Không khí trong quán bar rất nóng nực, tiếng nhạc cùng với ánh đèn nhấp nháy liên tục, luôn có chút gì đó quyến rũ con người ta sa vào trụy lạc.
Phục vụ hỏi Hà Dụ: “Anh đi mấy người ạ?”
Anh nói: “Tôi tìm ông chủ của các cậu.”
Phục vụ có hơi kinh ngạc, “Xin hỏi có chuyện gì ạ?”
Hà Dụ cười cười, nói: “Cho hỏi ông chủ của các cậu họ Lê có phải không? Một người bạn của tôi bảo tôi đến tìm anh ấy.”
Nhân viên trẻ tuổi có vẻ hơi mờ mịt, “Ông chủ của bọn em không phải họ Lê.”
“Hả?” Hà Dụ cũng hơi kinh ngạc, “Quán này của các cậu vốn tên là “Thành phố không say” không phải sao?”
Phục vụ nói cho Hà Dụ: ““Thành phố không say” đã đóng cửa rồi, bây giờ đã không còn cùng chủ nữa.”
Hà Dụ nhíu mày nhìn xung quanh một lượt, anh hỏi: “Có thể để tôi gặp ông chủ của các cậu một lát được không?”
Phục vụ nói: “Xin chờ chút, em đi hỏi giúp anh thử.”
Khi phục vụ rời đi, Hà Dụ càng hoang mang hơn, anh liên tục nhấp mũi chân phải lên mặt đất, vô thức cố gắng xoa dịu nỗi lo đó.
Phục vụ rất nhanh đã trở lại từ đằng sau, theo sau cậu là một người đàn ông trung niên.
“Đây là ông chủ của bọn em, họ Trương.” Nhân viên phục vụ giới thiệu.
Hà Dụ gật đầu, nói một tiếng: “Xin chào, ông chủ Trương.”
Người đàn ông trung niên chỉnh chỉnh kính mắt, hỏi: “Cậu tìm lão Lê à?”
Hà Dụ vội vàng đáp: “Vâng, em tìm anh Lê, không biết ông chủ Trương có cách nào để liên lạc với ảnh không?”
Người đàn ông trung niên nói: “Nó không còn kinh doanh quán bar nữa, đóng cửa bên này xong hình như là mở một cái nhà hàng ấy, địa chỉ cụ thể thì tôi không biết, có điều tôi có số điện thoại trước đây của nó, nhưng không biết gọi có được không.”
Hà Dụ nói: “Có cơ hội thì phải thử mới biết được ạ.”
Người đàn ông trung niên gật gật đầu, “Được, tôi cho cậu số điện thoại, tự cậu gọi cho nó đi.”
Hà Dụ lấy được số điện thoại của Lê Đường từ chỗ ông chủ Trương. Anh lưu số vào điện thoại của mình nhưng cũng không gọi ngay. Danh bạ của anh trông thực sự quạnh quẽ, vốn chỉ có một mình số của Phó Thần Sơn, bây giờ lại thêm một số của Lê Đường.
Sau khi cảm ơn ông chủ Trương, Hà Dụ ra khỏi quán bar, anh đi dọc con phố đến một nơi yên tĩnh hơn chút rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Lê Đường.
Cuộc gọi được kết nối, nhưng không có ai nhận. Hà Dụ để nó đổ chuông hồi lâu, cuối cùng cuộc gọi cũng tự động kết thúc.
Hà Dụ nhét lại điện thoại vào trong túi áo, hơi bất đắc dĩ thở dài.
Hà Dụ bắt xe về nhà, dọc đường đi thì nhìn thấy một quán đồ nướng ven đường, lúc này mới nhận ra mình đói bụng. Anh nhờ tài xế dừng xe, một thân một mình nướng mười mấy xiên đồ nướng, gọi thêm hai chai bia, ngồi ở ven đường vừa uống bia vừa ăn xiên nướng. Khi đã ăn sạch sẽ toàn bộ, Hà Dụ hút một điếu thuốc, sau đó mới đứng lên đón một chiếc xe khác quay trở về nhà của Phó Thần Sơn.
Đi thang máy lên đến cửa chính căn hộ thì đã sắp mười hai giờ rồi.
Hà Dụ mở cửa nhà, thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng, Phó Thần Sơn còn đang ôm laptop ngồi trên sô pha làm việc, y thấy anh thì lập tức đứng dậy, “Em đã đi đâu thế? Sao mà trễ dữ vậy?”
Hà Dụ xoay người đóng cửa lại, nói: “Đi tìm bạn.”
“Bạn nào?”
Hà Dụ hơi khó hiểu, anh cảm thấy Phó Thần Sơn sốt ruột có hơi thái quá, thế là hỏi ngược lại: “Tiểu thư Lăng đâu?”
Phó Thần Sơn: “Tôi dẫn cô ấy đi xem phim xong thì đưa về luôn rồi.”
Hà Dụ vừa thay giày vừa nói: “Phim gì vậy, hay không?”
Phó Thần Sơn im lặng không trả lời, khi Hà Dụ thay giày xong đứng dậy, y mới hỏi: “Tiểu Dụ, em đi tìm bạn nào vậy? Bạn đó anh có quen không?”
Hà Dụ nhíu nhíu mày, nói: “Bạn quen lúc ngồi tù.”
Phó Thần Sơn đút hai tay trong túi quần, y đứng nghiêm, nhìn Hà Dụ, “Sao vẫn còn giữ liên lạc với những người đó vậy?”
Hà Dụ đi đến sô pha ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Thần Sơn, “Người đó nào? Em không phải cũng giống với bọn họ hay sao?”
“Đương nhiên không giống!” Phó Thần Sơn không khỏi tiến lại gần một bước.
Hà Dụ nhìn y, thấy bộ dạng y lại rặt vẻ đau lòng, anh đột nhiên cãi nhau với y thế này chẳng có ý nghĩa gì cả, bèn đổi giọng nói: “Em không có làm gì hết, chỉ là nhờ bạn tìm giúp một công việc thôi.”
Phó Thần Sơn hỏi: “Họ có thể giúp em tìm được công việc gì?”
Hà Dụ xòe tay ra, “Không biết, làm mấy việc vặt hay chuyển phát nhanh các thứ đồ cũng được?”
Phó Thần Sơn có hơi tức giận, “Em sao có thể đi làm những việc đó?”
Hà Dụ cảm thấy lời này của y thực sự nực cười, “Những việc em muốn làm đó chưa chắc người ta đã muốn nhận đâu. Nếu như đánh nhau chém gϊếŧ thì họa may còn không sao, nhưng em đây là ăn cắp tiền của ông chủ đó, ai lại muốn thuê một kẻ có thể sẽ ăn cắp tiền của ông chủ chứ?”
Vì lời này của anh, thân thể Phó Thần Sơn chợt trở nên cứng đờ, y há miệng nhưng không nói được lời nào.
Hà Dụ đứng lên, vỗ vỗ bả vai Phó Thần Sơn, “Thôi bỏ đi đừng nói nữa, trễ rồi, đi ngủ đi.”
Phó Thần Sơn lại đột nhiên bắt lấy cánh tay Hà Dụ, “Hà Dụ, em không ăn cắp tiền của ai cả, đừng nói như vậy. Là tôi không tốt, là tôi có lỗi với em, em có gì bực tức thì cứ trút hết lên người tôi đây, đừng nói chính bản thân mình như vậy…….”
Hà Dụ âm thầm thở dài một hơi, anh trở tay nắm lại tay Phó Thần Sơn, đứng đối mặt với y, “Chuyện đã lâu như vậy rồi còn nhắc tới làm gì nữa, em từng nói rồi còn gì, chúng ta là anh em tốt cả đời.”
Anh em tốt cả đời, chỉ cần em có thể làm được, đều sẽ nguyện ý làm vì anh.
Không biết sao Hà Dụ lại chợt nhớ tới lời năm đó mình từng nói với Phó Thần Sơn. Những lời thật lòng được vô tình thổ lộ khi ấy cuối cùng lại trở thành lời nguyền trói buộc chính anh.
Phó Thần Sơn còn đang ở phòng khách, Hà Dụ cũng lười tắm rửa, anh về thẳng phòng rồi đóng cửa lại.
Sau đó anh ngả người xuống chiếc giường mềm mại, điện thoại trên người đột nhiên vang lên.
Hà Dụ vội vàng lấy di động từ trong túi ra, thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, quả nhiên là tên của Lê Đường.
“Alo?” Hà Dụ nghe điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp lại có hơi khàn khàn của một người đàn ông trung niên, “Ai tìm tôi vậy?”
Hà Dụ hỏi: “Xin hỏi có phải là anh Lê không ạ?”
“Cậu là ai?” Lê Đường tiếp tục hỏi.
Hà Dụ nói: “Xin chào anh Lê, em tên là Hà Dụ, chú Phương bảo em tìm anh.”
“Chú Phương? Chú Phương nào?”
Hà Dụ nói: “Chú Phương, Phương Văn Thái.”
Bên kia điện thoại im lặng một chập, Lê Đường nói: “Lão Phương? Không phải đi tù rồi sao? Đã ra rồi à?”
“Vẫn chưa,” Hà Dụ giải thích, “Em quen được chú Phương ở trong tù, em được ra trước, chú ấy nói với em nếu muốn kiếm việc làm thì có thể đến tìm anh.”
Lê Đường cười “hừ” một tiếng, “Ông ta cũng quan tâm cậu phết.”
Hà Dụ nói: “Vâng ạ, chú Phương vẫn luôn quan tâm rất quan tâm em.”
Thực ra Phương Văn Thái cũng không hẳn là quan tâm gì anh lắm, Hà Dụ đột nhiên nhớ lại gương mặt lạnh lùng của tất cả mọi người khi mình vừa vào tù năm đó. Chú Phương trở nên thân thiện với anh từ khi nào nhỉ? Đại khái là bắt đầu từ khi anh một tay ụp thẳng chén cơm lên mặt Kiều Mộ Đông.
Lê Đường nói: “Vậy ngày mai đến để tôi gặp cậu một chút.”
