Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Chương 6

Khu biệt thự này tuy có ngăn cách, Lâm Đàm Đàm và bà lão đang ở hai khu vực khác nhau, nhưng khoảng cách của hai tòa biệt thự này cũng không xa mấy, chừng 6 mét, người bình thường chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Mắt Lâm Đàm Đàm sáng lên, cô nhìn cửa sổ và căn phòng sau khung cửa, khẳng định không có zombie, chỉ không biết bà ấy có phải là người xấu hay không…. Cô nhìn 7, 8 con zombie đang cố gắng với tới như lũ quỷ chết đói, lại nhìn con zombie trong cửa sổ đã đập cửa kính nứt ra hình mạng nhện, quyết định.

Cô vẫy tay với bà lão: “Bà tránh ra chút!”

Sau đó cô biến ra hai sợi dây xanh, ôm lấy bệ cửa sổ, bay qua đó như một quả đạn pháo.

Ném cô qua cửa sổ, hai sợi dây cũng tiêu hết năng lượng, lần này chúng không trở về cơ thể Lâm Đàm Đàm nữa mà biến mất.

Dị năng mộc hệ bị cô xem như dây thừng co duỗi được, thật uất ức.

Lâm Đàm Đàm đứng lên, lắc đầu vài cái, bà lão đứng bên cửa sổ nhìn cô với vẻ kinh ngạc. Nơi cửa phòng còn mấy người đang đứng, ai cũng há to miệng nhìn cô như thể đang biểu đạt sự thán phục đối với cách xuất hiện của cô.

Lâm Đàm Đàm tới trước cửa sổ, quả nhiên đám zombie đã đổi hướng, bò qua bên này. Đáng tiếc, ở giữa có hai tầng tường rào, chúng không qua được.

Lâm Đàm Đàm đóng cửa sổ, kéo màn lại, mở đèn trong phòng, cũng rất sáng sủa. Cô nói với bà lão: “Con cảm ơn bà.”

“Ôi trời! Cháu gái, bà thấy một mình con xông tới đây, cũng không dễ dàng.” Lúc này bà lão mới phản ứng kịp, nhìn cô từ trên xuống dưới “Bị thương không ít hả? Trong nhà có thuốc, bà lấy cho con.”

Nói rồi bà ra khỏi phòng, Lâm Đàm Đàm theo sau, những người khác tự động tách ra nhưng vẫn chưa hết kinh ngạc, họ nhìn Lâm Đàm Đàm với ánh mắt cảnh giác, cùng cô xuống lầu.

Lâm Đàm Đàm cũng đang đánh giá bọn họ, lầu trên lầu dưới có rất nhiều ông cụ bà cụ, chừng 7, 8 người. Còn có hai người phụ nữ trung niên, ăn mặc đẹp đẽ, vẻ ngoài rất được, một người trông giống như bảo mẫu, sau cùng là bốn đứa bé khoảng từ 4, 5 tuổi đến 7, 8 tuổi.

Ngay cả một người tráng niên cũng không có, Lâm Đàm Đàm thay những người trong nhà này lo lắng cho sự an toàn của họ, nhưng trong lòng cô cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sự căng thẳng thần kinh cũng vơi bớt đi.

Đối mặt với một đám người không có sức chiến đấu, cô không lo lắng gì mấy. Ngược lại, một quái nhân cả người dơ dáy bẩn thỉu, còn vác theo một cái rìu như cô càng giống người xấu hơn.

Tới phòng khách ở lầu 1, các ông các bà lập tức vây lại, hỏi chuyện cô. Họ hỏi tình huống bên ngoài như thế nào, hỏi cô từ đâu tới đây.

Lâm Đàm Đàm nói hết những điều mình biết, nghe đến những “người” bên ngoài ăn thịt người, mọi người rối loạn. Cả già lẫn trẻ, ai cũng tỏ vẻ ưu sầu, có người lo lắng cho con trẻ còn ở bên ngoài, có người lo lắng đám người bọn họ phải làm sao bây giờ.

