Thần Cấp Cuồng Tế

Chương 48: Nhả ra

Giang Viêm nhướng mày, thu tay lại: “Chú Bạch, mấy ngày không gặp, hình như chú đã quên rất nhiều chuyện.”

“Người già rồi, trí nhớ cũng kém đi.” Bạch Thần mỉm cười, vẻ già dặn đầy tinh ranh.

Giang Viêm cười, đứng dậy: “Chú cũng chưa già đâu!”

“Chú Bạch, nếu như chú có việc gì thì tôi sẽ dốc hết toàn lực, còn những người khác, không đáng nhắc tới.”

Nói xong, Giang Viêm muốn rời đi, Bạch Thần không có gì ngoài việc muốn kéo nhà họ Bạch vào

Bạch Thần không nhanh không chậm nói: “Thành phố Lăng đã là của cháu rồi, tha cho nhà họ Quan đi.”

“Nhà họ Quan?” Giang Viêm dừng bước, nhìn Bạch Thần một cách kỳ lạ.

Lẽ nào Bạch Thần không phải đến vì nhà họ Mục?

Biểu cảm anh thay đổi, Giang Viêm hiểu rồi, hóa ra nhà họ Quan đang làm việc cho nhà họ Bạch.

Anh gật gật đầu, quay người ngồi xuống: “Như vậy đi, tôi hơi khát.”

Nâng ly thứ tư lên, kêu Bạch Thần một hớp uống hết hơn phân nửa.

"Vậy nhà họ Mục…” sắc mặc Bạch Thần bình tĩnh.

Giang Viêm lập tức nói: “Chú Bạch, chú nghĩ tôi là loại người gì vậy?”

Bạch Thần có ơn đối với Giang Viêm, nhưng đây cũng không phải là lý do để hăm dọa, được nước lấn tới chỉ làm cho người khác thấy ghét thôi.

Bạch Thần nói: “Chuyện của nhà họ Bạch sau này chú sẽ không quản nữa, chỉ lần này thôi.”

Giang Viêm nói: “Được, nhà họ Mục muốn sống sót, tôi sẽ nể mặt chú Bạch.”

“Tha cho nhà họ Mục cũng được, có điều không đơn giản như vậy.”

“Bắt đầu từ hôm nay, tôi bảo Mục Yên làm việc gì thì cô ta phải làm việc đó.”

“Giả như tôi bảo cô ta đi ngủ với một kẻ ngốc, cô ta cũng phải vui vẻ hoàn thành.”

“Dùng một mình Mục Yên thay thế cho cả nhà họ Mục, vụ kinh doanh này cũng không lỗ vốn.”

""Có đồng ý hay không, toàn bộ đều do nhà họ Mục thôi!”

Dòng dõi nhà họ Mục ở thành phố Lăng đã mục nát rồi, nhà họ Mục nếu như mất đi Mục Yên nữa thì sẽ giống như bị gãy mất một chân vậy.

Dẫm lên Mục Yên, là có thể dồn ép nhà họ Mục đến chết.

Báo thù, không nhất định là sự sống chết tồn vong, Giang Viêm thích vạch trần.

Điều quan trọng là, nhà họ Mục thành phố Lăng chẳng qua chỉ là một quân cờ của Mục Quế Lan.

Năm đó, dù không có nhà họ Mục thì cũng sẽ có nhà họ Trương, nhà họ Lý, về cơ bản người có thù với Giang Viêm chính là Mục Quế Lan.

Nhà họ Mục phía Bắc mới chính là mục tiêu của Giang Viêm. Những con cá vụn ở thành phố Lăng này, chẳng qua là giúp cho Cố Tiên Dao dẹp sạch trở ngại, thêm suôn sẻ mà thôi.

""Người trẻ tuổi, thường có hứng thú với những thứ mới mẻ.” Bạch Thần rất tự nhiên cho rằng Giang Viêm đã nhìn trúng nhan sắc của Mục Yên.

Đàn ông mà, có được mấy người không động lòng trước sắc đẹp chứ. Mặc dù địa vị Giang Viêm là Thiên Tể cao quý như vậy thì cũng là một người đàn ông cường tráng.

Bạch Thần nhẹ giọng nói: “Tôi thay nhà họ Mục đồng ý.”

Giang Viêm hỏi: “Chú Bạch tính về hưu ư?”

Bạch Thần lấy ly trà đầu tiên đẩy về phía trước: ""Cháu không uống ly trà này, chú làm sao mà yên lòng.”

Mục đích cuối cùng của Bạch Thần vẫn là bảo vệ nhà họ Bạch.

