Xuyên Không: Tôi Làm Cá Mặn Ở Tinh Tế Không Thành Công

Quyển 1 - Chương 7: Tôi chỉ muốn làm một con cá mặn mà thôi!

Cái này...Cảm giác khó đánh hơn nhiều so với zombie, aaa...

Thấy cơ giáp đứng lên, lại lần nữa chiến đấu với con bọ ngựa màu xanh lá cây.

Đè xuống sự sụp đổ trong lòng mình, Thời Dư chạy nhanh hơn.

Nhưng cô chỉ mới chạy được vài bước thì một xúc tu ẩm ướt giơ trước mặt cô, một con quái vật màu đen giống con đỉa há miệng đầy răng nanh, hút vào.

Vù vù!

Tòa nhà bị hất ngã, hầu hết những người đang chạy trốn ở phía trước đều bị hút vào miệng của quái vật.

Những chiếc răng nanh mỏng và dày đặc khép lại, con quái vật lột da đang nhai nuốt, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ hàm răng trắng sắc nhọn của nó.

Lâu lắm rồi mới nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, Thời Dư cố nén cơn buồn nôn trong bụng, cô chạy như điên về phía sau vừa phát tín hiệu cầu cứu từ trí não.

Diễn tả quái vật đen như con đĩa từ edit: thân hình như con đĩa, ngay đầu là một cái miệng khổng lồ, xung quanh miệng là xúc tua. Có thể hiểu là thân đĩa, miệng và xúc tua như bạch tuột.

Dường như con quái vật không chú ý đến cô, nó vung những chiếc xúc tu ẩm ướt đuổi theo một nhóm người khác.

Mà lúc này, trong đầu Thời Dư nhận được một tấm bản đồ khác, là chính phủ Hải Lam Tinh gửi đến.

Đó là một bản đồ địa hình của Hải Lam Tinh, rất nhiều nơi trên đó được đánh dấu màu đỏ, đó là những nơi bị xâm chiếm bởi các loài không biết tên.

Mà khu dân cư Thời Dư ở là một trong những khu vực màu đỏ, xung quanh nơi tị nạn cô muốn đến có bốn khu vực toàn màu đỏ, và khu vực màu đỏ vẫn đang mở rộng ra, cơ hội đi qua của cô gần như bằng không.

Không chút do dự, cô nhìn một nơi tị nạn khác xa hơn, xung quanh chỉ có một khu vực được đánh dấu màu đỏ, hơn nữa phạm vi rất nhỏ, hiện tại không có xu thế mở rộng.

Sau khi đưa ra quyết định, Thời Dư chạy vào con đường ngắn nhất do trí não tính toán.

Đã lâu lắm rồi cô không chạy trốn chật vật như vậy, giống như cô trở lại những ngày tháng chạy khắp nơi đầy mệt mỏi trong những ngày tận thế.

Cảm giác này thật tệ!

Thời Dư không nhận ra là nãy giờ cô chạy rất nhanh, nhưng cơ thể cảm giác sự mệt mỏi tăng lên rất chậm, điều này hoàn toàn không phù hợp với tình huống vận động bình thường.

Nếu bây giờ cô kiểm tra thể năng, thì cô sẽ phát hiện tất cả các chỉ số trên cơ thể cô đang tăng lên điên cuồng.

Không bao lâu cô đã chạy ra khỏi khu dân cư, nhưng điều đó không có nghĩa là an toàn.

Cô xem bản đồ đã được cập nhật hay chưa, nhưng lại thấy hình tam giác có dấu chấm than màu đỏ xuất hiện ở góc dưới bên phải trí não, đó là dấu hiệu không thể liên lạc được.

Tất cả thông tin liên lạc trên Hải Lam Tinh đều do vệ tinh ở ngoài hành tinh điều khiển, trừ khi vệ tinh bị hỏng hoặc tín hiệu vệ tinh bị chặn, nếu không, tuyệt đối không thể không liên lạc được.

Bất kể xảy ra tình huống nào trong hai tình huống này, đều tồi tệ hơn đối với Hải Lam Tinh bây giờ.

Thơi Dư không có nhiều thời gian để suy nghĩ, vì vậy cô chỉ có thể dựa vào bản đồ vừa rồi, trong thời gian ngắn vẫn còn chính xác.

Con đường bên ngoài khu dân cư cũng bị hư hỏng nặng, chi chít ổ gà, đằng sau tòa nhà bị sụp đổ là xác một con quái vật nhìn giống như nhện, toàn thân đều ướp nhẹp, bị chém làm đôi, một chất lỏng màu xanh biếc kinh tởm chảy đầy đất.

Cô cũng không nhìn qua mà quan sát mặt đất, tiếp tục chạy về nơi tị nạn.

Xe bay ở thời đại này có thể đạt tới vận tốc 10.000km/h, khoảng cách giữa các thành phố chẳng là gì cả, nhưng một khi không còn xe bay để di chuyển mà chỉ dựa vào đôi chân của mình thì khoảng cách sẽ trở thành một hạn chế đáng sợ.

Thời Dư đi đến khi trời tối hẳn, mà cô đi cũng không được bao xa, cô đã mệt tới mức không thở nổi, phải uống một ống dịch dinh dưỡng mới đỡ hơn.

Mà buổi tối không thích hợp để đi, sau khi cân nhắc xong, cô quyết định vào một tòa nhà gần đó để nghỉ qua đêm, vừa hay có một trung tâm mua sắm bên cạnh.

Có lẽ những ngày sống ở tận thế đã để lại ấn tượng khó phai mờ trong cô, cô vô thức muốn tìm kiếm nguồn thức ăn trong trung tâm mua sắm.

Nhưng khi cô vừa bước vào trung tâm mua sắm, một khẩu súng năng lượng đã chĩa vào thái dương của cô.

Thời Dư không chút nghĩ ngợi giơ hai tay lên, "Tôi là con người! Anh trai! Đừng bắn!"

Cô liếc nhìn người ta, còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên: “Không được nhúc nhích.”

Âm điệu trong trẻo lại lạnh lùng giống như bông tuyết trên đỉnh núi, lạnh nhạt vô cùng, giọng nói giống như ra lệnh không được cãi lại.

Thời Dư lập tức nhìn sang, khi nhìn thấy mái tóc dài màu bạc, hai tay giơ lên

trên đầu vỗ một cái, “a” một tiếng: "Thật trùng hợp, anh Dữ Nghiên!"

Giọng nói hơi lớn khiến anh nhìn qua, thấy Thời Dư cười nheo mắt.

Là người quen, có thể dời khẩu súng qua chỗ khác được không?