Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga

Chương 9

Bản năng của cơ thể mang anh đuổi theo.

Gió thốc vào mặt, anh đã gắng hết sức, nhưng chỉ có thể giữ người đàn ông trong tầm mắt của mình.

Nếu vẫn còn một chút lý trí, có lẽ anh đã gọi Lương Nham để hỗ trợ.

Nhưng đoạn ghi âm đó như một giọt axit ăn mòn mọi sự tỉnh táo của anh.

Người đàn ông rẽ vào con hẻm, Mục Phương Sinh cũng đuổi theo y vào con hẻm —— y biến mất.

Hẻm cụt.

Cư dân dựng giàn phơi tại đây, mỗi khi gió thổi qua, những bộ đồ lót sặc sỡ treo trên đó rung rinh, chiếc móc sắt va vào thanh phơi kêu “két két”.

Đúng lúc này, một trận gió thổi tới sau lưng, Mục Phương Sinh vừa định quay đầu lại thì nghe thấy một tiếng “Ầm” bị bóp nghẹt —— đó là âm thanh của một cây gậy đập vào sau đầu anh.

Tầm mắt của anh lập tức bị đốm sáng màu trắng bao phủ, có lẽ là bị đánh trúng chỗ hiểm nào, tay chân tê dại không thể động đậy, chỉ có ý thức còn tỉnh táo.

Có người xé băng keo xoạc một tiếng, dán lên miệng anh.

Tiếp theo là tay và chân.

Người đàn ông có đồng bọn.

Đối phương trói chân anh vô cùng thành thạo, vòng vài vòng, quấn quanh hai bên rồi xuyên qua chính giữa, là cách trói không cách nào thoát ra được.

Hai bàn tay cũng được xử lý theo cách tương tự.

Điện thoại di động của anh và chiếc điện thoại anh chưa kịp trả lại cho ông chủ bị lục ra ném bên vệ đường.

Thời gian trôi qua, thị lực của anh hơi khôi phục, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng —— một chiếc xe tải đậu ở cuối ngõ, cửa mở ra, anh bị hai người này nhấc lên, nhét vào trong xe.

Xe lao ra, rẽ trái rẽ phải rồi vào một con hẻm.

Dừng lại, cả hai khiêng anh qua cửa sau của một khách sạn chưa hoàn thành.

Cửa phòng khóa trái, miếng băng dính trên miệng bị xé ra.

Máu từ từ lấp đầy mạch máu, ý thức dần hồi phục.

Mục Phương Sinh ngước mắt lên, nhìn người đàn ông cao gần 1,9 mét trong số hai người, hỏi: “Trương Cát Bân?”

Khuôn mặt của Trương Cát Bân không chút ngạc nhiên nào khi bị nhận ra, y chỉ nhướng mày đầy ẩn ý.

“Ghi âm…” Mục Phương Sinh nhắm mắt lại, cố gắng ổn định tiếng nói, “Từ đâu ra?”

Người đàn ông trẻ tuổi phía sau Trương Cát Bân cợt nhả tiến lại gần: “Giọng con nhỏ đó nghe rất da^ʍ, em gái mày à? Có khi anh Trương chơi nó rồi đấy!”

Máu dồn lên não, Mục Phương Sinh đột nhiên đứng dậy, nhào vào người thanh niên này, hắn nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, hậm hực lắc đầu: “Nóng tính thế.”

Một lúc sau, hắn lại quan tâm nhìn anh, “May là có người nói với chúng tao mày đến phố vật liệu xây dựng, này, cảnh sát Mục, sao mày phát hiện ra anh Trương của tao ở đấy?”

“Đổng Ba.” Trương Cát Bân ngăn lại.

“Sợ cái gì?” Đổng Ba bĩu môi, không nói tiếp,

Hai chữ “anh ơi” trong đoạn ghi âm chiếm cứ đầu óc anh, vô số suy nghĩ hỗn độn chạy loạn.

Sau khi xóa Mục Thê khỏi tâm trí, anh buộc mình phải bình tĩnh lại, sắp xếp suy nghĩ của mình.