Thân phận Thiên Tể không phải nhà họ Bạch có thể dây vào. Mà nhà họ Bạch, cũng chỉ có Bạch Thần là lá bài duy nhất.

Giang Viêm có chút do dự, sau cùng vẫn nâng ly trà lên: “Chú Bạch, tôi nghĩ xong rồi, uống hết ly trà này giữa chúng ta chỉ có tình người chứ không có ân tình nữa.”

Bạch Thần gật đầu, Giang Viêm lại nói: "Người không đυ.ng đến tôi tôi cũng không đυ.ng đến người, nhưng nếu như…”

Giang Viêm còn chưa nói hết, Bạch Thần đã tiếp lời: “Nếu có người tự ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chú cũng không dám vác mặt đến tìm cháu lần nữa.”

Anh bỏ tách trà xuống: “Chú Bạch, giữ gìn sức khỏe.”

Vài chữ ngắn gọn, không chỉ là lời tạm biệt với Bạch Thần, mà cũng là lời tạm biệt với Giang Viêm của trước đây.

Từ giờ về sau, Giang Viêm sẽ không quan tâm đến cảm nhận của Bạch Thần nữa.

Nếu như nhà họ Bạch còn mạo phạm nữa, Giang Viêm cũng sẽ không nương tay.

“Giang Viêm, ông ấy nghe nói cậu kết hôn…”

Bạch Thần vừa mở miệng nói, Giang Viêm đã giơ tay ngắt lời: “Đừng nhắc đến ông ấy, tôi có thể sẽ hối hận đấy.""

Thiên Tể hủy giao ước, không ai dám truy cứu trách nhiệm.

Bạch Thần chỉ có thể thở dài.

Mục Yên trở về nhà họ Mục, bước chân hơi loạng choạng.

Mục Yên có thể nghĩ ra, Giang Viêm sẽ sỉ nhục cô ta, chà đạp cô ta.

Giống như năm đó, Mục Yên đã giẫm đạp lên đầu của Giang Viêm.

""Chị, sao chị lại về rồi?" Mục Hoành nhìn thấy Mục Yên như nhìn thấy ma.

Mục Yên không ở khách sạn, nếu Giang Viêm trùng hợp đến lại không thấy Mục Yên mà tức giận, thì nhà họ Mục chắc chắn gặp xui xẻo rồi.

Mục Yên cắn cắn môi, mặt buồn bã.

Từ trước đến nay, Mục Hoành không học hỏi cũng không có kỹ năng nhưng dù sao cũng là người em trai tốt, nhưng hôm nay, bị Giang Viêm dọa cho xanh mặt, lại sốt sắng như muốn lột trần Mục Yên đem tặng cho Giang Viêm.

Tai họa đến trên đầu, vì mạng sống thì tất cả đều có thể từ bỏ, có lẽ đây chính là bản chất của con người.

Sắc mặt Mục Khôn u ám khó coi, không dám nhìn vào ánh mắt của con gái, vì nhà họ Mục phải để cho con gái đi hiến thân, Mục Khôn cảm thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông.

"Các con…” Mục Khôn cau mày.

Sắc mặt Mục Yên bình tĩnh như thường, cũng chẳng có biểu hiện gì.

"Cậu ta nói sao?" Mục Khôn lại hỏi.

Con gái cũng tặng đi rồi, hy vọng Giang Viêm có thể tha cho nhà họ Mục một con đường sống, so sánh với nhà họ Mục thì an nguy của một mình Mục Yên không quan trọng.

Mục Yên hít một hơi thật sâu, vô cùng thất vọng về cha và em trai: “Các người không sao rồi, anh ta chỉ cần con.”

Nói xong, Mục Yên quay người về phòng.

Không ai để ý, những giọt nước mắt từ khóe mắt Mục Yên từ từ lăn xuống.

Mặt Mục Hoành lộ ra nét vui mừng, nếu không phải hai tay đang bó bột thì có thể đã hoan hô vui sướиɠ rồi.

Mục Khôn nhìn theo bóng lưng gầy của con gái, nặng nhọc thở dài.

Ở phương Đông, nhượng đất, bồi thường, hòa thân, là ba điều đáng xấu hổ nhất.

Tài nữ từng là niềm tự hào của nhà họ Mục, đã trở thành một công cụ hòa thân.

Không, không phải hòa thân.

Là cống nạp để cầu xin.

Giang Viêm tuyệt đối sẽ không xem Mục Yên như một con người.

Suy nghĩ hồi lâu, Mục Khôn mới thở phào nhẹ nhõm, mối tai họa này cũng coi như đã qua rồi.

