Vụng Trộm Không Thể Giấu

Chương 9: Rất câu hồn

CHƯƠNG 9: RẤT CÂU HỒN

Không biết lúc này là cảm thấy hoảng thực sự, hay do lời nói của anh, Tang Trĩ không đủ bình tĩnh nói nốt câu, liền nấc lên nghẹn ngào.

Mà trong phòng kí túc xá lúc này, Tiền Phi nặng nề gõ xuống bàn phím mấy cái, sau đó hét lớn: “ĐMMM, hỗ trợ ngu xuẩn vler.”

Lập tức Tang Diên đá thẳng cái gối ở đầu giường vào đầu Tiền Phi quát: “Nếu không yên tĩnh chút, tôi đánh ông thành đầu heo đó.”

“Tang Diên! Đang thời điểm nước sôi lửa bỏng nha!” Tiền Phi hét lớn, “Con mẹ nó! Ông không được ngủ, cùng _”

Hai đầu oanh tạc.

Đoàn Gia Hứa nhếch môi, cười, quay lại đóng cửa sổ ban công. Anh tựa ở lan can, cánh tay khoác lên thành lan can. Đôi mắt nhìn xuống những ngọn đèn sáng lấp lánh phía dưới sân ký túc xá, anh liễm liễm cảm xúc, chậm rãi nói: “Nhóc con, mấy giờ em mới đi học.”

Tang Trĩ vẫn còn đang nghẹn ngào, cố nén giọng ngàn ngạt trả lời: “7h40p.”

“7h dậy?”

“Ừm.”

“Ngay mai sáu giờ dậy được không?”

Lần này Tang Trĩ không đáp

Đoàn Gia Hứa cũng không thèm để ý, cân nhắc ngôn từ, muốn khuyên nhủ đạo lý với cô một chút: “Nhóc con, đây là nhiệm vụ thầy giáo giao cho em, là chuyện của mình em. Em không mang vở về nhà, có thể thẳng thắn nói với thầy, sau đó xin thầy tha lỗi, sau đó bổ sung sau. Em không thể qua quýt bằng cách nhờ người khác làm hộ được.”

Đầu kia điện thoại, tiểu cô nương sụt sịt mũi, sau đó buồn buồn ừ một tiếng.

Hai tháng không gặp, lần ngày ngược lại có vẻ dễ bảo hơn.

Đoàn Gia Hứa thoáng nhẹ nhàng thở ra: “Cho nên ngày mai 6h dậy. Có thể hay không?”

Lần này cô trầm mặc mấy giây, sau đó không tự tin đáp ứng: “Có thể…”

“Vậy ngày mai _” Đoàn Gia Hứa trong lòng tính toán một chút thời gian, “Ngày mai 6h40p, anh chờ em ở trạm xe bus, giúp em viết bài, được không?”

Tang Trĩ dạ một tiếng.

Đoàn Gia Hứa: “Đừng khóc, trước hết nghĩ bài tập kia nên viết thế nào, sau đó rửa mặt, đi ngủ.”

Tang Trĩ thanh âm còn mang theo giọng mũi, khàn khàn, nghèn nghẹn đáp: “Được.”

Lời này nói rất nhanh, đột nhiên Tang Trĩ đột ngột nhỏ giọng thỉnh cầu: “Anh à, chuyện này, anh có thể đừng nói với anh trai em được không?”

Đoàn Gia Hứa cười: “Quên vở bài tập cũng không dám nói cho anh hai của em?”

“Không phải.” Tang Trĩ không biết giải thích thế nào, miễn cưỡng chốt một câu: “Dù sao cũng đừng nói cho anh ấy.”

“Được.” Đoàn Gia Hứa không biết mình lấy ở đâu ra nhiều kiên nhẫn như vậy, khẽ nhắc nhở: “Ngày mai đúng 6h phải rời giường, nhớ chưa, đến lúc đó anh sẽ gọi điện thoại nhắc em.”

Tang Trĩ ngoan ngoãn nói: “Đã biết.”

Đoàn Gia Hứa: “Đi ngủ đi.”

Nghe thấy âm thanh cúp máy từ máy bên kia, Đoàn Gia Hứa mới bỏ điện thoại xuống.

Màn hình điện thoại đã tối thui nhưng điện thoại Tang Diên xưa nay không để mật mã. Anh bật sáng màn hình, tìm cuộc trò chuyện gần nhất trong hộp thư thoại, quét mắt thấy số liên lạc của Tang Trĩ, sau đó trở về màn hình chờ.

Anh đem quần áo thu vào, trở lại phòng ký túc xá.

Căn phòng nhỏ hẹp càng thêm náo loạn. Tang Diên đã từ trên giường bước xuống, lúc này đang đứng bên cạnh Tiền Phi, thi thoảng lại toang toác mắng: “Thao tác dở hơi gì thế.” Nhìn qua biểu hiện chỉ thấy một sự gợi đòn.

Đoàn Gia Hứa đưa điện thoại trả lại anh. Tang Diên miễn cưỡng nói: “Thế rốt cuộc rơi gì thế?”

