Anh đang chìm dần xuống.
Bóng tối dày đặc xen lẫn sự tĩnh mịch lạnh lẽo ùa vào trong mũi miệng như thể thủy triều, cảm giác nghẹt thở vô hạn đè ép l*иg ngực anh, hô hấp và tiếng kêu gào của anh bị nhấn chìm trong tĩnh lặng.
Không chỗ để thoát.
Trái tim bị cuốn quanh trong sự bất lực, dần rơi xuống như sắt đá, rốt cuộc, một chút dao động cuối cùng của sự sống cũng bị rút mất. Ngay sau đó, tất cả âm thanh và màu sắc đều mờ dần đi, dường như bóng tối vô tận đang mê hoặc anh say trong giấc ngủ vĩnh hằng, vòng tay dịu dàng của sự tĩnh lặng vô biên mở rộng ôm lấy anh, khẽ thì thầm vào tai anh:
"Ở lại đi..."
Mạc Dịch vội mở mắt ra thật to, thở hổn hển một cách dồn dập và yên lặng, nhưng lại vì chói ánh mặt trời nên híp đôi mắt lại.
Quần áo mỏng manh bị mồ hôi thấm đẫm ướt dính vào lưng, cảm giác lạnh như băng phía sau lưng truyền thẳng đến dây thần kinh.
Lại là giấc mơ này sao...
Mạc Dịch từ từ ngồi thẳng lên, cơn đau và sự cứng đờ từ cổ lan ra, anh ngây ngốc trừng to mắt nhìn, sau khi thích ứng được với ánh sáng thì ánh mắt mới tỉnh táo lại.
Cảnh tượng trước mắt làm cho anh ngơ ngẩn cả người.
... Đây là một lớp học không có một bóng người.
Một lớp trung học kiểu cũ, bảng đen trên tường cũng không sạch sẽ lắm, vẫn có thể thấy được những vết mờ do phấn viết ở rìa bên, một vài công thức toán học ở giữa, trong góc bảng còn có cả nét vẽ vội nguệch ngoạc, nhìn thoáng qua thì hình như là một con chim dị dạng.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Những cái bàn gỗ được xếp rất thẳng hàng, trên mỗi cái bàn đều có một chồng đề thi và sách ôn tập, bốn mặt vách tường được sơn màu trắng, ở trên dán gọn gàng những chữ to: Cách kỳ thi Đại học còn 208 ngày.
Đèn huỳnh quang tiết kiệm năng lượng trên đầu phát ra tiếng vang xẹt xẹt.
Cả phòng học là một sự tĩnh lặng đến quỷ dị bao phủ.
... Chuyện gì xảy ra vậy? Anh đang ở đâu đây?
Mạc Dịch nhíu mày, cố hết sức để nhớ lại... Nhưng anh cứ như bị mất trí nhớ vậy, anh chỉ nhớ rằng mình đang ở trong nhà, bởi vì quá buồn ngủ nên không cẩn thận mà thϊếp đi, chỉ là... Tại sao anh lại thức dậy trong một phòng học?
Anh cúi đầu xem xét tường tận mặt bàn mà mình nằm sấp lên, chỉ thấy vết vẽ nguệch ngoạc bằng dao trên mặt bàn gỗ, chữ viết do bút lông và bút máy phủ kín khắp mặt bàn, ở trên có một quyển sách ôn tập, một cây bút không đóng nắp nằm kế bên, chữ viết xinh đẹp viết được một nửa thì ngừng lại.
Anh quẹt một đường phía trên chữ viết, chỉ thấy để lại trên tay một dấu mực màu xanh nhạt.
Lúc này, Mạc Dịch mới cảm thấy sự khó chịu nổi lên trong lòng.
Trong phòng học này, dường như tất cả mọi chuyện đều đang được tiến hành thì đột nhiên dừng lại, học sinh đột nhiên đồng thời biến mất.
Anh hơi hoảng hốt đứng bật dậy.
Sau lưng đυ.ng mạnh vào góc bàn bên cạnh, cơn đau đột ngột xuất hiện mạnh mẽ tấn công các giác quan đã tê dại vì ngồi lâu của Mạc Dịch, lại khiến anh giật mình tỉnh táo lại.
Quyển sách đầu tiên trên chồng sách lung lay do hành động lúc nãy của anh, sau đó rơi xuống.
Mạc Dịch khựng người, rồi cúi xuống nhặt sách lên.
Chỉ thấy trên bìa sách viết một dòng chữ mềm mại: Lớp 12-3, Triệu Thu Lam.
Trong lòng anh khẽ giật mình.
Đúng lúc này, xa xa ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, hình như có người đang cãi nhau. Mạc Dịch hoảng hốt, thuận tay bỏ quyển sách ôn tập lên trên bàn lại, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Mở cửa phòng học, một mùi ẩm thấp làm người ta khó chịu ập vào mặt, giống như mùi nấm mốc do mấy tháng không dọn sạch, bầu không khí ngưng đọng không một cơn gió, âm trầm u ám đè xuống đáy lòng, khiến người ta gần như không hít thở nổi.
Mạc Dịch đi đến nơi âm thanh phát ra.
Dưới ánh đèn lờ mờ cuối hành lang, bóng người mờ ảo rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng, Mạc Dịch nhìn thoáng qua thì thấy được ở đây có khoảng mười một, mười hai người.
Tiếng nói của người kia càng rõ ràng hơn.
Là tiếng gào thét đầy hoảng loạn của một người đàn ông với chất giọng khàn khàn: "... Rốt cuộc mấy người là ai? Mẹ kiếp đây là đâu? Mấy người mà không nói là tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!"
Trong hỗn loạn còn xen lẫn tiếng nức nở nho nhỏ của một cô gái.
Đột nhiên, một người đứng ngay biên của nhóm người đó ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Dịch với ánh mắt sáng rỡ như đèn pha, sau đó cất tiếng hỏi: "Người mới à? Tới đây."