Lưu Viện Viện là người duy nhất biết anh đang ở phố Vật liệu Xây dựng Thạch Trung.

Không chắc là Lưu Viện Viện, có lẽ là do cô gái nhỏ nói chuyện phiếm với ai đó trong xe, vô tình tiết lộ.

Nói với ai?

Tiền Đào?

“Này là gì đấy?”

Đổng Ba cúi người, vươn ngón tay gõ gõ cổ anh, “Cổ bị làm sao vậy? Bị bóp à?”

Mục Phương Sinh không để ý đến, hắn tự nói một mình cũng nhàm chán, xách xô nhựa vào nhà vệ sinh, tiếng nước chảy lọt vào tai, Mục Phương Sinh nhận ra.

Xô nước kia là để rửa sạch hiện trường sau khi gϊếŧ anh.

Nước có thuốc tẩy có thể rửa sạch cả vết chân, gần như xóa sạch mọi dấu vết.

“Tôi thấy cậu tự sát thích hợp hơn.” Trương Cát Bân trịch thượng nhìn anh, “Ông bô thị trưởng của cậu chắc cũng không muốn có thằng con thế này đâu nhỉ?”

Mục Phương Sinh cong môi: “Phó.”

Trương Cát Bân gật đầu: “Sao cũng được, phó thị trưởng.” Sau khi chuyển chủ đề, y lại nói: “Chuyện của cậu tôi cũng khá quen thuộc, cậu được tuyển thẳng vào khoa Luật khi còn là học sinh năm hai trung học. Kỳ thực tập lại còn lấy được thủ khoa.”

Mục Phương Sinh cười xùy, nhướng mi: “Còn nữa, tôi không mẫu giáo mà vào thẳng lớp một, giỏi không?”

“Ồ.” Trương Cát Bân không tỏ ý kiến gì lắc đầu, từ trong túi lấy ra một đôi găng tay màu trắng, sau khi đeo vào, y quay người mở hộp dụng cụ có kích thước bằng một chiếc máy tính xách tay, lấy ra một con dao chạm khắc gỗ bằng thép vonfram, con dao có lưỡi ở cả hai bên. Xong xuôi, y lại quay sang Mục Phương Sinh.

“Đừng sốt ruột nhé, tôi so sánh một chút trước.” Trương Cát Bân nhìn cổ tay của anh, lại cầm dao lên xuống trong không khí, tìm kiếm một góc độ.

Mục Phương Sinh biết quá rõ, người này đang tìm một góc thích hợp để tay phải của anh cứa cho tay trái.

Bằng cách này, bác sĩ pháp y có thể không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào trong quá trình khám nghiệm tử thi, phải kết luận anh thực sự tự sát.

Tìm được rồi, Trương Cát Bân ra hiệu cho Đổng Ba. Đổng Ba dứt khoát nhấc chân giẫm lên ngực anh, một cú này khiến anh trợn mắt hốc mồm, nội tạng cuộn trào, chỉ cần mở miệng là có thể ói ra.

Đổng Ba dùng hai tay nắm chặt cổ tay bị trói của anh, anh đang định vùng vẫy đứng dậy thì trước mắt tối sầm, lưỡi dao cực kỳ sắc bén đã cứa vào, da thịt trên cổ tay từng tấc từng tấc cắt ra như xé rách vải lụa.

Ngay lập tức, các ngón tay cảm thấy lạnh toát, lưng cũng ớn lạnh từng cơn.

“Xong việc.” Đổng Ba hùng hổ nói, nhảy sang một bên.

Một cục gì đó nho nhỏ tuột ra khỏi túi quần của Mục Phương Sinh rơi xuống đất, Đổng Ba nhặt lên, chính là bịch kẹo Đồ Ngọc đưa cho lúc trước.

“Anh Trương, trong túi nó còn có kẹo.” Đổng Ba từ trong túi rút nhỏ móc ra một viên, xé gói, bỏ vào miệng nhai, “Ngon phết.”

Mười phút sau, bồn tắm cuối cùng đã được đổ đầy nước nóng.

