Hà Dụ đứng ở cổng lớn nhà tù An Phủ, không buồn quay đầu. Anh nghe thấy tiếng cửa sắt sau lưng đóng sầm lại, trong một thoáng đã muốn ngoái lại nhìn nơi mình đã gắn bó hơn hai năm qua, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Không thể quay đầu nhìn nơi này, phía trước là một đoạn đường thẳng tắp, hướng về phương xa, đó mới là nơi anh nên đi.
Hà Dụ không vội vã rời đi, anh ngồi xuống một góc cách cổng trại giam không xa, lẳng lặng hút một điếu thuốc.
Trước khi anh rời đi, giám ngục quản giáo anh hai năm qua đã đưa điếu thuốc này, chỉ có mỗi một điếu, Hà Dụ vẫn luôn nhét trong túi áo, bây giờ mới có cơ hội ngồi xuống chậm rãi nếm thử.
Không phải loại thuốc tốt gì, nhưng Hà Dụ cũng chưa từng hút qua điếu thuốc nào quá tốt, làn khói kí©ɧ ŧɧí©ɧ luồn vào phổi qua miệng, sau đó lại từ miệng chậm rãi phả ra. Tựa như một loại gột rửa, toàn thân lên tinh thần không ít.
Hà Dụ ở đây hơi hai năm, nhưng trước giờ chưa từng có dịp ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài ngục giam An Phủ. Sau khi tòa tuyên án, anh bị cảnh sát áp giải từ trại tạm giam đến thẳng nhà tù, toàn thân anh đắm chìm trong bất lực cùng khủng hoảng, thậm chí còn chẳng thể ngẩng đầu lên nhìn thử phía trước. Đến tận hôm nay, anh mới phát hiện ra nơi này vốn cũng không hoang vu như trong tưởng tượng của mình.
Ngoại trừ một khoảng trống trải trong phạm vi một trăm mét từ nhà tù, xa hơn một chút đã giống như nhiều thị trấn vùng sâu vùng xa khác, có nhà hàng, có cửa hiệu, còn có vài quán trọ nhỏ.
Ngược lại, cảnh sát và người thân của các tù nhân thường xuyên ra vào nhà tù, khiến cho khu vực tưởng chừng vắng vẻ này trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Hà Dụ hút một hơi cuối cùng, khi anh dụi tàn thuốc xuống đất thì một chiếc BMW X6 dừng lại trước mặt anh.
Hà Dụ ngẩng đầu lên nhìn cửa xe mở ra, một người đàn ông anh tuấn mặc âu phục đi giày da bước xuống từ ghế lái, vòng qua đầu xe rồi đến trước mặt Hà Dụ.
“Hà Dụ.” Người đàn ông gọi anh, giọng trầm thấp, cảm xúc cũng hơi kích động.
Hà Dụ đứng ngược sáng nhìn gương mặt của người đàn ông, trong khoảnh khắc ấy anh thoáng hoảng hốt, nhắm nghiền mắt lại.
Người đàn ông duỗi một bàn tay ra với anh, “Đến đây.”
Hà Dụ cười cười, đoạn đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay kia, sau đó bị đối phương kéo mạnh.
Tiếp đó, người đàn ông dang hai tay ra dùng sức ôm Hà Dụ, y ôm rất chặt, gần như siết anh đến độ đau đớn, đoạn lại gọi một tiếng: “Hà Dụ.”
Hà Dụ từ từ ôm lại y, cũng nhẹ nhàng gọi tên của người đàn ông: “Phó Thần Sơn.”
Hồi lâu sau Phó Thần Sơn vẫn chưa buông ra, Hà Dụ có thể cảm nhận được cánh tay của y khẽ run rẩy, sau đó y chôn mặt trên vai anh.
Anh nhịn không được giơ tay lên sờ tóc của Phó Thần Sơn. Đã không còn là xúc cảm mềm mại quen thuộc trước kia nữa, y ăn mặc tử tế, tóc cũng vuốt keo, sờ vào cảm giác hơi cứng.
Cuối cùng Hà Dụ đành vỗ nhẹ cánh tay, ra hiệu cho y buông tay. Anh cười rồi nói bằng giọng khá thoải mái: “Em đói rồi, tìm chỗ nào đó ăn cơm trước đã.”
Phó Thần Sơn đứng thẳng dậy, nhìn Hà Dụ nói: “Em gầy rồi.”
Thực ra cũng không hẳn là gầy gì, bởi vì mỗi ngày Hà Dụ đều phải phơi nắng làm việc, nên làn da anh rám nắng, đường nét trên mặt trở nên rõ ràng hơn, cơ thể dưới lớp quần áo dày cũng rắn chắc hơn trước, được những thớ cơ mỏng bao phủ.
Phó Thần Sơn mở cửa ghế phó lái ra, “Lên xe trước đã.”
Hà Dụ đi qua, bước lên xe không được quen lắm. Sau lưng là ghế da bóng loáng, trong xe nồng nặc mùi nước hoa ô tô, khác xa với mùi mồ hôi và mùi cơ thể của đám đàn ông mà anh đã quen ngửi trong tù, Hà Dụ nhất thời lại cảm thấy hơi ngột ngạt.
