Xuyên Sách: Xuyên Về Cổ Đại Đi Tra Án

Chương 2.1: Nụ hôn ngoài ý muốn

Ở cửa lớn của Thanh Thiên Ti, Nghiêm Thanh Xuyên đứng trong đó, Tạ Dư An đứng ở ngoài cửa.

Nghiêm đại nhân cương trực công chính ăn nói một cách chính trực: "Mặc kệ ngươi làm thế nào biết được tối nay tả thị lang đại nhân sẽ gặp nạn, tóm lại, ngươi đã cứu một cái mạng, giáo ước lúc trước với ngươi ta sẽ giữ lời, lúc này, ngươi ra khỏi Thanh Thiên Ti thì sẽ thoát khỏi tội tịch, hy vọng sau này ngươi sẽ tuân thủ luật pháp, giữ khuôn phép làm người."

Tạ Dư An cào cánh cửa sơn đỏ bằng đinh đồng, nói: "Vậy thỉnh cầu sau đó của ta thì sao? Nghiêm đại nhân, ta muốn đi theo ngươi."

"Ta có thể đi theo làm tùy tùng cho ngươi, làm việc lặt vặt cho ngươi, hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của ngươi."

"A đúng rồi, quan trọng nhất chính là ta không cần tiền, chỉ cần lo cho ta ngày ba bữa cơm là tốt rồi, làm miễn phí cho ngươi, làm tiểu tùy tùng của ngươi, được không?"

Tạ Dư An nói, cười để lộ hàm răng trắng, lúm đồng tiền ở khóe miệng như ẩn như hiện.

Nghiêm Thanh Xuyên lạnh lùng nói: "Không cần."

Dứt lời liền muốn rời khỏi, sao Tạ Dư An có thể để mặc cho nàng đi, dưới tình thế cấp bách, nàng duỗi một cái tay muốn kéo Nghiêm Thanh Xuyên lại, nhưng không ngờ bậc cửa dưới chân quá cao, vừa nhấc chân đã bị vấp ngã.

Trong nháy mắt bị mất đi trọng tâm, cả người nàng ngã về phía trước, vô thức nắm lấy cánh tay Nghiêm Thanh Xuyên, Nghiêm Thanh Xuyên còn chưa kịp quay người, hai người liền cùng nhau ngã rầm trên mặt đất.

Nói chính xác, chính Tạ Dư An đã đẩy Nghiêm đại nhân ngã nhào trên mặt đất.

Càng chết là, vào lúc này đã xảy ra một tình tiết thường xuất hiện trong phim truyền hình máu chó.

Tạ Dư An hoảng sợ trợn tròn hai mắt, trước mắt là ngũ quan của Nghiêm Thanh Xuyên gần đến không thể gần hơn, cánh môi bên trên chạm vào có cảm giác mát lạnh và mềm mại.

Bốn mắt chạm nhau, môi chạm nhẹ.

Khoảng cách gần như thế, nàng thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi lông tơ trên làn da trắng nõn và mỏng manh của Nghiêm Thanh Xuyên, hàng mi dài và rậm, và một tia bối rối thất thố bên trong đôi mắt đen đó.

Ngày đầu tiên xuyên sách, nàng lại hôn nhân vật chính trong sách, đây là loại tiến triển thần linh gì vậy?!

Ngay khi đầu óc Tạ Dư An đang trì trệ, âm thanh hệ thống điện tử vang lên.

"Lượng điện hệ thống kích hoạt, lượng điện còn lại là 21%."

Tạ Dư An còn chưa kịp phản ứng với ý nghĩa trong lời nói của hệ thống, bốn phía liền vang lên các loại kinh hô và tiếng bước chân dồn dập.

"Thanh Xuyên?"

"Nghiêm. . . Đại nhân, chuyện này…"

"Thiếu khanh đại nhân!"

Cùng với tiếng kinh hô sau cùng, bỗng nhiên Tạ Dư An bị Nghiêm Thanh Xuyên đẩy ra, nàng ngồi bệt dưới đất, hai tay chống ở sau thắt lưng, trông thấy Nghiêm Thanh Xuyên đang sắc mặt âm trầm chùi khoé miệng, ánh mắt nhìn nàng như những thanh kiếm sắc bén.

Tạ Dư An rụt cổ một cái, không tự chủ được lui về phía sau hai bước, lưng đυ.ng phải một đôi chân, vừa quay đầu lại liền đυ.ng phải một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài.

Thiếu nữ dùng đôi mắt quả hạnh nhìn cô chằm chằm, chớp chớp mắt: "Cô nương. . . Ngươi và Nghiêm đại nhân?"

Tạ Dư An thấy ở bên cạnh thiếu nữ có một nữ tử khí chất thanh tuyển, thân hình thon thả, nàng nhất thời đã nhận ra hai người này.

Hai người này là hai nhân vật phụ chính trong truyện. Thiếu nữ là Lạc Dịch, người đứng đầu Thanh Thiên Ti, vị bên cạnh là Ngỗ tác* Dung Thời, hai người này là tâm phúc kiêm bạn tốt của Nghiêm Thanh Xuyên.

(*) Ngỗ tác 仵作 tên một chức lại để khám xét các người tử thương, pháp y.