Máu không ngừng chảy, cho dù ngâm mình trong nước nóng cũng không ngăn được cơn ớn lạnh từ trong ra ngoài, cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo đến, Mục Phương Sinh ngáp một cái.

Mục Phương Sinh biết anh không thực sự buồn ngủ mà là do mất máu.

Liếc nhìn Trương Cát Bân đang vọc túi kẹo của mình, anh nói: “Cho tôi một viên.”

Trương Cát Bân bóc một viên kẹo bơ cứng, bóc vỏ nhét vào miệng anh.

Kẹo bơ cứng tan chảy giữa môi răng, hàm răng khẽ cắn kẹo, nhai nuốt: “Anh lấy đoạn ghi âm của Mục Thê từ đâu?”

Trương Cát Bân nhướng mày: “Cô gái đó tên là Mục Thê? Cùng mẹ khác cha hay cùng cha khác mẹ?”

Trái tim đột nhiên thư thái, Mục Phương Sinh đã hiểu, Trương Cát Bân hoàn toàn không biết Mục Thê.

“Hai viên nữa.”

Trương Cát Bân lột vỏ từng viên kẹo ra, trải đều trong tay, nhét bốn năm viên vào miệng Mục Phương Sinh, thở dài: “Cho nên mới nói, dùng hết may mắn quá sớm cũng không phải là điều tốt, giống như Thương Trọng Vĩnh (*) hồi xưa, đúng không cảnh sát Mục nổi danh từ nhỏ?”

(*) Một nhân vật trong bài thơ của Vương An Thạch, kể Thương Trọng Vĩnh lúc 5 tuổi đã tự biết làm thơ rất hay, ai cũng xưng là thần đồng nhưng lớn lên do ngừng học hỏi lại trở thành 1 đứa trẻ bình thường.

Bãi đậu xe gần cửa hàng áo tắm Bầu Trời Xanh.

Máy điều hòa trong xe khiến đầu óc Lưu Viện Viện nhức nhối, nhưng khi cô vừa mở cửa xe ra để thở thì một luồng hơi nóng phả vào mặt. Nhìn xuống đồng hồ, Mục Phương Sinh đã đi được nửa tiếng.

Muốn hỏi Mục Phương Sinh đến đâu rồi, cô bấm số điện thoại của anh.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Đặt điện thoại xuống, Lưu Viện Viện than thở: “Trời nóng thế này, đi đâu không biết…”

Còn chưa nói xong, điện thoại của cô đã vang lên, cô còn tưởng rằng là Mục Phương Sinh gọi lại cho mình, nhưng khi nhìn lại, màn hình hiển thị người gọi là Đồ Ngọc.

Cô chưa kịp nói gì cậu đã hỏi thẳng, “Mục Phương Sinh về chưa?”

Ngẩn ra một lúc, Lưu Viện Viện đáp: “Chưa… Không biết sao điện thoại của anh Mục cứ tắt máy.”

Mặt trời cũng bồn chồn như người.

Đồ Ngọc không lái xe cảnh sát mà lái chiếc Jaguar của cậu phóng thẳng một đường, vượt đèn đỏ trên đường, bỏ lại xe cảnh sát hú còi ở phía xa.

Cậu một tay cầm vô lăng, một tay cầm điện thoại, trên màn hình hiển thị cuộc gọi: “Thế nào rồi?”

Đầu dây bên kia điện thoại là Từ Chấn, cảnh sát hình sự Lương Nham tự tay dìu dắt ra đang cầm bức ảnh của Mục Phương Sinh ghé thăm từng cửa hàng ở phố Vật liệu Xây dựng Thạch Trung.

“Chủ một cửa hàng bán cửa gỗ đặc nói từng nhìn thấy Mục Phương Sinh, cậu ấy thậm chí còn lấy điện thoại di động của anh ta.

Đồ Ngọc: “Mục Phương Sinh tìm ai?”

“Một người thợ mộc tên là Trương Cát Bân.”

“Trương Cát Bân có xe không?”

Cậu nghe thấy Từ Chấn ở đầu bên kia hỏi ông chủ: “Trương Cát Bân có thường lái xe không?”