Phó Thần Sơn đã ngồi lại trên ghế lái, y khởi động xe.
Hà Dụ vươn tay hạ kính xe xuống.
Phó Thần Sơn hỏi anh: “Say xe à?”
Hà Dụ lắc đầu, “Không sao.”
Phó Thần Sơn nói: “Không khí ở đây không sạch, đằng trước khói bụi nhiều lắm, tốt nhất vẫn nên đóng cửa sổ lại.”
Thế là Hà Dụ ấn nút đóng cửa kính, nói: “Được.”
Phó Thần Sơn quay đầu xe rồi bắt đầu lái về phía trước.
Hà Dụ nhìn chiếc xe vụt qua vài quán cơm nhỏ ở ven đường, thấy Phó Thần Sơn cũng không có ý định dừng lại, thế là anh cũng không hỏi, yên lặng ngồi trong xe nhìn phong cảnh bên ngoài.
An Phủ là một thị trấn nhỏ, nhà giam An Phủ được xây dựng ở ngoại ô. Bởi vì thuộc thẩm quyền của thị trấn An Phủ, thế nên đặt theo tên địa danh.
Sự tồn tại của một ngục giam không thể thúc đẩy được nền kinh tế của một thị trấn, An Phủ vẫn là một thị trấn lụn bại và hẻo lánh.
Không dễ để Phó Thần Sơn có thể tìm được một nhà hàng cũng tạm gọi là cao cấp trên trấn.
Hai người chọn bàn gần cửa sổ, nhân viên phục vụ cầm menu ra, Phó Thần Sơn nhận lấy rồi đưa cho Hà Dụ, còn mình thì đi vệ sinh.
Hà Dụ liếc nhìn menu, đồ ăn ở đây thực ra không đắt, có điều thời gian Hà Dụ ở ngục giam và trại tạm giam tính tổng lại đã hơn ba năm, đã lâu lắm rồi anh chưa nếm qua mấy món cơm gia đình thường ngày đơn giản nhất.
Hồi nhỏ anh thích ăn cá xào cà tím. Chỉ cần đến mùa cà là sáng sớm mỗi ngày mẹ anh đều sẽ đi chợ mua cà tím, giữa trưa tan tầm về nhà nấu cho anh ăn. Nước sốt đặc quánh phủ lên trái cà tím tươi, mùi cá thơm xộc lên chóp mũi, hạnh phúc đơn giản nhất khi ấy lại là thứ xa xỉ bậc nhất bây giờ.
Rất nhiều điều dẫu có hối hận hay quay đầu lại đi chăng nữa thì cũng đã không còn.
Khi Phó Thần Sơn trở lại, y thấy Hà Dụ đang sững sờ nhìn menu, nhân viên phục vụ cầm giấy bút đứng bên cạnh, dường như chờ đã lâu, nhưng cũng không có ý định giục.
Phó Thần Sơn ngồi xuống đối diện Hà Dụ, hỏi: “Gọi được món nào chưa?”
Hà Dụ lấy lại tinh thần, anh ngẩng đầu nhìn y, đoạn đưa menu sang, “Anh gọi đi, em không nhớ nổi mình muốn ăn gì nữa.”
Phó Thần Sơn mở menu ra.
Hà Dụ cúi đầu xuống, cầm tách trà trên bàn nhàn nhạt nhấp một miếng. Anh mắt anh rơi trên khóe môi của Phó Thần Sơn, nhìn thấy môi của y vô thức mím thành một đường thẳng, đó là biểu hiện của sự chán ghét nhưng vẫn muốn kìm lại. Hà Dụ đã quen biết y hơn hai mươi năm, lớn lên cùng nhau, mỗi một biểu cảm của Phó Thần Sơn có ý gì, không ai có thể quen thuộc hơn anh.
Phó Thần Sơn gọi bốn, năm món ăn, đều là những món Hà Dụ thích, y vẫn còn nhớ rất rõ.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi.
Lúc này đã qua giờ cơm trưa, chỉ còn bàn của hai người Hà Dụ trong nhà hàng. Họ ngồi đối mặt với nhau, yên tĩnh đến dị thường.
Phó Thần Sơn bắt đầu dùng nước trà tráng qua chén đũa, nhưng Hà Dụ vẫn ngồi yên không hề động đậy.
Mãi đến khi Phó Thần Sơn hỏi anh: “Tôi giúp em tráng đũa nhé?”
Hà Dụ lúc này mới phản ứng lại.
Anh đã ở tù lâu như vậy, làm sao còn nhớ trước khi ăn thì phải tráng chén đũa, chỉ cười cười tự giễu, nói: “Không cần.”
Chân mày Phó Thần Sơn hơi nhíu lại, y nhìn Hà Dụ.
Hà Dụ cảm thấy cổ họng hơi ngứa, anh hỏi: “Có thuốc lá không?”
Phó Thần Sơn nghe vậy thì thoáng giật mình, thốt lên: “Em không hút thuốc lá!”
