Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ

Chương 4: Là một hồn phách

“ Đây là lá bùa ta đeo khi còn sống, nó đối với ta có ý nghĩa đặc biệt. Có điều ta sắp đi đầu thai không thể mang theo được, vừa lúc hiện tại lấy làm thù lao cho cô. ” Khi nhắc đến việc này trong mắt ông hiện lên một tia hoài niệm.

Lá bùa này được mẹ ông cầu lúc ông mới sinh ra. Chính nhờ lá bùa này mà ông đã nhiều lần thoát khỏi nguy hiểm.

“ Này không được đâu. ” Thẩm Loan lập tức cự tuyệt, “ Ngài là ân nhân của Trương đại ca, Trương đại ca lại giúp tôi một chuyện rất quan trọng, làm sao có thể lấy thù lao ngài. ”

“ Hắn là hắn, ta là ta. Chúng ta không giống nhau. ” Lão tiên sinh quật cường nói.

Thẩm Loan từ chối vài lần không được, thấy không thể từ chối, liền không có cách nào khác đành phải nhận.

Nhưng cô ngờ tới, sau khi nhận lấy tấm bùa, trong nháy mắt quanh thân lá bùa tỏa ra ánh sáng.

Cảnh tượng này làm hai người bọn họ kinh ngạc, Thẩm Loan muốn nhìn xem ánh sáng đó là gì, cô thử chạm tay vào nó, ánh sáng liền dung nhập vào cơ thể cô, không còn thấy ánh sáng nữa nó biến thành bột phấn.

“ Chuyện này là sao? ” Thẩm Loan chỉ thấy cả cơ thể thoải mái, trước kia bị thương tổn hồn phách cũng được chữa trị hết: “ Ánh sáng kia là gì? ”

Hà tiên sinh nhìn bột phấn trong tay cô, lắc đầu nói: “ Không biết. ” Ông ta có chút đau lòng, nhưng vừa nghĩ đã tặng cho người ta, nói không chừng đây là Thẩm Loan tạo hóa. “ Trở về cô có thể thử hỏi Trương Hằng. ”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“ Hỏi tôi cái gì? ” Nhắc tào tháo, tào tháo đến, Trương Hằng từ cửa sổ thò đầu vào: “ Tình cờ đi ngang qua nghe hai người nhắc tới tôi. ”

Không nghĩ nhanh như vậy đã gặp anh ta, cô nhìn lão tiên sinh, thấy ông gật đầu lúc này mới đưa bàn tay ra, vừa rồi ánh sáng dung nhập trong cơ thể chậm rãi ngưng tụ trong lòng bàn tay cô. “ Tôi muốn hỏi anh đây là cái gì? ”

“ Linh khí. ” Trương Hằng xuyên tường đi vào. “ Cô lấy từ đâu ra? ”

“ Là ta tặng. ” Hà tiên sinh nói.

Nếu là lão tiên sinh thì Trương Hằng cũng không thể dò hỏi đến cuối cùng. “ Đây là thứ tốt. Trước kia quỷ tu nhờ nó mà thành hình. Chỉ tiếc là hiện tại là thời đại mạt pháp, linh khí loãng. Bằng không cô cũng có thể trở thành quỷ tu, không cần dựa vào căn phòng giấy mà bảo mệnh. ”

“ Thật sao? ” Nhìn trong tay nhóm linh khí, Thẩm Loan có điểm suy tư.

“ Đúng vậy, hiện tại thứ này rất hiếm thấy. ” Trương Hằng nhắc nhở: “ Cô cũng đừng quá cưỡng cầu. ” Nói xong, liền hỏi lão tiên sinh hai ngày nay như thế nào. “ Ngài có tìm được học trò thích hợp chưa? ”

Lão tiên sinh khi còn sống là bậc thầy y học do hoàng đế ban cho. Điều tiếc nuối lớn nhất của ông là không truyền thừa lại y học của mình, việc này ông điều hiểu. Hiện tại thật vất vả mới có cơ hội, ông sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội này.

“ Không có, trước mắt thì cứ nhìn thử. " Hà tiên sinh nói ” Liên tiếp ba tháng ta đều ở đây làm phiền ngươi dẫn đường. ”

“ Đây là việc nhỏ, ngài vui là được. ” Trương Hằng nói.

Lúc này trời đã sáng, không thể làm cho ánh sáng chiếu vào phòng nên căn nhà giấy phải đóng cửa. Lão tiên sinh và Trương Hằng phải quay về địa phủ, để lại Thẩm Loan vẫn đang suy nghĩ về việc linh khí.

Từ kinh nghiệm vừa rồi, cô không nghi ngờ ánh sáng có thể chữa trị linh hồn của cô, nếu như có thể chữa trị linh hồn, đều đó có nghĩa là cô có thể đi ra bên ngoài.

Vào ban ngày ánh sáng mặt trời sẽ làm thương tổn cô thậm trí là hồn phi phách tán, nhưng vào ban đêm dương khí còn lại bị suy yếu rất nhiều, hiện tại cô có linh khí hẳn có thể chịu được.

Nghĩ đến đây, Thẩm Loan không khỏi đập nhanh.

Có thể ra thế giới bên ngoài, sự dụ hoặc đối với cô quá lớn.

...

Khi màn đêm đến cửa sổ được mở ra, Hà tiên sinh tới, Thẩm Loan nói ý nghĩ của mình cho Hà tiên sinh, “ Cháu dự định thử. ’’

Lão tiên đại khái cũng biết chuyện của cô, cho nên có thể lí giải tâm tình của cô. “ Nếu muốn thì đi. Tuy nhiên hiện cô là một hồn phách, đi ra ngoài người khác cũng không thấy được cô. ”

“ Tôi biết. ” Cô không phải là không nghĩ tới vấn đề này. “ Tôi cũng không muốn người khác nhìn thấy tôi. ” Người khác thấy hay không thấy đối với cô không sao cả.

Chờ đến 11 giờ tối, khi âm khí mạnh mẽ, cô mới mở cửa hít một hơi thật sâu rồi đi ra ngoài.

Hồn ma có thể chạy hàng ngàn dặm vào ban đêm, Thẩm Loan chạy thẳng tới Hàng Thị.