Câu trả lời của ông chủ được đưa thẳng vào điện thoại: “Cậu ta không có, nhưng bạn đồng hương của cậu ta lái một chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang(*), thường xuyên đến đây tìm cậu ta. Nó khá cũ rồi, tôi không biết chiếc xe này bao nhiêu năm..”

(*) Xe điện mini Hồng Quang của hãng Ngũ Lăng nội địa Trung

“Anh có nhớ biển số xe không?”

“Biển số địa phương, Giang K... ” Ông chủ chần chờ hồi lâu, mới nói, “Tôi thật sự nhớ không nổi…..Ai khi không lại đi nhớ biển số xe người ta?”

Trong bộ đàm, giọng nói của Lương Nham bị dòng điện xử lý có chút méo mó: “Để chở một người đàn ông trưởng thành cao hơn 1,8 mét như Mục Phương Sinh mà không thu hút sự chú ý, hắn ta nhất định phải cần một chiếc ô tô. Nghi phạm có một chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang, biển số xe địa phương.

——Có ba con đường từ phố vật liệu xây dựng đi ra, một là đi theo đường cao tốc, quay trở lại khu đô thị, một đường khác dẫn đến Thành Thôn. Tiền Đào đến Thành Thôn, Tiểu Từ, cậu lên đường cao tốc …”

“Tôi đến thôn trong thành phố.” Đồ Ngọc cầm bộ đàm trả lời.

Lương Nham do dự một giây: “Được rồi, Tiền Đào sẽ lên đường cao tốc.”

Các ngôi nhà ở Thành Thôn phần lớn vừa mới được xây, là kiểu nhà tây loại nhỏ kiến

trúc ba bốn tầng, khoảng cách giữa các nhà chật hẹp, vì còn đang xây dựng, đại bộ phận các con hẻm không được lắp camera giám sát.

Nước trong bồn tắm hơi nóng lên.

Trương Cát Bân ra ngoài nghe điện thoại.

Qua cánh cửa, Mục Phương Sinh chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng câu trả lời của Trương Cát Bân.

Đổng Ba là người duy nhất canh giữ bồn tắm, Mục Phương Sinh hắng giọng, nâng mí mắt nặng trĩu nhìn hắn: “Nghe điện thoại còn phải ra ngoài để nghe. Anh ta không tin tưởng anh.”

Đổng Ba hừ cười: “Khỏi phải châm ngòi ly gián, anh Trương cả mẹ ruột cũng không tin.”

Trương Cát Bân ở ngoài cửa đi xa hơn, có lẽ chỉ “ừm ừm” không đủ để giải quyết, cần phải trả lời cụ thể điều gì đó.

Mục Phương Sinh chăm chú lắng nghe tiếng động bên ngoài, Đổng Ba đột nhiên chọc chọc vào mu bàn tay tái nhợt của anh: “Này, chắc phải mất cả tiếng hả?”

“Không.” Mục Phương Sinh cúi đầu liếc nhìn màu nước đỏ nhạt trong bồn tắm, “Trương Cát Bân cắt động mạch chủ, chỉ tầm nửa tiếng thôi.”

“Mày cũng biết rõ đấy nhỉ.” Đổng Ba thò tay vào trong bồn tắm bốc một vốc nước, ánh mắt dừng ở trên cổ anh, quay đầu nhìn về phía cửa, ngoài cửa lặng ngắt như tờ, Đổng Ba mới hạ giọng nói: “Anh Trương vừa nói với tao dấu dây thừng trên người mày rất bình thường, vì hồi đấy chuyện mày bị lục soát nhà ra cả chục kí sεメ toy bạo da^ʍ rất là um sùm. Trông mày thế này, không ngờ tới lại thích mấy trò đấy luôn á.”

Mục Phương Sinh nhìn hắn chớp chớp mắt, hơi ngửa đầu ra sau, lộ ra dấu tay trên cổ: “Lúc nãy anh hỏi dấu này trên cổ tôi đúng không?”

Nhận thấy ánh mắt của Đổng Ba di chuyển xuống, anh tiếp tục, “Thật ra tôi bị chủ nhân bóp cổ đấy.”

./.