Ít nhất nhà họ Mục tạm thời vẫn an toàn. Sẽ có một ngày, nhà họ Mục lật lại keo này, đến lúc ấy, nhà họ Mục sẽ không giống như năm năm trước, tuyệt đối sẽ không chút nương tay với Giang Viêm.

Giang Viêm, bắt buộc phải chết.

Về đến Thịnh thế Hào Đình đã rất muộn, Cố Tiên Dao đang ôm một cuốn sách lơ đễnh đọc.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô hốt hoảng lật qua trang

Giang Viêm cười: “Phải đi ngủ rồi, vợ ơi.”

“…”

“Vợ?”

“Cút!” Cố Tiên Dao rất muốn hỏi Giang Viêm đã đi đâu, nhưng lại sợ nói ra rồi liệu có bị Giang Viêm hiểu lầm rằng cô đang quan tâm đến anh không?

Đối với người tự luyến như Giang Viêm, chắc chắn sẽ hiểu lầm.

Chậc, hình như bản thân đã thật sự thích anh ấy rồi.

Cố Tiên Dao cắn cắn môi, không nói ra trong lòng vừa khó chịu, lại có chút chua xót.

Bản thân rõ ràng là quan tâm anh, nói chính xác hơn là lo lắng Giang Viêm ở bên ngoài ăn vụng.

Giang Viêm và Mục Yên rốt cuộc là quan hệ gì?

“Vợ ơi… em cầm sách ngược rồi.” Giang Viêm nhắc nhở.

Cố Tiên Dao đỏ bừng mặt, bỏ sách qua một bên, tay đặt lên trán: “Em thích đọc sách như vậy đó, cần anh quản."

Ngày hôm sau, Giang Viêm vừa mới dừng xe ở tầng dưới công ty, tiểu Lệ - thư ký sinh hoạt của Cố Mậu Tổ đã vội vã đến trước mặt Cố Tiên Dao.

“Tiên Dao, tìm thấy cô rồi, tôi muốn nói với cô chút chuyện, chuyện của ông ngoại cô.” Thần sắc của Tiểu Lệ rất lo lắng.

Giang Viêm nhíu mày, đối với người nhà họ Cố anh đều không có ấn tượng tốt.

Mặc dù cô Tiểu Lệ đây cũng không phải người nhà họ Cố, nhưng trong ánh mắt đầy toan tính, Giang Viêm không thích.

Cố Tiên Dao hỏi: “Chị Tiểu Lệ, xảy ra chuyện gì rồi?"

Dựa theo tuổi tác gọi một tiếng chị cũng không sai.

Nhưng khuôn mặt tiểu Lệ đột nhiên trầm xuống: “Cô nên gọi tôi là bà ngoại rồi.”

“Bà… bà ngoại?" Khuôn mặt Cố Tiên Dao tràn đầy bối rối, lại nhìn sang Giang Viêm tỏ ý mình không nghe nhầm đấy chứ.

“Mấy ngày trước tôi và Mậu Tổ đã lãnh giấy kết hôn.” Tiểu Lệ lấy ra một cuốn sổ màu đỏ, mở ra cho Cố Tiên Dao xem: “Cô xem, cái này có thể làm giả sao?"

Cố Tiên Dao cười khô khốc, nếu như nói Tiểu Lệ không phải vì ham tài sản thì chắc chắn là bị điên.

“Chị Tiểu Lệ, tôi còn có việc, không nói chuyện với chị được nữa.”

Nói xong, Cố Tiên Dao vội bước lên lầu.

Bà ngoại? Con người thời nay đúng là thèm tiền thèm đến điên rồi.

Tiểu Lệ vội níu cô lại: "Tiên Dao, ông ngoại cô xảy ra chuyện rồi, bây giờ chỉ có cô mới có thể cứu ông ấy, những người cậu đó của cô, không tìm thấy người nào hết.”

Cố Minh Uy không biết chạy đi đâu rồi, Cố Minh Song thì chưa xuất viện.

Cố Minh Thành bị Cố Minh Giai chơi cho một vố, không biết đã đi đâu rồi, cứ cho là Tiểu Lệ tìm ra được Cố Minh Thành đi nữa, Cố Minh Thành cũng sẽ không đi thăm Cố Mậu Tổ.

“Xảy ra chuyện gì rồi?" Cố Tiên Dao căng thẳng hỏi.

Bất kể nói thế nào, Cố Mậu Tổ cũng là ông ngoại của cô.

Mặc dù nói những lời khó nghe như vậy, nhưng một cô gái lương thiện lại trọng tình nghĩa như Cố Tiên Dao không thể mặc kệ được.

“Mậu Tổ… hu hu…” tiểu Lệ lại khóc òa lên, vừa khóc vừa tỉ mỉ quan sát Cố Tiên Dao, mãi mà cũng không thấy nhỏ một giọt nước mắt nào.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Cố Tiên Dao sốt ruột.