Giọng điệu Phó Thần Sơn kích động đến mức khiến Hà Dụ thoáng sửng sốt, sau đó mới cười nhẹ một tiếng, “Có chuyện gì lớn đâu, trong tù khó sống lắm, thỉnh thoảng có ai đó cho một điếu thì hút thử thôi, trong lòng cũng dễ chịu hơi chút.”
Phó Thần Sơn đột nhiên vươn tay qua đè lên bàn tay đặt trên bàn của Hà Dụ, “Tiểu Dụ, xin lỗi em!”
Lại nữa rồi, Hà Dụ tức khắc hơi thất thần. Lời này anh đã nghe rất nhiều lần, từ khi Phó Thần Sơn khóc lóc cầu xin anh, đến khi anh bị đưa vào trại tạm gia rồi chuyển sang nhà tù, Phó Thần Sơn đến thăm, gần như mỗi lần gặp mặt, y đều sẽ nói xin lỗi với anh.
Cũng không phải Hà Dụ cảm thấy phiền, chỉ là không có ý nghĩa gì cả, thêm nhiều lời xin lỗi có thể đổi lại ba năm tự do của anh không, có thể đổi lại tính mạng của mẹ anh sao?
Có một câu mà Phó Thần Sơn chưa từng hỏi, nếu bây giờ y hỏi Hà Dụ rốt cuộc có hối hận không, thì anh nhất định sẽ nói cho y biết anh rất hối hận. Bị giữ ở trại tạm giam, hoảng loạn sống qua ngày tại nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời, nhìn thấy mẹ mình khóc đến mất tiếng dựa vào vai chị gái trên tòa, rồi bị mấy kẻ ở cùng phòng giam đấm vào mặt, anh đã hối hận đến nỗi muốn tự vẫn rồi làm lại từ đầu.
Nhưng hối hận thì làm được gì đây?
Phó Thần Sơn rặt vẻ ăn năn, mỗi khi nhìn thấy Hà Dụ y đều đau lòng không thôi, tựa như hận không thể ngồi tù thay anh. Thế nhưng trong mắt Hà Dụ lại rất rạch ròi, anh không hận Phó Thần Sơn, anh chỉ tự trách mình, năm đó vì thứ gọi là tình yêu mà cắm đầu vào, không chừa đường lui cho bản thân; Khi hiện thực tàn khốc làm hao mòn tình yêu lý tưởng, chỉ còn lại nỗi hối hận vô tận, nhưng cũng chẳng còn đường nào khác.
Hà Dụ giơ tay lên lau mặt một cái, “Mượn ít tiền đi, em đi mua gói thuốc.”
Phó Thần Sơn buông tay ra, móc tờ một trăm từ trong túi áo ra đưa cho anh, vẫn cố khuyên nhủ: “Hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe.”
Hà Dụ nhận tiền, anh đứng lên, cười khẽ nói: “Không sao đâu.” Sau đó rời khỏi nhà hàng.
Hà Dụ mua một gói thuốc hai mươi tệ và một cái bật lửa năm mươi tệ từ cửa hàng rong đối diện cổng nhà hàng. Anh không vội quay lại mà đứng ở ven đường châm một điếu thuốc, sau đó hít sâu một hơi.
Từ góc độ này của anh có thể thấy Phó Thần Sơn đang ngồi bên cửa sổ rất rõ ràng.
Phó Thần Sơn hơn anh chưa đến một tuổi, gia đình cả hai là hàng xóm của nhau, quen biết từ tiểu học, sau này cùng học cấp hai và cấp ba, mãi đến tận đại học mới tách ra. Kết quả sau khi tốt nghiệp đại học, hai người lại vào làm chung một công ty.
Hà Dụ đã bắt đầu thích Phó Thần Sơn từ những năm cấp ba, anh luôn cho rằng việc hai người vẫn luôn ở bên nhau là một loại duyên phận, mãi sau này mới nhận ra rằng duyên phận ấy lại quá nặng nề đối với anh.
Thuốc còn chưa hút xong thì bồi bàn đã bắt đầu lên thức ăn.
Phó Thần Sơn quay đầu tìm anh, Hà Dụ bèn nhanh chóng dụi điếu thuốc còn đang hút dở rồi đi về phía nhà hàng.
Hà Dụ ăn cơm rất nhanh, cũng rất yên tĩnh.
Phó Thần Sơn ăn cực kỳ ít, vẫn luôn gắp đồ giúp anh, còn bới cho anh thêm hai chén cơm.
Dù im lặng nhưng bữa cơm này Hà Dụ lại ăn được không ít, lâu lắm rồi anh mới được ăn một bữa đủ đầy hương vị và dầu mỡ như vậy.
Cơm nước xong xuôi, Hà Dụ rút tờ khăn giấy rồi lau miệng.
Phó Thần Sơn nhìn anh, ôn hòa hỏi: “Ăn no chưa?”
Hà Dụ gật gật đầu.
Phó Thần Sơn nói: “Vậy chúng ta đi thôi, về nội thành còn phải mất hơn hai tiếng nữa, đã muộn lắm rồi.”
Hà Dụ đứng dậy, nói: “Thần Sơn, em muốn đi thắp hương cho mẹ trước đã.”