Lâm Đàm Đàm cũng làm rõ tình huống của họ. Chủ nhân căn biệt thự này là một đôi vợ chồng già, họ Từ, con trai của bọn họ mất sớm, con dâu đã tái giá, chỉ để lại đứa cháu gái 7 tuổi sống cùng họ, thêm một bảo mẫu, cả nhà chỉ có 4 người.

Hôm nay là tết Nguyên Đán, trong khu biệt thự có rất nhiều nhà có thân thích, con cháu tới chơi, chỉ có mấy nhà không ai đến thăm, có vẻ cô cùng cô quạnh nên mọi người mới tập trung sang nhà họ Từ chơi. Nhắc tới cũng khéo, khi mạt thế ập đến, mọi người trong nhà này không sao cả, những khu biệt thự khác thì rối loạn như điên. Những người trong biệt thự nhà họ Từ vội vàng đóng chặt cửa lớn, trốn trong nhà không ra.

Lúc này, ông cụ nhà họ Từ an ủi mọi người: “Mọi người đừng lo lắng, ngày mai cứu viện sẽ đến, rồi sẽ có cách thôi.”

Lâm Đàm Đàm nghe thấy thế thì ngạc nhiên hỏi: “Có cứu viện hả ông?”

Dương thị chỉ là một cái thành phố hạng ba nửa vời, không thể nào được coi trọng, là một trong những thành phố bị bỏ mặc trước tiên. Cô nhớ rõ, sau khi mạt thế trôi qua 10 ngày mới có quân đội đến đây cứu viện, giúp những người sống sót rời khỏi. Một thành phố có 2 triệu dân, số người sống sót lại không đến 300 000 người.

“Là một tiểu đội đặc chủng” Bà lão vừa rồi kêu Lâm Đàm Đàm sang đây nói, bà biết Lâm Đàm Đàm là một nữ sinh đại học, từ trường đại học trốn đến tận đây thì vô cùng yêu thích sự dũng cảm của cô. “Ông nhà bà trước khi về hưu có chút cống hiến cho quốc gia, con bà cũng hy sinh vì nước, nhờ vậy bên trên mới nhớ tới nhà bà, phái người sang đây. Cháu gái à, đến lúc đó con đi với mọi người đi? Một mình nguy hiểm lắm.”

Lâm Đàm Đàm lắc đầu: “Con muốn đi khu đại học thành Bắc.”

“Trời, chỗ đó xa lắm.”

“Lái xe phải mất hơn 1 tiếng.”

“Bây giờ còn lái cái gì? Không nghe cháu gái nói đường xá đều bị xe phá hỏng hết rồi à.”

Các ông các bà mồm năm miệng mười nói, họ lại hỏi Lâm Đàm Đàm muốn sang đó làm gì, cô nói cô muốn qua đó tìm người, họ lại bắt đầu sụt sịt. Bọn họ cũng có con cháu ở ngoài, không biết bọn chúng thế nào rồi, còn có thể gặp nhau nữa hay không?

Gặp mặt, giao lưu một lát, bà Từ đưa hòm thuốc cho Lâm Đàm Đàm, cho cô ở một căn phòng dưới lầu 1, còn cho cô một bộ đồ để tắm rửa, thay quần áo.

Được bà đối đãi nồng hậu, Lâm Đàm Đàm cảm thấy thật ngượng, không thân cũng chẳng quen, người ta đồng ý cho mình ở lại cũng không dễ rồi.

Bà lão thở dài: “Lúc này rồi, ai cũng khó khăn, không giúp gì sao được? Một đám già trẻ lớn bé như nhà bà không phải cũng đang chờ người tới cửa cứu sao? Nếu không cũng chỉ có thể chờ chết.”

Bà lão đi rồi, Lâm Đàm Đàm tới bên cửa sổ, xốc màn lên nhìn một chút. Bên ngoài đã tối đen, vừa rồi cô đã xem qua, tường vây của khu biệt thự này không có zombie, nhưng do bên đây người nhiều, hơi người quá nồng nên bên ngoài mới càng lúc càng có nhiều zombie. Trong lòng Lâm Đàm Đàm toát mồ hôi, may mà zombie không biết trèo tường, không thì gay to.