Giang Viêm cau mày, đại khái đã đoán ra.

Tính toán thời gian, Cố Mậu Tổ cũng nên đến lúc phát bệnh rồi, có điều theo ý nghĩa trong lời nói của Tiểu Lệ thì Cố Mậu Tổ chưa chết.

Giang Viêm kéo Cố Tiên Dao nói: “Anh đoán là đổ bệnh rồi.”

“Ai da, cháu rể à, cháu đoán đúng rồi đấy..."

“Mậu Tổ, ông ấy… hu hu, chắc tôi không sống nổi nữa…”

Khuôn mặt Giang Viêm trầm xuống, người phụ nữ đáng chết này, thật là kinh tởm, lại dám nhảy lên đầu anh ngồi luôn rồi, ai là cháu rể của cô ta chứ.

“Chị Tiểu Lệ, chị nói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu như không nói thì tôi đi đây.” Cố Tiên Dao có chút khó chịu, có thời gian như vậy, gọi một cú điện thoại hỏi không phải là xong rồi sao?

Tiểu Lệ khóc nức nở, ngắt quãng nói: “Mậu Tổ đột nhiên đổ bệnh rồi, Minh Giai không cho tôi chắm sóc Mậu Tổ, còn đuổi tôi ra ngoài.”

“Tiên Dao, cháu cũng biết đó, Mậu Tổ cần có người ở bên cạnh chăm sóc.”

“Hơn nữa… hơn nữa tên súc sinh Minh Giai đó đã ngược đãi Mậu Tổ…”

“Cái gì?" Cố Tiên Dao nắm chặt nắm tay.

Tiểu Lệ chỉ vào vết bầm trên mặt mình: "Cháu nhìn xem, đây là do Cố Minh Giai đánh đó, tôi chỉ là phụ nữ yếu đuối, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.”

“Mậu Tổ thật đáng thương, còn chưa biết sẽ bị ngược đãi như thế nào nữa.”

Sắc mặt Cố Tiên Dao từ từ trầm xuống.

Mấy người cậu này, không người nào là dạng vừa, trước đây sốt sắng chăm sóc Cố Mậu Tổ như vậy, đều là bởi vì tranh đoạt tài sản.

Nhưng hôm nay, toàn bộ cổ phiếu của tập đoàn Cố thị đã bị chuyển giao đi, cứ cho là Cố Mậu Tổ không bị bệnh thì cũng chẳng có ai chăm lo cho ông ấy.

Cố Tiên Dao biến sắc, Tiểu Lệ nhanh chóng nói: “Cố Minh Giai bức ép Mậu Tổ phải chuyển hết cổ phiểu của tập đoàn Cố thị, bây giờ tập đoàn Cố thị là của một mình Cố Minh Giai rồi.”

Có tiền hay không có tiền, Cố Tiên Dao không quan tâm, điều cô quan tâm chính là ông ngoại.

Cố Tiên Dao xoay người bước lên xe: “Không được, tôi phải đi xem ông ngoại.”

Tiểu Lệ nhanh tay lẹ mắt, cũng kịp theo cô lên xe.

Giang Viêm kéo cô ta xuống: “Cô không cần đi với chúng tôi đâu.”

“Ấy ấy, cháu rể, cháu xem cháu nói kìa, tôi là vợ hợp pháp của Mậu Tổ cơ mà…”

Sắc mặt Giang Viêm trầm xuống: "Tôi nói thế đấy thì làm sao? Kết hôn được vài ngày, lẽ nào cũng muốn chia tài sản sao?"

"Sao tôi lại không thể phân chia tài sản chứ?" Tiểu Lệ ậm ừ: "Quãng thời gian này, là tôi luôn chăm sóc cho Mậu Tổ mỗi ngày.”

Giang Viêm cười lạnh.

“Tôi lười phải quan tâm đến cô, cần tài sản muốn tìm ai thì tìm người đó.”

“Đừng có tìm ở chỗ tôi.”

“Hiểu chưa?"

Giang Viêm cúi mặt xuống, Tiểu Lệ bèn che miệng lại.

Lên xe, Giang Viêm kéo tay Cố Tiên Dao: "Vợ à, cứ thế này mà đi có phải là có chút đường đột không? Lời cô ta nói cũng không thể tin hoàn toàn.”

“Anh đề nghị hỏi thử cha mẹ.”

Cố Tiên Dao im lặng.

Giang Viêm biết, chuyện này có chút khó khăn, Cố Minh Na còn trọng tình cảm hơn cả Cố Tiên Dao.