“Anh đến đây làm gì?" Thời Dư đi theo sau Tạ Dữ Nghiên, tay cầm súng năng lượng, vừa quan sát xung quanh.
“Kiểm tra hàng hoá.” Tạ Dữ Nghiên nói thẳng.
Thời Dư nói "Ồ" một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.
Biết ít chuyện là được rồi, biết càng nhiều thì chết càng thảm.
Tòa nhà Trạm Chuyển Phát Nhanh Hải Lam Tinh rất cao và chiếm diện tích cũng rất lớn, hình như ở đây không bị giống loài không biết xâm chiếm, khu vực xung quanh rất yên tĩnh, tất cả những người máy phụ trách vận chuyển hàng hóa và giao hàng đều duy trì bộ dáng đang làm việc, không biết có phải là do trung tâm của Trạm Chuyển Phát Nhanh Hải Lam Tinh bị đóng hay không.
Hình như Tạ Dữ Nghiên rất rõ nơi này, không chút do dự, anh ta đi qua từng con đường, nhưng mà Thời Dư cảm giác được thể lực của anh ta đang giảm xuống, và bước chân cũng trở nên nặng nề hơn.
Rất nhanh, hai người đi đến một hành lang cực kỳ rộng lớn, sở dĩ nói rộng lớn là vì chiều cao mấy chục thước*, chiều rộng cũng gần bằng chiều cao, cũng không biết để làm gì.
*1 thước =10 thốn = 33,33 cm. => Tóm lại: Quy đổi 1 thước Trung Quốc = 33cm = 0,33m.
Thời Dư đi theo Tạ Dữ Nghiên đến cánh cửa ở cuối hành lang, nhìn anh ta mở màn hình ảo ra, sau đó một xúc tu ảo từ trí não của anh ta thò ra, nhẹ nhàng dán vào tường, một lúc sau, trên tường cũng xuất hiện màn hình ảo.
Những ngón tay thon dài trắng nõn của Tạ Dữ Nghiên gõ trên màn hình ảo, không đến một phút, cánh cửa đang đóng chặt cũng mở ra.
Thời Dư đang đứng trước cửa, khi cửa vừa mở ra, liền truyền đến hơi gió lưu động, khiến góc áo của cô bay lên.
Tạ Dữ Nghiên thu trí não, dẫn đầu đi vào, bên trong rộng hơn bên ngoài nhiều, giống như một quảng trường cực lớn, có vô số màn hình ảo lơ lửng trong không trung, và tất cả dữ liệu hiển thị trên đó đều đứng yên.
Thời Dư bị sốc trước cảnh tượng trước mặt, mà Tạ Dữ Nghiên đã đi đến bảng điều khiển ở trung tâm.
Màn hình ảo ngay mắt phải của anh ta mở ra lần nữa, các xúc tu ảo trên trí não của anh ta kết nối với bảng điều khiển trung tâm, mười ngón tay của anh ta nhanh chóng gõ, tất cả dữ liệu không ngừng truyền vào trí não của anh ta, một số dữ liệu đã bị bóp méo và biến mất.
Thời Dư không biết lập trình. Khi nhìn thấy ai đó có thể chơi đùa với số liệu, thì trước đến giờ cô không bao giờ keo kiệt ánh mắt hâm mộ của mình nhìn người đó.
Cô không biết Tạ Dữ Nghiên đang làm gì, vì vậy cô chỉ có thể đi đến bậc thang của trung tâm điều khiển, ngồi xuống, lấy một cái bánh ngọt ra ăn.
Nhưng cô mới ăn được một nửa cái bánh ngọt thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “răng rắc” rất nhỏ, âm thanh này vang lên trong không gian yên tĩnh vô cùng đột ngột, dần dần giống tiếng con nhện đang cắt thủy tinh lúc trước.
Thời Dư nhanh chóng ăn hết bánh ngọt, vội vàng đứng dậy hỏi: "Anh làm xong chưa? Không biết có phải những con quái vật đó có đuổi theo tới đây không."
Tạ Dữ Nghiên khẽ nhíu mày, tốc độ mười ngón tay nhanh hơn một chút: "Còn một chút nữa."
Anh ta nói xong, vội vàng đẩy một màn hình ảo ra trước mặt Thời Dư: "Giống như con nhện vừa rồi, cô nghĩ cách cầm chân năm phút đi, sau năm phút chúng ta lập tức rời khỏi đây."
"Năm phút! Anh đánh giá em quá cao rồi phải không?"
Thời Dư nhìn những con nhện dày đặc trên màn hình ảo, da đầu cô tê dại một lúc, vừa rồi có vệ sĩ của Tạ Dữ Nghiên ở đó, vì vậy bọn họ mới bỏ chạy dễ dàng như vậy, bây giờ chỉ có hai người họ, cố gắng ngăn chặn những con nhện này dường như là một chuyện phi lý.
Hình như Tạ Dữ Nghiên rất tự tin vào khả năng của cô, hoàn toàn không phản ứng gì nữa.
Thời Dư nghiến răng nghiến lợi nhìn lại màn hình ảo hai giây, một vòng hàm răng dày đặc sắc bén đột nhiên tới gần, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, màn hình ảo mơ hồ trong chốc lát rồi biến mất.
