như vậy với kim chủ thì không được nên cô khéo léo nói: " Anh ấy không thường xuyên chơi game, cũng không nhận đồ đệ. "
" Tôi biết, bằng không tôi đến tìm cô làm gì? "
Anh Đường nói: " Người đại diện cho bộ sưu tập xuân hè lần này tôi đã nhận định là cô rồi, cô thiếu tôi một ân tình, vì vậy cô phải nói với anh ta giúp tôi. "
"??? "
Ninh Thu Thu muốn quỳ xuống lạy anh ta hai cái, " Tôi không muốn làm người đại diện, anh đừng có mà gây rối. "
" Hì hì hì, vô dụng thôi, tôi đã giải quyết vấn đề này trước khi tôi đến đây, người phụ trách đã liên lạc với công ty của cô, cô đoán thử xem công ty của cô sẽ như thế nào? "
Anh Đường hèn hạ nói: “ Ân tình này, cô nhất định phải nợ rồi. "
" Anh có bệnh à? "
Ninh Thu Thu trợn mắt há hốc mồm, người đại diện của một thương hiệu, bây giờ đều bị ép phải làm hay sao?
Hơn nữa nhãn hiệu nhà các người cũng là nhãn hiệu quốc tế, chọn người đại diện như vậy có phải quá vội vàng hay không?
" Không bệnh, không bệnh, tôi vẫn khỏe, WeChat của cô như nào, thêm bạn bè đi. "
" Không ", Ninh Thu Thu từ chối.
" Đừng nhỏ mọn như vật chứ. "
Anh Đường nói: " Mục tiêu của tôi là Trì Ngư không phải là cô, cô còn sợ bị tôi quấy rối sao? Yên tâm, nữ minh tinh muốn dụ dỗ tôi còn nhiều hơn cô tưởng đấy, tôi không hứng thú đối với cô, tôi chỉ sùng bái sức mạnh "
Ninh Thu Thu: "... "
Bởi vì mọi người vẫn luôn chú ý đến bọn họ, Ninh Thu Thu không thể đánh bại anh ta, vì vậy đành đã đưa cho anh ta tài khoản WeChat mà cô không thường sử dụng, đối phương có biết cũng không sợ.
Anh Đường có được thứ anh ta muốn liền huýt sáo rời đi.
Nhìn bộ dạng tự đắc đó, Ninh Thu Thu hận không thể đạp cho anh ta một đạp, chó chết!
Bởi vì bị ép buộc nên Ninh Thu Thu có chút buồn bực, ngay cả nhân viên nghe nói cô thích bộ đồ đó liền hào phóng tặng cô một bộ, nhưng nó cũng không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng cô.
Lúc hoạt động kết thúc và trở về nhà đã khá muộn, cô vừa mới mở cửa vào nhà liền nghe thấy giọng của ông cụ Triển.
" Cậu khuyên nó trở về đi, đừng đợi đến lúc tôi chết rồi mới quay về, vì một người phụ nữ mà bỏ nhà trốn đi còn ra thể thống gì nữa. "
"... "
Không biết ông cụ Triển gọi điện cho ai, nhưng nhân vật chính trong cuộc trò chuyện qua điện thoại chắc chắn là Triển Thanh Viễn.
Triển Thanh Viễn ròi nhà trốn đi chỉ nói cho một mình Triển Thanh Việt, nếu như không phải Ninh Thu Thu lấy giúp anh một tập tài liệu, cô cũng không biết anh ta lại làm ra chuyện bốc đồng như vậy, mọi người vẫn ngấm ngầm không nói với ông cụ Triển, không ngờ ông đã biết.
Ông cụ Triển thấy cô về thì khoát tay, giọng nói dịu đi đôi chút: " Dù sao cậu cũng khuyên nó trở về đi, tôi cam đoan rằng anh trai nó sẽ không đánh nó... cũng không mắng nó... "
Ninh Thu Thu vô tình nghe cuộc gọi của ông, cô từ chối người giúp việc đến giúp cô cầm túi xách mà cầm theo đồ đạc đi thẳng lên lầu, lúc đi lên tình cờ đυ.ng phải Tinh Tinh đang đi xuống.
Bởi vì Tinh Tinh không hoàn thành tốt nhiệm vụ Ninh Thu Thu giao nên lúc nhìn thấy cô có chút chột dạ.
Tuy nhiên, Tinh Tinh càng chột dạ thì càng ra sức nịnh bợ, lúc nhìn thấy Ninh Thu Thu cầm hai cái túi liền nói.
" Cô Ninh, cô đã về rồi, để tôi xách đồ giúp cô, đồ vật nặng như vậy sẽ làm hỏng những ngón tay xinh đẹp của cô đó. "
"... Bộ dạng của cô bây giờ giống như lúc Diệu Diệu làm gì sai vậy. "
Ninh Thu Thu nghi ngờ nhìn cô ấy: “ Có phải cô lại bán đứng tôi đúng không? "
" Không không! "
Tinh Tinh giơ tay lên hứa, " Tôi không phải là gián điệp. "
" Cô đúng là không phải gián điệp, cô còn không có bằng lái xe. "
Xem gió bẻ lái nhưng vẫn bị lật thuyền.
Tinh Tinh: "... "
Ninh Thu Thu không tán gẫu với cô mà hỏi: " Anh Triển đâu? "
" Lúc trở về phòng anh ấy liền đuổi tôi đi luôn, bây giờ chân anh ấy tốt hơn rồi, anh ấy không cần tôi nữa. ”
Lời này nghe có chút buồn bã, nhưng đầu cầu thang không phải chỗ để nói chuyện phiếm, Ninh Thu Thu quyết định ngày mai sẽ quan tâm đến dự định tương lại của vị cô hộ lý này, cô để cho cô ấy đi xuống lầu trước.