Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ

Chương 19

Hà lão bình tĩnh nói: “Lớn tuổi rồi nên khí huyết không bằng mấy người trẻ tuổi như các cô các cậu.”

Dương Thiếu Tế nghĩ chắc do điều hoà trong tiệm bật hơi thấp độ nên ông ấy mới như vậy: “Làm phiền ông rồi.”

“Được rồi.” Hà lão hơi nhéo một lúc, quả nhiên vết thương đã ngưng chảy máu: “Bây giờ vẫn phải bôi thuốc, với lại người trẻ tuổi như cậu phải chú ý, đừng để thân thể lăn lộn nhiều.”

Dương Thiếu Tế lại không nghe ra hàm ý trong câu nói, còn tưởng ông ấy dặn mình phải chú ý mấy cái khác nếu không sẽ lại bị thương: “Được được, cảm ơn ông. Ông thu phí như thế nào vậy?”

“Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức ấy mà, không cần đưa tiền.” Hà lão thấy anh ta không hỏi nhiều cũng trở về chỗ ngồi của mình ở trên ghế, bắt đầu chơi bài poker.

Thấy ông ấy như vậy, Dương Thiếu Tế cũng không tiện cứng rắn nhét tiền. Anh ta định đi đến quầy hàng mua vài món đồ xem như cảm ơn.

Thẩm Loan vất vả lắm mới lấy được đồ từ bên ngoài, sao có thể bán đi như vậy: “Trong tiệm không nhận chuyển khoản. Hai người không cần khách sáo như vậy đâu, cứ đi tìm tiệm thuốc trước đi đã.”

Người ta đã nói như vậy rồi, Dương Thiếu Tế đành phải xấu hổ rời đi.

Chuyện mua thuốc này bạn gái tự nhiên sẽ không để anh ta phải chạy theo mình, vì vậy liền chủ động nhận việc rồi để Dương Thiếu Tế tự về khách sạn trước.

Lúc nằm trên giường khách sạn, Dương Thiếu Tế mở ra nhóm nhỏ kể lại câu chuyện hôm nay một lần: “Hôm nay đúng là tà môn thật,” nói huyết quang tai ương liền có huyết quang tai ương, “Nói không chừng đạo quán chỗ này đúng là có chút gì đó.”

“Đã nói là không được tin mê tín dị đoan cơ mà.” Lận Trực trả lời.

“A Trực, cậu vậy mà không quan tâm tôi vì sao lại bị thương, người ta muốn khóc quá đi mất hu hu hu!” Dương Thiếu Tế bất mãn nói.

Ngay sau đó, anh ta lại phát hiện mình bị đá ra khỏi nhóm.

“…”

Vất vả mãi mới được thêm vào nhóm, anh ta vội vàng lên án: “Cậu đối xử với người bị thương như vậy đó hả!”

“Lần sau đừng có nói chuyện tởm lợm như vậy, tôi sẽ đá cậu ra nữa đó.” Lận Trực nói.

“Chó má thật!”

“A.”

Biết đấu không lại đối phương, Dương Thiếu Tế lại dời đề tài: “Chẳng lẽ mấy người không cảm thấy chuyện này rất tà môn sao?”

“Tôi thấy cậu bớt chơi bời gái gú lại thì đâu có gặp chuyện như vầy.” Lận Trực mỉa mai: “Coi chừng bị thận yếu.”

“Cút cút cút, tôi một đêm bảy lần lận, bớt nguyền rủa lại đi. Cậu cứ nhắm vào tôi như vậy, có phải là do ghen ghét cuộc sống về đêm của tôi không hả.”

Gửi xong đoạn tin nhắn này, Dương Thiếu Tế lại phát hiện mình bị đá tiếp.

Từ Văn Bân cùng Từ Văn Thụ ở trong nhóm xếp hàng thắp nến cầu nguyện cho Tao Kê.

“A Trực, sao cậu cũng không ngủ vậy?” Từ Văn Bân hỏi.

“Vừa nãy đi uống nước, phát hiện ra thứ này rất thú vị.” Lận Trực nói, sau đó gửi cho bọn họ một bức ảnh.

Ảnh chụp là chụp bằng di động, nhìn không chuyên nghiệp lắm nhưng vẫn thấy được bên trong núi lớn cùng đạo quán còn có ánh trăng hình lưỡi liềm chiếu sáng phía trên, không hiểu sao lại có một cỗ khí tức thần bí khó có thể diễn tả thành lời.

“Tôi nghĩ có rất nhiều người đều đánh giá thấp giá trị chân chính của núi Nhạn Quy.” Cứ sao chép phong cách rập khuôn theo những cổ trấn khác sẽ chỉ làm nơi này hệt như những cổ trấn kia. Cho nên dù đang là mùa hè thu hút du lịch thì nơi đây vẫn rất ít khách ghé thăm.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin