Ăn tối xong, Phó Thần Sơn trực tiếp lái xe đưa Hà Dụ về nhà.
Bây giờ ở toàn bộ thành phố Sùng Phong, chưa kể đến đường vành đai hai, thậm chí ở đường vành đai ba hay bốn thì đều là tấc đất tấc vàng. Phó Thần Sơn mua nhà ở khu vực tốt như vậy, giá cả chắc chắn cũng không ít.
Dù biết rằng Phó Thần Sơn hiện tại rất tốt, nhưng Hà Dụ vẫn cảm thấy nghẹn ngào trong lòng. Kể cả khi không ngồi tù, cho anh thời gian ba năm anh cũng không thể lăn lộn rồi thành công được như Phó Thần Sơn, nhưng chỉ cần nghĩ đến cái giá để có được Phó Thần Sơn của ngày hôm nay chính là sự tự do của mình, anh lại cảm thấy l*иg ngực ngột ngạt đến không thở nổi.
Ngồi trên ô tô xuống thẳng tầng hầm đậu xe, sau đó đi thang máy lên lầu.
Chung cư là kiểu hai hộ một thang, chỉ gồm bảy tầng, có nét giống kiểu nhà nhỏ của nước ngoài. Sân thượng trên tầng cao nhất còn có một khu vườn, có điều với thực lực kinh tế của Phó Thần Sơn hiện tại thì vẫn chưa đủ sức.
Nhà của Phó Thần Sơn ở lầu năm.
Hà Dụ theo sau y vào nhà, nhìn thấy căn nhà được bài trí trang nhã lại độc đáo, hiển nhiên là thuê nhà thiết kế chuyên nghiệp đến làm.
Mặc dù chỉ là hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng diện tích từng phòng cũng không nhỏ, chưa kể bên ngoài phòng khách còn có một ban công lớn, đặt hai chiếc ghế và một bàn trà nhỏ, trồng cũng không ít các loại hoa cỏ.
Phòng khách được dọn dẹp rất sạch sẽ, cũng rất đơn giản, không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào, quả thực giống như nhà của một người đàn ông độc thân.
Phó Thần Sơn dẫn Hà Dụ vào phòng cho khách, “Em ở phòng này đi, tôi đã nhờ dì giúp việc giúp đổi ra giường rồi.” Nói xong, lại mở ngăn tủ ra, “Cũng đã mua hai bộ đồ ngủ mới, đều là size của em hết đó.”
Thật ra không chỉ có mỗi đồ ngủ, còn có hai hộp qυầи ɭóŧ mới cất trong ngăn kéo tủ.
Phó Thần Sơn đã giúp Hà Dụ chuẩn bị xong xuôi gần như tất cả đồ dùng hàng ngày mà y có thể chuẩn bị được. Cả quần áo ngoài y cũng định ngày mai dẫn Hà Dụ ra ngoài mua mấy bộ, để anh tự thử trước rồi mới mua.
“Tắm rửa trước đi đã.”
Hà Dụ gật đầu, anh thực sự nên tắm rửa thật kỹ. Nhìn anh chẳng “sạch sẽ” gì theo đủ loại nghĩa khác nhau, thậm chí đến cả anh cũng cảm thấy trên người mình còn mang theo mùi nấm mốc hôi thối nơi ngục giam.
Phó Thần Sơn đi giúp anh xả nước, để anh thoải mái ngâm mình trong bồn một chút.
Hà Dụ chẳng quen tắm bồn chút nào, anh thà đứng dưới vòi hoa sen để nước nóng cọ rửa sạch sẽ toàn thân.
Nhưng Phó Thần Sơn nhiệt tình như vậy, anh cũng không cách nào nhẫn tâm từ chối được.
Khi Phó Thần Sơn ra khỏi phòng tắm, y nói với anh: “Có chuyện gì thì gọi tôi một tiếng.”
“Được,” Hà Dụ chờ y rời đi thì đóng cửa phòng tắm lại.
Cởi từng chiếc quần cái áo trên người ra, thân thể gầy gò nhưng rắn chắc của Hà Dụ lộ ra ngoài không khí, sau lưng anh có một vết sẹo do vô tình bị thương trong một lần kéo bè kết phái đánh nhau ở phòng giam. Lúc ấy miệng vết thương khá sâu, kết quả để lại một vết sẹo dài.
Hà Dụ rảo bước tiến vào bồn tắm, chậm rãi ngâm mình trong làn nước nóng, cảm giác mềm mại và thoải mái từ từ dâng lên, bao phủ toàn thân khiến anh không nhịn được khẽ thở dài một tiếng.
Rốt cuộc đã bao lâu rồi không thể tắm một cách nhàn nhãn và thoải mái như vậy?
Hà Dụ ngửa đầu ra sau, thoải mái nhắm mắt lại.
Lần này anh tắm rất lâu, Phó Thần Sơn cũng không tới hối anh.
Mãi đến khi Hà Dụ cảm thấy từ trong ra ngoài đều đã được ngâm trong nước nóng sạch sẽ, lúc này anh mới bước từ trong bồn ra, cầm khăn tắm mà Phó Thần Sơn chuẩn bị cho mình lau toàn bộ giọt nước còn đọng trên cơ thể.
Hà Dụ xả nước nóng còn trong bồn đi, sau đó mặc đồ lót mới ở trong hộc tủ bên cạnh vào, hơi nước vẫn phủ kín phòng tắm, khói nóng bốc lên, vậy nên sau khi mặc quần ngủ thì anh cũng không mặc áo mà ở trần đi thẳng ra ngoài.
Phó Thần Sơn ngồi trong phòng khách, thấy Hà Dụ mặc như vậy đi ra thì thoáng sửng sốt, lập tức nói: “Mặc đồ vào đi, coi chừng lạnh.”
“Đợt chút đã,” Hà Dụ nói, anh cảm thấy trên người vẫn hơi ẩm ướt, không biết là nước hay mồ hôi nữa.
Hà Dụ về phòng, lấy hộp thuốc và bật lửa mua hồi chiều trong túi áo khoác trên móc treo, khi ra phòng khách, chợt nhớ tới, bèn hỏi Phó Thần Sơn: “Hút điếu thuốc, không ngại chứ?”
Phó Thần Sơn đứng dậy, hai tay vẫn đút trong túi quần, yên lặng nhìn anh.
Hà Dụ tránh ánh mắt của Phó Thần Sơn, cầm điếu thuốc bước về phía ban công. Anh dựa vào thành ban công, châm thuốc rồi chậm rãi rít một hơi, đứng từ nơi đây nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa.
Một lát sau, Phó Thần Sơn đi tới, choàng áo ngủ lên lưng Hà Dụ.
Hà Dụ quay đầu lại.
Phó Thần Sơn nói: “Ban đêm trời lạnh, mặc áo vào đi.”
Hà Dụ giơ tay mặc áo, nói: “Cảm ơn.”
Tối hôm đó, Hà Dụ ngủ không yên giấc.
Giường ở phòng cho khách của nhà Phó Thần Sơn rất mềm, xung quanh cũng rất yên tĩnh, hạ rèm cửa xuống là càng tối đen như mực. Vốn nên ngủ rất ngon mới phải, nhưng Hà Dụ lăn qua lộn lại vẫn chẳng tài nào ngủ được.
Anh nghĩ quá nhiều chuyện trong đầu, dù biết có nghĩ cũng vô ích, nhưng vẫn nhịn không được mà suy nghĩ.
Hà Dụ xoay người, với tay lục tìm gói thuốc trên tủ đầu giường, do dự một lát rồi lại thu tay về. Anh chùm chăn kín đỉnh đầu, chui tọt cả người vào trong, yên lặng nhắm mắt lại.
Về sau không biết lúc nào thì mơ mơ màng màng thϊếp đi mất, sau đó anh vẫn nằm mơ, trong mơ vẫn luôn là những việc trong tù, chiếc giường gỗ cứng và món bắp cải luộc gần như vô vị; Cảnh trong mơ đột nhiên chuyển đến trên sân tập, có vài người đang đánh cầu, một bóng người cao lớn tiến lại gần sau anh, sờ mông anh, phải hơi nóng lên mặt anh.
Hà Dụ đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra cả người mình ướt đẫm mồ hôi. Anh xốc chăn lên một chút, cảm thấy trong phòng tối quá có hơi ngột ngạt, bèn đứng dậy kéo rèm cửa ra một chút.
Tia sáng màu vàng từ đèn đường thoáng chốc đã ùa vào phòng, Hà Dụ ngồi trên bệ cửa sổ, run sợ trong lòng nhìn ra phía ngoài.
Mãi cho đến khi trời dần sáng tỏ, Hà Dụ mở cửa ra, thấy Phó Thần Sơn đã dậy.
Phó Thần Sơn nhìn thấy anh, ôn hòa mỉm cười như thường lệ, hỏi: “Ngủ ngon không?”
Hà Dụ đáp: “Rất ngon, môi trường của anh ở đây thực sự không tệ.”
Phó Thần Sơn rất tự hào, nói anh đi đánh răng rửa mặt, “Lát nữa dọn dẹp xong tụi mình ăn sáng trước, sau đó lái xe ra ngoài đi dạo, mua hai bộ quần áo.”
Hà Dụ không từ chối, hiện tại anh đúng thật cần hai bộ quần áo mới để thay. Nếu như có thể, anh rất hy vọng mình có thể quay về nhà, thay đồ trước kia của bản thân. Nhưng nhà cũng mất rồi, anh cũng không lạc quan đến mức nghĩ rằng chị sẽ giữ đồ cho mình đâu.
Địa điểm ăn sáng là một nhà hàng kiểu Hồng Kông cách nơi Phó Thần Sơn ở không xa. So với trà sữa và bánh dứa thì Hà Dụ muốn ăn chút cháo và màn thầu hơn. Nhưng Phó Thần Sơn sống rất lành mạnh, bây giờ Hà Dụ được y nuôi, anh cũng không muốn phá vỡ thói quen của y.
Cơm nước xong xuôi, Phó Thần Sơn lái xe dạo một vòng nội thành trước.
Vì là giờ cao điểm buổi sáng nên có hơi kẹt xe, có điều hai người cũng không gấp, vậy nên xem như khá nhàn nhã.
Phó Thần Sơn lái xe đến căn nhà trước kia của Hà Dụ. Hơn hai mươi năm qua, anh cùng mẹ mình và chị gái sống trong căn nhà sáu mươi mét vuông ở một khu dân cư nhỏ lâu đời, sau khi chị gái kết hôn, chỉ còn lại hai người là anh và mẹ mình.
Khi đó mẹ anh thường nói, căn nhà này là để dành cho Hà Dụ lấy vợ, có điều bây giờ đã bị san bằng từ lâu. Tường gạch được xây bao quanh bên ngoài, sơn phết đủ loại hạng mục bất động sản trên đó, có lẽ là xây dựng các trung tâm thương mại và nhà ở quy mô lớn.
Phó Thần Sơn không dừng xe, mà chỉ chậm rãi lái qua, sau đó lại đến trường cấp hai ngày xưa.
Chuyến đi này gợi lên cho Hà Dụ rất nhiều hồi ức, phần lớn chúng đều thật tốt đẹp. Thế nhưng hồi ức càng tốt đẹp bao nhiêu thì hiện thực về cuộc sống lúc này càng trần trụi bấy nhiêu. Hà Dụ không tiện từ chối ý tốt của Phó Thần Sơn, chỉ có thể yên lặng rũ mắt xuống, mặc cho loạt phong cảnh loáng cái đã lướt qua.
Phó Thần Sơn thấy đã gần đến giờ, bèn lái xe dẫn Hà Dụ đi mua quần áo.
Shop quần áo là nơi y thường đến, Hà Dụ liếc sơ cách trang trí bên ngoài cửa hàng liền biết giá cả nhất định không rẻ.
Tâm trạng của Phó Thần Sơn rất tốt, thong thả bước tới giá treo, lật xem từng bộ một.
Cô gái bán hàng theo sau Phó Thần Sơn, vô cùng nhiệt tình giới thiệu cho y.
Phó Thần Sơn cười chỉ chỉ Hà Dụ, “Để cậu ấy chọn, chọn thêm mấy bộ đi.”
Một nhân viên trẻ tuổi lập tức nhích lại gần, hỏi Hà Dụ: “Anh[1] thích quần áo kiểu gì ạ?”
[1] ở đây raw dùng là 先生, Hán Việt là tiên sinh đó, còn tiếng anh thì là Mr, nói chung là gọi trang trọng, ở VN làm gì có ai gọi tiên sinh nên ở đây mình thêm ạ để diễn đạt lễ phép thui.
Hà Dụ ngẩng đầu, đảo mắt quanh tiệm, “Kiểu nào thoải mái đi.”
Bây giờ anh không phải ngồi văn phòng làm việc, vậy nên chọn quần áo dễ chịu một chút vẫn hơn.
Cô gái trẻ đưa cho anh mấy bộ quần áo liên tiếp, nói: “Anh cứ thử hết đi, mấy bộ này đều hợp với anh lắm.”
Phó Thần Sơn cũng bước tới nói với Hà Dụ: “Thử chút đi.”
Hà Dụ gật đầu, thuận tay cầm đại một bộ rồi đi về phía phòng thử đồ.
Kiểu dáng thoải mái lại vừa vặn, chất vải cũng mềm mại dễ chịu, xứng đáng với giá tiền đắt đỏ, dù là phối với kiểu tóc cạo trọc nhìn được từng tấc da đầu của Hà Dụ thì cũng không kì cục chút nào.
Nhân viên nói: “Bộ này trẻ trung lắm, anh mặc vào nhìn không khác gì sinh viên luôn.”
Hà Dụ trong gương đúng là hơi giống sinh viên thật, trông vừa khỏe khoắn lại có sức sống, đẹp hơn dáng vẻ gầy yếu tái nhợt năm đó nhiều.
Phó Thần Sơn đứng phía sau anh, cũng rất hài lòng nhìn Hà Dụ trong gương, y đổi một bộ khác đưa cho anh, “Đi thử cái này đi.”
Thử liên tục năm, sáu bộ quần áo.
Phải nói mấy cô bán hàng ở đây dày dặn kinh nghiệm, mấy set đồ chọn để Hà Dụ mặc thử đều rất hợp.
Cuối cùng Hà Dụ nhìn một chút, suy nghĩ chọn ra hai bộ trong số này, kết quả Phó Thần Sơn nói: “Gói lại cả đi, chúng tôi lấy hết.”
Hà Dụ ngẩng đầu nhìn y, chỉ thấy mặt Phó Thần Sơn đầy ý cười, “Cắt giúp nhãn bộ này, mặc giờ luôn đi.”
Cô gái bán hàng nhanh chóng đồng ý.
Hà Dụ không từ chối, anh nói với Phó Thần Sơn: “Cảm ơn.”
Đại khái bây giờ những gì Phó Thần Sơn có thể đền bù cho anh cũng chỉ có mấy thứ này.
Mua quần áo xong, ra khỏi cửa hàng, Phó Thần Sơn nói với anh: “Tôi đi tìm chị Đình với em.”
Hà Dụ chưa kịp từ chối thì điện thoại của Phó Thần Sơn đã reo lên, “Chờ chút,” y nói.
Hình như là một cuộc gọi liên quan đến công việc.
Hà Dụ nghe thấy Phó Thần Sơn nói với đầu dây bên kia: “Hôm nay tôi xin nghỉ.”
Bên kia có thể là đang gấp, chẳng những không thôi mà còn tiếp tục.
Lằng nhằng hồi lâu, Phó Thần Sơn không còn cách nào đành nhân nhượng, “Rồi rồi rồi, tôi về liền.”
Hà Dụ đứng bên cạnh y, chờ y cúp điện thoại, nói: “Anh mau đi đi, tự em đi được mà.”
Phó Thần Sơn dường như hơi không yên tâm, “Không thì em đợi tôi một chút, tôi xong chuyện bên này liền đi qua cùng em.”
Hà Dụ lắc đầu, “Không cầu đâu, em cũng đâu phải không tìm được đường, anh quên là em lớn lên ở thành phố này rồi à.”
Điện thoại Phó Thần Sơn lúc này lại vang lên, người ở bên kia đầu dây lại giục y lần nữa.
Y không thể không nói được, sau đó lấy một chiếc chìa khóa phụ cùng với thẻ ra vào chung cư trong túi áo ra, đưa cho Hà Dụ rồi nói: “Lát nữa em tự đón xe về đi, tôi không biết phải bận tới chừng nào nữa.”
“Được,” Hà Dụ nhận lấy.
Phó Thần Sơn lại hỏi: “Hay là em lái xe của tôi qua đi.”
Hà Dụ cười lắc đầu, “Không cần đâu, đã lâu lắm rồi em chẳng đυ.ng tới xe cộ, không dám lái đâu. Anh đi đi, em tự bắt xe được mà.”
Thế là Phó Thần Sơn đành phải đồng ý, đi được hai bước liền quay đầu lại, rút một nghìn đồng trên người ra đưa cho Hà Dụ, “Nhớ ăn cơm đó.”
Hà Dụ nhận lấy, nói: “Được.”