Tạ Dư An trở mình một cái bò dậy, phủi bụi, vươn tay về phía hai người, tiền trảm hậu tấu nói: "Chào hai vị, ta là Tạ Dư An, về sau sẽ làm việc dưới trướng Nghiêm đại nhân, xin được chỉ giáo nhiều cho."

"Xin chào, ta tên là Lạc Dịch." Thiếu nữ nói xong, vừa muốn vươn tay ra, sau lưng liền vang lên âm thanh tức giận của Nghiêm Thanh Xuyên, "Ai đáp ứng?! Lúc trước ta đã phá lệ tha cho ngươi, ngươi chớ có được voi đòi tiên, không biết tốt xấu!"

Tạ Dư An phát huy hết khả năng chủ quan mặt dày của mình, giả vờ như không nghe thấy gì.

Trước tiên nàng cười với Lạc Dịch, sau đó quay sang Dung Thời, "Dung cô nương, có thể cho mượn nói chuyện một chút được không?"

Dung Thời hơi nhướng mày, dường như hơi ngạc nhiên khi Tạ Dư An biết họ của nàng.

Hai người đi tới một góc trong đình, vẻ mặt Tạ Dư An thần bí xích lại gần bên tai Dung Thời nhỏ giọng nói một câu gì đó.

Thần sắc Dung Thời bỗng dưng thay đổi, khẩn trương nhìn Lạc Dịch một cái sau đó nhìn chằm chằm Tạ Dư An hỏi:

"Ngươi muốn làm gì?!"

Tạ Dư An nhếch miệng, cười cười, thật ra thì vừa rồi nàng chỉ nói với Dung Thời năm chữ.

Ngươi yêu thầm Lạc Dịch.

Lúc nàng nói là còn giữ thái độ hoài nghi, nhưng phản ứng của Dung Thời đã xác nhận phỏng đoán của nàng.

Khi đọc sách, nàng luôn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này trong sách có chút có chút ái muội, có điều tên khốn tác giả kia viết cực kỳ mịt mờ, may nhờ vào đôi mắt tinh tường của nàng.

"Chớ khẩn trương, Dung cô nương, ta nói chuyện này không có ý gì khác, chỉ muốn giao dịch với ngươi thôi."

Sắc mặt Dung Thời hơi khó coi, thấp giọng nói: "Giao dịch gì?"

"Ta giúp ngươi, ngươi giúp ta."

Ánh mắt Dung Thời hơi nghi hoặc.

Tạ Dư An giải thích: "Ta giúp ngươi giải quyết Lạc Dịch, ngươi giúp ta giải quyết Nghiêm Thanh Xuyên."

Dung Thời đứng lên, vẻ mặt nghi ngờ càng nặng, "Ngươi. . . Ngươi đối với Nghiêm đại nhân?"

Tạ Dư An thừa biết Dung Thời hiểu lầm cái gì, nhưng cũng lười giải thích, thế là lừa gạt gật đầu, "Ta ái mộ nghiêm đại nhân đã lâu, sở dĩ trộm cắp khắp nơi, chính là muốn khiến cho Nghiêm đại nhân chú ý, dùng chuyện này tiếp cận nàng, ngươi xem chúng ta cùng là những người lưu lạc chân trời góc bể, giúp ta một chút đi, ta cũng tìm cách giúp ngươi đối phó Lạc Dịch."

Dung Thời trầm mặt, không trả lời.

Tạ Dư An lạnh lùng nói: "Haizz, nếu ngươi không chủ động ra trận, ta thấy không chừng ngày nào đó Lạc Dịch sẽ bị người khác lừa mất nha."

Vừa nói xong, Dung Thời liền lập tức nói: "Được, ta đáp ứng ngươi."

Tạ Dư An hài lòng cười cười, nhấc chân chuẩn bị trở về chỗ Nghiêm Thanh Xuyên bên kia.

Dung Thời nghĩ tới điều gì, mở miệng gọi nàng lại.

"Chờ một chút, sao ngươi biết ta đối với Lạc. . ."

Tạ Dư An tự tin vén tóc lên, để lại một câu "Ánh mắt của quần chúng đều là sáng như tuyết", sau đó về tới bên cạnh Nghiêm Thanh Xuyên.

Lập tức Dung Thời cũng đi tới, nàng phát hiện Tạ Dư An bên cạnh đang hung hăng nháy mắt ra hiệu, bèn ho khan hai tiếng nói: "Thanh Xuyên, vừa rồi Tạ cô nương đã kể cho ta nghe đầu đuôi câu chuyện, ta cảm thấy cho nàng ấy ở lại Thanh Thiên Ti cũng tốt, tuy nói nàng từng có tiền án, nhưng nể tình nàng có thái độ nhận tội tốt, thân thế cũng thật là lận đận vất vả, vậy đưa nàng vào trong ti, tạm thời làm công việc bưng nước làm việc lặt vặt đi."

Tạ Dư An vốn đang mỉm cười mà nghe, kết quả nghe được câu cuối cùng, nàng lập tức trừng mắt liếc Dung Thời, ai muốn bưng nước làm việc lặt vặt!

Dung Thời nhận được ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng lướt qua, vẻ mặt ung dung.

Nghiêm Thanh Xuyên nhìn hai người này trao đổi ánh mắt trắng trợn, lạnh lùng nói: "Dung Thời, lần đầu tiên gặp mặt tiểu tặc này ngươi đã nói hộ cho nàng, chẳng lẽ đã thu được lợi ích gì?"