Cô tắm nước nóng, thay bộ quần áo không vừa người nhưng rất sạch sẽ, ngồi trên giường, lấy ra hai viên tinh hạch mộc hệ bắt đầu tu luyện.

Năng lượng của viên tinh hạch mộc hệ lúc trước đã dùng hết rồi, bây giờ trong người cô lại trống rỗng.

Chỉ dùng hơn nửa giờ đã hoàn thành việc hấp thu năng lượng, Lâm Đàm Đàm mở tay ra, cho mảnh vỡ tinh hạch vào thùng rác. Cả người cô bị va đập nhiều lần, vốn bầm xanh sưng tím, nhiều chỗ bị trầy da nhưng bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều.

Cô lại lấy ra một viên tinh hạch kim hệ màu vàng.

Nhất thời không biết có nên hấp thụ nó hay không. dien.dan.Le.QuyDon

Thứ đồ chơi dị năng này nghiêm ngặt tuân theo nguyên lý ngũ hành tương sinh tương khắc, chí ít 300 năm sau là thế. Nên nếu cô tu luyện kim hệ, sẽ áp chế mộc hệ, đó là nguyên nhân trước đó cô không động đến viên tinh hạch này.

Nhưng sau khi trải qua đủ loại nguy hiểm dọc đường, chỉ dựa vào mộc hệ, ngày mai cô đừng mơ đến việc có thể thuận lợi đến được khu đại học thành Bắc, cô căn bản không am hiểu sử dụng mộc hệ để chiến đâu, ngoài trị liệu còn phát minh ra một sợi dây co được duỗi được là rất hay rồi.

Kim hệ là dị năng cực mạnh xếp sau mộc hệ của cô.

Kiếp trước cô làm bác sĩ điều dưỡng, mỗi ngày đều phải dùng dị năng mộc hệ. Cho nên dù cố gắng hết sức để duy trì năm hệ cân bằng, mộc hệ vẫn ngày càng mạnh hơn. Chỉ có một hệ tăng trưởng, nguy hiểm vô cùng, chỉ có thể dùng kim hệ mạnh mẽ tương đương để khắc chế mộc hệ.

Vì thế cô cũng dành rất nhiều thời gian để luyện tập kim hệ, ba hệ còn lại cô không có thời gian cũng chẳng còn hơi sức đâu mà luyện riêng cũng nữa, cũng không cần thiết.

Xoắn xuýt một hồi, cô đặt tinh hạch kim hệ vào lòng bàn tay, bắt đầu tu luyện.

Ánh sáng vàng yếu ớt từ tinh hạch tràn ra, được lòng bàn tay hấp thu vào bên trong cơ thể, tuần hoàn theo một quỹ tích hoàn toàn khác với mộc hệ, nhưng vẫn hình thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ.

Trong đầu Lâm Đàm Đàm, phần năng lượng đại biểu cho kim hệ ở trạng thái sương kia bắt đầu từ từ chuyển động, vốn là màu trắng dần dần được nhuộm thành màu vàng.

Mộc hệ màu lục vẫn tự động thong thả xoay tròn, những màu khác vẫn không có động tĩnh. Hỏa hệ màu đỏ, thổ hệ màu vàng, thủy hệ màu đen. Theo phỏng đoán của Lâm Đàm Đàm, trừ hỏa hệ không đổi, thổ hệ và thủy hệ cũng sẽ đổi màu, thổ hệ sẽ biến thành màu nâu, thủy hệ sẽ biến thành màu lam.

Đây chính là chỗ khác nhau giữa trước và sau 300 năm. Dị năng lúc này chỉ mới được hình thành, chủng loại năng lượng và hình thức vừa nhiều vừa phức tạp. Kim mộc thủy hỏa thổ chỉ là một phần trong rất nhiều dị năng, cũng không có địa vị, quyền uy tuyệt đối.