Đoàn Gia Hứa thuận miệng nói: “Chỉ là một món đồ chơi nhỏ, thôi kệ em ấy đi.”

Tang Diên gật đầu, không hỏi lại.

Đoàn Gia Hứa vào nhà vệ sinh tắm rửa. Lúc đi ra, đã đến thời gian tắt đèn. Anh dùng khăn bông xoa xoa tóc, đi đến bên bàn, mở đèn bàn ra. Quét mắt một vòng, không thấy vở bài tập của Tang Trĩ.

Anh nghiêng đầu, nhìn vào túi sách của mình, nhấc lên. Quả nhiên phía dưới có mấy quyển sách cùng một quyển bài tập màu lam nhạt.

Đoàn Gia Hứa giật giật khóe môi, đem đống sách vở đẩy sang một bên, cầm quyển sách chuyên ngành lên. Sau đó khởi động máy tính, mở tập văn kiện dưới hộc bàn ra, tiếp tục chuẩn bị hai ngày nữa lên bục giảng thuyết trình.

Căn phòng dần yên tĩnh, thanh âm nô đùa trong các phòng dần nhỏ lại. Màn đêm càng ngày càng dày, sự tĩnh lặng bao phủ vạn vật. Trong kí túc xá chỉ còn một chiếc đèn sáng rỡ, máy tính trong phòng 525 hai giờ sáng mới tắt.

Đoàn Gia Hứa đóng máy tính, sắp xếp lại đồ đạc, sách vở trên mặt bàn.

Đột nhiên anh chú ý tới cuốn vở của Tang Trĩ để trên bàn. Anh giương mắt nhìn chút, đem khăn ướt lau qua lau lại trên mặt cho tỉnh táo, thuận tay rút cuốn vở ra.

Anh tiện tay lật giở vài tờ. Vừa đúng lúc dừng lại ở một trang. Đoàn Gia Hứa thoáng một tia hào hứng. Anh hoàn toàn không có chút ý thức tôn trọng sự riêng tư của vị tiểu bằng hữu nào đó, dù đã buồn ngủ díp mắt, vẫn hứng trí nhìn lướt qua.

Tiêu đề là: “Một con chó lang thang”

Thứ tư, ngày 24, tháng 06, năm 2009.

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, bầu trời âm u, như trực trào muốn đổ mưa. Tôi không mang dù, xuống xe liền vội vã về nhà, một đường phi nước đại về khu chung cư. Đi ngang qua một bụi cỏ ven đường, tôi đột nhiên thấy một chú chó hoang, toàn thân đen tuyền.

Thấy cảnh này, tôi đột nhiên dừng lại, tâm tình bỗng chốc xầm xì như như thời tiết ngày hôm nay. Nhìn con cún hoang, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút thương tâm, nhịn không được quay lại nói chuyện với nó.

Nhìn thấy nó, tôi liền nghĩ đến anh hai tôi. Bởi vì dáng dấp của chú chó hoang này cùng anh trai tôi như cùng một khuôn đúc ra. Phảng phất tựa như anh trai tôi hồi còn nhỏ.





Đoàn Gia Hứa: “…”

Ánh mắt của anh dừng thật lâu. Một tia mệt mỏi ra rời trong mắt lập tức tan đi, nụ cười bỗng nở rộ trên miệng anh. Trong phòng an tĩnh, một tiếng vang nhỏ cũng không có, cơ hồ chỉ có âm thanh cười khúc khích của anh.

Đoàn Gia Hứa cười chán mới khép vở lại, đi đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Lúc đi ra, anh lại chú ý đến cuốn vở bài tập. Mắt Đoàn Gia Hứa thoáng suy tư, nhớ đến câu Tang Trĩ nói: “Em không dậy nổi.”, anh dừng lại mấy giây, vẫn là ngồi xuống. Lấy một quyển vở mới, xé ra một trang.

Sáng hôm sau.

Tang Trĩ vùng vẫy nửa ngày, một bên nghe tiếng chuông đồng hồ báo thức liên tiếp, vang lên bên tai, trong đầu dùng hết sức mạnh ý chí tích lũy suốt 13 năm qua cố gắng ra lệnh cho mí mắt mở ra. Cuối cùng nghe thấy tiếng chuông đồng hồ cùng tiếng chuông điện thoại gọi đến cùng réo vang, Tang Trĩ vẫn là cố gắng an phận ngồi dậy.

Cô rất không vui bậm bịch đạp chăn ra, xuống giường đi rửa mặt.

Lê Bình đã thức dậy từ sớm, đang nấu cháo. Nghe được tiếng mở cửa, còn tưởng ba ba Tang Vinh hôm nay trở trời dậy sớm, cũng không nói gì. Lúc đi ra khỏi phòng bếp, thất một khuôn mặt trẻ con buồn ngủ, hai mắt díp lại, ngồi trước bàn ăn đợi bữa sáng, bà sững sờ: “Chỉ Chỉ? Sao hôm nay con dậy sớm vậy?”