Hà Dụ lấy lại tinh thần, vội vàng nói, “Được ạ, cảm ơn anh Lê.”
Lê Đường “ừ” một tiếng, lại nói thêm: “Cậu ghi lại địa chỉ rồi tự mình đến, tốt nhất là tầm mười giờ sáng, đừng sớm quá cũng đừng giữa trưa.”
Hà Dụ lục tìm giấy bút trên đầu giường, không ngừng đáp đồng ý.
Lê Đường đọc một địa chỉ, Hà Dụ viết soàn soạt, sau đó đối phương cúp điện thoại.
Hà Dụ cầm tờ giấy kia lên, đọc thầm: “Đường Nhân Tín.” Là một địa chỉ có vẻ rất quen, nhưng thất thời anh không nhớ nổi đã từng thấy ở đâu.
Hà Dụ mở trình duyệt trên điện thoại lên, anh vẫn chưa quen lắm với các chức năng của loại di động này, nhưng những việc đơn giản như lên mạng, gọi điện thoại hay gửi tin nhắn thì cũng không có vấn đề gì. Anh tìm đường Nhân Tín, và khi thấy bản đồ hiển thị, anh mới nhận ra đường Nhân Tín này là một con hẻm nhỏ đối diện xéo xéo với tòa nhà của công ty Lăng Vân.
Trên đường Nhân Tín có rất nhiều nhà hàng nhỏ, khi còn làm việc ở công ty Lăng Vân, Hà Dụ cùng thường qua bên đó ăn cơm cùng với đồng nghiệp. Thế nhưng con đường kia quá nhỏ, anh chưa từng nghĩ phải nhớ tên làm gì.
Hà Dụ có phần ngạc nhiên với việc Lê Đường đưa địa chỉ này cho mình, anh đoán sau khi quán bar đóng cửa chẳng lẽ Lê Đường lại đến đường Nhân Tín mở một nhà hàng?
Hà Dụ nằm trên giường, gõ gõ ngón tay lên tờ giấy kia, đoạn quyết định ngày mai vẫn qua xem thử trước đã rồi tính tiếp.
Hà Dụ cởϊ áσ ngoài và quần dài, vén chăn lên nằm xuống. Nếu như suôn sẻ, anh hy vọng ngày mai có thể tìm được một công việc để làm, nếu ông chủ có thể bao luôn cơm ăn và chỗ ở thì còn gì tuyệt vời bằng.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Hà Dụ đã trải qua quá nhiều chuyện, đến giờ anh mệt mỏi vô cùng, gần như ngủ thϊếp đi ngay khi vừa mới nhắm mắt lại.
Hôm sau vẫn dậy sớm như cũ.
Trong lòng Hà Dụ có chuyện nên tỉnh rồi cũng không ngủ lại được nữa, anh đứng dậy khỏi giường, định đi tắm rồi thay đồ sạch sẽ đến gặp Lê Đường.
Vừa mở cửa phòng ra đã thấy Phó Thần Sơn đứng ngay cửa chờ mình, Hà Dụ lắp bắp kinh hãi, nói: “Sớm dữ vậy?”
Phó Thần Sơn nói: “Tôi nghe thấy em dậy rồi nên cũng dậy theo.”
Hà Dụ nghe vậy thì chú ý đến khóe mắt xanh đen của y, anh hỏi: “Ngủ không ngon sao? Có chuyện gì vậy?”
Phó Thần Sơn nói: “Tối qua tôi nghĩ kĩ rồi, liên quan đến công việc của em.”
“Chuyện gì?” Hà Dụ vừa hỏi vừa đi về phía phòng tắm.
Phó Thần Sơn theo sau anh, đứng ở cửa phòng tắm, nói: “Em đừng đi nhờ những người không đàng hoàng kia giúp đỡ, chi bằng để tôi giúp em thu xếp, em về Lăng Vân đi.”
Hà Dụ vốn đang đứng trước bồn rửa mặt tìm bàn chải đánh răng, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phó Thần Sơn từ trong gương, nói: “Anh đùa à?”
Phó Thần Sơn nói: “Tôi không đùa, dù sao thì vấn đề công việc vẫn là do tôi sắp xếp, nhất định có thể để em quay lại.”
Hà Dụ nhịn không được bật cười thành tiếng, “Anh nghiêm túc hả? Anh cảm thấy em có thể trở về Lăng Vân?”
Phó Thần Sơn tựa lên thành cửa, “Có gì mà không thể?”
“Thôi bỏ đi, không nói chuyện này với anh nữa,” Hà Dụ cười nói, “Em muốn đi tắm, có phải anh nên ra ngoài trước không?”
“Tiểu Dụ—” Phó Thần Sơn còn muốn khuyên anh.
Hà Dụ đã bắt đầu cởϊ qυầи áo, “Tùy anh, anh muốn nhìn cũng được. Dù sao ở trong đó tất cả mọi người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tắm cùng nhau, em cũng quen rồi.”
Sắc mặt Phó Thần Sơn đột nhiên hơi tái nhợt, y nói: “Em cứ tắm thong thả.” Sau đó lui ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại giúp Hà Dụ.