Lâm Đàm Đàm vừa hấp thụ năng lượng vừa suy nghĩ, một người hai việc vô cùng tùy ý, bỗng dưng…

“Hử?” Lâm Đàm Đàm phát hiện một điều, những năng lượng dạng sương kia có sự khác biệt rất lớn so với năng nguyên hạch. Những dị năng giả đời sau phải cân bằng tất cả các hệ, nếu như có một hệ vượt quá mức, bộ phận tương ứng trên năng nguyên hạch sẽ bị to khác thường, dẫn đến năng nguyên hạch thiếu ổn định. Mà nguồn năng lượng dạng sương này lại không sợ phát sinh tai họa ngầm đó, dù sao cũng chỉ là một đống sương, dù to tới cỡ nào cũng sẽ không vỡ.

Nói cách khác, từ nay cô không cần phải nghiêm khắc tuân theo nguyên tắc năm hệ cân bằng nữa?

Đây là một tin vô cùng tốt, cô có thể chuyên tâm vào một, hai hệ dị năng, vừa chuyên vừa tinh, những thứ khác trước mắt cứ kệ nó.

“Cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Đàm Đàm mở mắt ra, cất tinh hạch, xuống giường mở cửa.

Vẫn là bà Từ: “Cháu gái, con có muốn cùng ăn cơm không?”

Nghe thế, Lâm Đàm Đàm mới phát hiện mình đã đói đến mức ngực dán vào lưng, cô lập tức đồng ý.

Ra khỏi phòng, ngoài phòng khách không mở đèn, chỉ thắp một cái đèn nho nhỏ, kéo kín màn, không dám để một tia sáng nào lọt ra ngoài.

Cơm rất ngon, nhưng không có mấy người có tâm trạng ăn cơm, nghe zombie bên ngoài gầm rú, tông vào hàng rào, ai mà có tâm trạng ăn nữa? Cho nên bàn ăn chỉ có ông bà Từ, đứa cháu gái 7 tuổi của họ và hai ông lão.

Lâm Đàm Đàm xới cơm trong nồi cơm điện, cô là người biết điều, một người ngoài như cô ăn chung một cái tô với người ta làm gì? Khó tránh khỏi bị người ta ghét. Cô dùng đũa sạch gắp mấy đũa rau xanh, vài miếng rau trộn đậu hũ, lại múc một muôi canh trứng sau đó bắt đầu ăn, không đυ.ng đến thức ăn nữa.

Đây là bữa cơm đầu tiên của Lâm Đàm Đàm từ khi đến thế giới này, hương vị thật ra vẫn vậy, nhưng lúc đói đến cực điểm thì ăn gì cũng ngon.

Cụ ông cụ bà thấy cô ăn được nhiều thì cười vui vẻ, ông Từ còn thấp giọng nói: “Thích ăn thì ăn nhiều chút đi con.” Nói rồi ông khẽ “khụ” một tiếng, vội vàng che miệng mình lại, không dám ho ra tiếng.

Bà Từ vội vàng buông đũa, vuốt lưng cho bạn già. Ông lão bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Bệnh cũ của lão Từ lại tái phát à?”

“Chắc không phải đâu.” Bà Từ đau lòng nói: “Tôi lấy cho ông cái khăn, ông che miệng ho hai tiếng, bên ngoài không nghe được đâu.” Bé gái nhà họ Từ cũng lo lắng nhìn ông nội.

Ông Từ khoác tay, nhưng vẫn không nhịn được những tiếng “khù khụ”.

Lâm Đàm Đàm dừng ăn cơm, nhìn một lát: “Ông Từ chắc là bị viêm phế quản?”

“Đúng rồi, năm nào cũng phát tác, uống thuốc mãi không hết.” Bà Từ nói.

Lâm Đàm Đàm suy nghĩ một lát rồi giơ tay vuốt lưng ông Từ, một tia sáng óng ánh màu lục có thể nhìn thấy bằng mắt thường từ tay cô truyền sang cơ thể ông Từ.

Mọi người lập tức tròn mắt, ông Từ không ho nữa, đã thuận khí, người cũng thư thái hơn, vẻ mặt kỳ quái.