Thập Niên 70: Phú Tam Đại

Chương 36

Buổi tối ăn cơm cũng không nói chuyện, ngược lại cứ nhìn ông chằm chằm.

Ông bị nhìn đến phát cáu: “Nhìn cha làm gì?”

“Ba, ăn tối xong con với cha nói chuyện nhé?”

“…” Thẩm Kim Sơn có chút cảm động bởi vì mấy đứa con trai của ông không bao giờ gặp riêng ông để nói chuyện.

Ông lúng túng: “Cũng được, để cha xem con có thể nói ra điều tốt đẹp gì”.

Mấy anh em đều nhìn Thẩm Gia Thụ, cũng có người nhìn ông, nhưng họ không muốn dính vào.

Không biết tại sao, luôn có cảm giác xấu.

Sau bữa tối, anh và cha cùng trò chuyện dưới gốc cây lớn ở ngoài cửa. Thẩm Kim Sơn lấy điếu thuốc ra, hút một điếu thuốc với vẻ mặt thoải mái và hưởng thụ.

Ông chỉ thích cuộc sống như vậy, có con có cháu, có cơm ăn áo mặc, không có chuyện gì phải phiền lòng. Ngoại trừ ... ông liếc nhìn con trai út trước mặt.

Anh lên tiếng trước: “Ba, cha có hài lòng với cuộc sống hiện tại không?” “Cũng không hài lòng lắm.” Thẩm Kim Sơn nói, “Nếu con có thể hiểu chuyện hơn thì cha sẽ hài lòng ngay”.

“Không liên quan gì đến con” anh nói, “Con đang nói về cha có hài lòng với cuộc sống hiện tại không?”

“Dĩ nhiên là rất hài lòng, không ai bị chết đói, tại sao lại không hài lòng?”

“... cha sai rồi. cha có biết người dân trong thành phố sống như thế nào không?” Anh miêu tả cuộc sống sinh hoạt trong thành phố. Sau khi anh nói xong, cha anh mới nó: “cha không nói đến việc sống ở thành phố, ít nhất ... thức ăn lúc này đã ngon hơn, nhà ở tốt hơn, con nghĩ có đúng không?”

Anh nghiêm túc: “Ba, cha nghĩ xem cha có nên cân nhắc kiếm tiền bằng cách nào không? Con có cha anh trai, nhà chúng ta người đông thế mạnh, cha cẩn thận suy nghĩ thử xem, con đường kiếm tiền nhất định phải có”. So với anh không biết cách kiếm tiền ở nông thôn, ông già có kinh nghiệm sống phong phú hẳn là có thể tìm ra cách chứ?

Thẩm Kim Sơn không biết trong đầu con trai ông đang nghĩ gì, ông cảm thấy cần phải để con trai biết rõ thân phận của mình: “Lão tứ này, có chuyện này cha muốn nói rõ với con”.

“cha nói đi, con nghe”. Thẩm Gia Thụ rất có phẩm hạnh, nếu muốn ăn bám thì nhất định phải nghe lời ba.

Ông nói: “cha và cha con có bốn người con trai, chắc chắn không thể để các con ở cùng một nhà. Anh cả con là con trai cả, theo như cha nghĩ, khẳng định sau này có tách ra, cha và anh cả con sẽ sống chung với nhau. Anh cả sẽ phụng dưỡng cha tuổi về già. Con thì cha không thể trông cậy vào, nói cách khác, chờ đến khi các con kết hôn rồi thì cũng sẽ tách ra sống cuộc sống riêng. Gia tài của cải nhất định sẽ đưa cho anh trai con, cho nên cha kiếm bao nhiêu tiền cũng không liên quan gì đến con, lão tứ”.

Thẩm Gia Thụ: “...”



Buổi tối anh dựa vào đùi của anh ba, lại mở ra một bếp lò nhỏ. Nhưng không có nhiều thứ, tôm cá bé tí cũng không đủ nhét kẽ răng. Mùi vị cũng không ngon. Miễn cưỡng mở một miếng thịt, hồi lâu cũng không xong.

Thẩm Gia Thụ và anh ba nói đến chuyện làm ăn đầu cơ trục lợi. Muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh ba một chút, để anh ba làm việc chăm chỉ hơn. Nhìn xem công việc nguy hiểm như vậy mà người ta còn dám làm. anh ba không nói làm việc này, làm nhiều việc chút để kiếm được nhiều điểm lao động hơn.

“Em nghe người ta nói kiếm tiền như vậy, có chút nguy hiểm. Anh ba, anh nghĩ như thế nào?”

“Có đường sao?” anh ta đang gặm miếng cá nhỏ.