Ngay sau đó, ngày càng nhiều màn hình ảo giám sát toàn bộ tòa nhà Trạm Chuyển Phát Nhanh Hải Lam Tinh trên toàn bộ bảng điều khiển trung tâm biến mất.
Thời Dư lắng nghe phương hướng của âm thanh, cầm khẩu súng năng lượng trong tay, tinh thần căng chặt.
Cô không hối hận khi đi cùng Tạ Dữ Nghiên tới đây, bởi vì cô biết nếu không tìm cơ hội khác chạy trốn, nhất định gà mái già bên cạnh anh ta sẽ không buông tha cho cô.
Thời Dư là một người đi ra từ núi xác biển máu, cô cảm nhận rất rõ về sát khí đối với người khác, cô đã phát hiện ra nó theo bản năng.
Cô vô tình gặp phải mấy người có mục đích khác ở lại nội thành, mục đích của họ là bí mật, cơ bản tính mạng cô không thể giữ.
Thời Dư nghe thấy tiếng răng rắc ngày càng rõ ràng, kiên nhẫn thúc giục: "Mau lên, nếu không nhanh lên, em sẽ bỏ chạy một mình."
Gần như ngay khi cô ấy vừa dứt lời, một vết nứt xuất hiện trên bức tường trơn nhẵn không một có dấu vết, sau đó vết nứt bao phủ toàn bộ bức tường như mạng nhện.
Bức tường cao lớn ầm ầm sụp đổ, Thời Dư nuốt một ngụm nước bọt, đống vật liệu xây dựng vỡ vụn rơi xuống, suýt nữa rơi trúng cô.
Cùng lúc đó, từng con nhện đen lần lượt bò ra từ bức tường bị sập, trên bụng chúng lộ ra một vòng hàm răng nhọn, trên móng vuốt nhện đầy lông quơ quào như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Súng năng lượng bắn liên tục, nhưng tần suất bắn ít hơn nhiều so với số lượng nhện, cho dù tỷ lệ bắn trúng của cô rất cao, có lúc bắn chết mấy con nhện cùng lúc, nhưng cô vẫn không ngăn được nhện tiếp cận từ từ.
Nếu chuyện này vẫn tiếp tục, cô và Tạ Dữ Nghiên sẽ bị lũ nhện ăn thịt.
Cô vừa bắn vừa lùi lại, cuối cùng, cuối cùng Tạ Dữ Nghiên cũng xong việc, nhỏ giọng nói: "Đi!"
Thời Dư nắm lấy cổ tay anh ta không chút do dự chạy ra ngoài, Tạ Dữ Nghiên thật sự là một con gà yếu ớt, hiển nhiên không theo kịp tốc độ của cô, chạy được một đoạn ngắn thì môi liền trắng bệch.
Chịu đựng sự khó chịu về thể chất, anh ta vừa chạy vừa điều khiển trí não của mình.
Cùng lúc đó, cánh cửa trước mặt hai người bắt đầu đóng lại.
Trong nháy mắt Thời Dư hiểu ra ý đồ của anh ta, trong thời gian ngắn như vậy, toàn bộ con nhện đều tràn vào, lấy tốc độ hiện tại của hai người, sẽ bị con nhện gặm sạch sẽ trước khi ra ngoài.
Thời Dư mím môi, dùng sức kéo Tạ Dữ Nnghiên về phía trước: "Anh đi ra ngoài trước!"
Cô không có tinh thần cống hiến bản thân hy sinh vì người khác, cô muốn chạy, nhưng cũng phải chạy mà không để lại bất cứ rắc rối nào, bây giờ là cơ hội tốt nhất.
Tạ Dữ Nghiên tính toán, biết anh là gánh nặng, cô dùng sức chạy về phía trước, nhưng được một lúc, môi anh liền trắng bệch.
Thời Dư vừa lùi lại vừa bắn, với sự ngăn cản của cô, tốc độ di chuyển của con nhện rõ ràng chậm hơn, nhưng chỉ chậm hơn một chút.
Tạ Dữ Nghiên chạy đến cửa, nhìn cô gái phía sau, phát hiện cô hoàn toàn không đi theo, mà đi ngược lại về phía cánh cửa bên kia.
Anh cau mày, cửa đã đóng được hai phần ba, anh dừng bước, lại nghe thấy cô ghét bỏ nói: "Anh nhanh đi ra ngoài, đừng ở đây vướng chân vướng tay."
Một câu "ghét bỏ" này quá chân thật, sắc mặt Tạ Dữ Nghiên trầm xuống, vốn bước chân đã dừng giờ lại bước nhanh hơn, mấy bước liền đi ra khỏi phòng điều khiển trung tâm.
Thời Dư nhìn thấy cánh cửa sắp đóng lại, giờ dưới chân cô mới dùng lực chạy về phía bên kia của phòng điều khiển trung tâm.
Tạ Dữ Nghiên xoay người, thấy cô nhẹ nhàng nhảy lên, một phát gϊếŧ chết mấy con nhện, lúc này mới có thời gian nghiêng người nháy mắt với anh, há miệng nói: "Tạm biệt, anh đẹp trai..."
Hiểu được khẩu hình miệng của cô, Tạ Dữ Nghiên nheo mắt lại, khí lạnh trên người tràn ra liên tục, nhưng cửa phòng điều khiển trung tâm đóng rầm một cái, hoàn toàn cách ly anh ở bên ngoài.