Tang Trĩ xoa xoa mắt: “Con quên vở bài tập ở trường, đi sớm một chút để bổ sung bài.”

Loại chuyện này cơ bản chưa từng xảy ra, Lê Bình cũng không có khiển trách cô, chỉ nhẹ nhàng nói: “Vậy để ba đưa con đến trường nhé? Lên xe con có thể ngủ thêm một giấc.”

“Thôi ạ.” Nhớ tới hôm qua Đoàn Gia Hứa hẹn gặp cô ở trạm xe bus, Tang Trĩ hàm hồ nói: “Con hẹn bạn cùng lớp rồi ạ.”

Lê Bình cũng không hỏi nhiều, vào phòng bếp lấy cho cô một chén cháo.

Ăn xong điểm tâm, Tang Trĩ vác balo lên, vội vã chạy ra cửa. Chờ ở trạm xe mấy phút, cô lên chuyến xe bus sớm nhất, tìm chỗ ngồi xuống.

Theo thời gian rút ngắn dần, Tang Trĩ bỗng cảm thấy bối rối hơn, không hiểu cái cảm giác khẩn trương này là gì, cứ không ngừng nổi lên trong lòng.

Càng gần chỗ hẹn, Tang Trĩ càng cảm thấy không được tự nhiên.

Từ nhà cô đến trường không tính là xa, ngồi xe bus ước chừng 10p. Nghe loa báo đến trạm xe cần xuống, Tang Trĩ đi theo dòng người xuống trạm, trái tim đập liên hồi như là sắp bắn ra khỏi l*иg ngực.

Cũng không biết tại sao lại khẩn trương đến vậy?

Tang Trĩ nắm chặt quai đeo của balo, hướng bốn phía nhìn quanh.

Không thấy ai. Sợ anh đứng quanh trạm xe, không thấy cô, Tang Trĩ còn cẩn thận đi xung quanh tìm.

Vẫn không thấy. Tang Trĩ lấy điện thoại ra, phát hiện mới 6h30p. Không biết số của Đoàn Gia Hứa nên cô cũng không thể gọi cho anh, chỉ có thể chờ. Cô có chút buồn bực, ngồi trên dãy ghế chờ của trạm xe.

Qua hai phút, điện thoại của Tang Trĩ đổ chuông. Điện thoại hiển thị số lạ. Tang Trĩ ấn nghe.

Đầu bên kia quả nhiên là giọng của Đoàn Gia Hứa. Thanh âm của anh truyền đến, lộ ra chút từ tính, trầm thấp êm tai: “Nhóc con, đã tỉnh chưa?”

Đã đến tận nơi chờ rồi còn hỏi tỉnh chưa?

Tang Trĩ im lặng, chậm rãi đã lời: “Tỉnh rồi.”

Nghĩ nghĩ, cô cũng hỏi: “Có phải anh còn chưa dậy?”

“Ừm?” Đoàn Gia Hứa cười nhẹ: “Anh chưa tỉnh làm sao gọi điện thoại cho em được?”

“Vậy sao em vẫn chưa thấy anh?”

“Khả năng bởi vì anh còn chưa ra ngoài?”

Lời này 10 phần phù hợp với suy đoán của Tang Trĩ. Cô cũng không kinh ngạc, chỉ là không vui đá đá viên đá trước mặt, khuôn mặt căng ra: “Anh, nếu anh đến trễ, về sau bạn gái anh sẽ có dáng vóc giống anh.”

Nghĩ nghĩ cảm thấy lực uy hϊếp không đủ, bèn bổ sung: “Hình thể giống Transformers đô con, lực lưỡng.”

Vừa mới nói xong, bỗng có vật gì ấm áp dán vào gương mặt Tang Trĩ. Tang Trĩ giật nảy mình, vô thức quay đầu.

Đoàn Gia Hứa tựa vào cột, một tay cầm một bình sữa bò ấm. Anh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi vân đỏ, nhan sắc lạnh nhạt, nhìn tùy tiện mà kiêu ngạo. Anh nhìn chằm chằm Tang Trĩ, màu nâu nhạt trong đôi con ngươi vì ánh nắng ban mai dịu dàng hôn lên mà trở nên sáng như mã não.

Anh đứng thẳng, buồn cười nói: “Giống như?”

“…”

“Transformers”

“…”

“Chỉ có thế?”

“…”

“Nhóc con” Đoàn Gia Hứa tựa tiếu phi tiếu cười nói: “Em đúng là một con nhóc không có lương tâm.”

Không nghĩ tới anh liền tới ngay. Ở trước mặt anh, Tang Trĩ có chút chột dạ, cúi đầu không dám nhìn anh, cũng không dám lên tiếng.

Qua hai giây.

“Bất quá” Đoàn Gia Hứa đuôi mắt thoáng giương lên, đem chai sữa bò trong tay nhét vào tay cô, như có điều suy nghĩ: “Nghe em vừa nói như vậy, kết hợp này...”

“…”

“Hình như rất hấp dẫn nha.”

“…”