Vẻn vẹn chỉ có một nhà họ Mục đã khiến cho số đông mọi người không dám đấu giá rồi, nếu như lại tăng thêm một nhà họ Quan nữa thì một người đấu thầu cũng chẳng có.
Lúc này, cho dù có người muốn đấu thầu thì cũng không có khả năng rồi.
Nhà họ Mục xem thường quy tắc, lại càng không xem chủ tịch thành phố Cơ Tử Hùng ra gì cả, trực tiếp đốt cháy giai đoạn đấu giá.
Nếu như chỉ có mình nhà họ Mục, thì vẫn không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy quyền của hoàng tộc, nhưng nếu như thêm nhà họ Quan, thì cái chức chủ tịch thành phố của Cơ Tử Hùng này chính là hữu danh vô thực rồi.
Phía Đông hiện giờ đang là thời buổi rối ren. Hoàng tộc suy tàn, thế lực ngầm hoành hành, các đại gia tộc lớn mạnh mẽ tranh đoạt hắc bạch không phân.
Thành phố Lăng, chẳng qua chỉ là một góc nhr mà thôi, có thể thấy là cả cái đại lục phía Đông này đã loạn thành thế nào rồi.
Miếng đất này được định giá thấp nhất để đấu giá, tổ chức bữa tiệc này chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.
Nhà họ Mục và nhà họ Quan ở thành phố Lăng cũng đang phô bày thực lực của mình.
Đến lúc này Giang Viêm mới hoàn toàn hiểu được, vì sao Cơ Tử Hùng lại muốn hợp tác với mình.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà buổi đấu giá quan trọng như thế này mà Cơ Tử Hùng lại ủy thác cho nhà họ Mục. Không phải ông ta muốn, mà bởi vì để ổn định thế cục thì không thể không làm.
Giọng nói của người dẫn chương trình trầm bổng, du dương: “Bây giờ, chúng ta xin mời hai người hạnh phúc nhất hôm nay lên đây để chia sẻ niềm vui của họ.”
Mục Yên chậm rãi lên sân khấu, Quan Đông khóe miệng mỉm cười đi theo phía sau nửa bước.
Đây chính là người được mệnh danh là quý cô tài mạo song toàn của thành phố Lăng, lúc này đang mặc một chiếc váy dạ hội bồng bềnh, một đôi giày thủy tinh càng làm tôn lên vóc dáng cao ráo, thon thả, mảnh mai, hoàn mĩ không tì vết, lồi lõm đầy đủ.
Phía sau xương quai xanh gợi cảm là mái tóc đen nhánh được đính khăn voan, cái cổ cao mượt mà như thiên nga, giống như huyền nữ lạnh lùng, kiêu ngạo và cao quý giáng trần, đang chậm rãi bước tới.
Mục Yên được mệnh danh là có khí chất của nữ vương thiên hạ, nhưng cũng có một chút tinh nghịch, gian xảo...
Quan trọng nhất là, nhan sắc vô cùng xinh đẹp kia của Mục Yên luôn có thể làm cho hơn nửa thành phố Lăng rung động, đứng ngồi không yên.
Dưới sân khấu, những tiếng khen ngợi có to có nhỏ không ngừng vang lên.
Trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi...
Không khí cực kì sôi động, bất luận là người trong giới tài chính hay là con cháu những gia đình danh giá đều vắt óc suy nghĩ để nói ra những lời chúc tốt lành.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ một đạo lý, hai nhà Mục, Quan liên hôn với nhau, thì sẽ làm thay đối kết cấu của thành phố Lăng.
Từ đó, nhà họ Mục và nhà họ Quan có mối quan hệ mật thiết, chặt chẽ, có thể nói là một nhà thống trị.
Muốn phát triển thì bắt buộc phải biết xem xét thời cơ, tâng bốc nịnh nọt.
Nhận lấy micro, Mục Yên cười ngọt ngào nói: “Hôm nay thật sự là một ngày rất quan trọng...”
“...Phía Tây thành phố sẽ trở thành trung tâm phân phối thương mại lớn nhất khu vực, sẽ...”
“Hy vọng mọi người có thể chúc phúc cho tôi...”
Lúc này, không biết có thằng ngốc của nhà địa chủ nào hét lên: “Mục Yên, nữ thần của tôi, em đừng gả cho anh ta.... Em chính là nữ thần của mọi người chúng ta....”
“Cảm ơn sự yêu thích mà mọi người vẫn luôn dành cho tôi, tôi và Quan Đông thật lòng thương yêu nhau...” Mục Yên nói rất khéo léo, cách cư xử ung dung khoan thai.
Chính vào lúc không khí đang náo nhiệt như thế này, đột nhiên có một giọng nói không hài hòa vang lên.
“Nếu như tôi nhớ không nhầm thì hơn hai mươi năm trước nhà họ Mục với nhà họ Giang đã có hôn ước rồi mà”
“Cô, Mục Yên đã đính hôn với nhà họ Giang ở thành phố Lăng từ lâu rồi.”
“Còn chưa giải trừ hôn ước mà đã đính hôn với người khác rồi, lẽ nào nhà họ Mục ở thành phố Lăng này có hai người tên Mục Yên à?”
“Các người đính hôn, có từng hỏi tôi chưa?”
Giang Viêm chậm rãi đi đến bên cạnh Mục Yên, khóe miệng treo một nụ cười đùa giỡn, giọng nói không lớn, nhưng mỗi một người ở trong hội trường đều có thể nghe thấy được rõ ràng.
“Cô Mục đã có hôn ước rồi ư?”
“Người này là ai đây?”
“Nhà họ Giang ở thành phố Lăng? Thành phố Lăng này có nhà họ Giang à? Chắc không phải là một gia đình danh giá nhỏ bé nào đó chưa gia nhập giới thượng lưu chứ?”
“Nói chuyện này ra vào lúc này, chẳng lẽ đến để gây chuyện?”
“Đúng là không biết trời cao đất dày là gì, thật đúng là đang tìm đường chết.”
Không ai có thể ngờ được Giang Viêm lại đột ngột lên tiếng, nói lung tung trong lúc nhà họ Mục và nhà họ Quan đang tuyên bố liên hôn, đây chính là đang vả vào mặt hai gia đình danh giá bậc nhất này một phát.
Chỉ cần hai nhà này nói một câu thôi, thì cái thằng nhóc chẳng biết trời cao đất dày này không những không có chỗ dừng chân mà có thể sống tiếp hay không cũng là cả một vấn đề rồi.
Rất nhiều ánh mắt kinh ngạc của mọi người đã trở nên thương hại khi nhìn Giang Viêm, cho dù khó chịu với nhà họ Mục thì cũng không thể gây chuyện lúc này được.
Không những người nhà họ Mục, mà người nhà họ Quan với những người từng yêu mến ngưỡng mộ Mục Yên cũng ầm ầm nhìn Giang Viêm với ánh mắt tức giận.
Còn có một số người thì nhìn Giang Viêm như đang nhìn một thằng ngốc vậy, cái thằng ngốc này, đã là một người chết rồi.
Cách đó không xa, ánh mắt của Hàn Tụng cũng trở nên cổ quái.
Ban đầu cho rằng Giang Viêm đến đây là để đấu giá miếng đất ở Tây Thành kia, làm sao mà nhìn tình thế này cứ như đến là để cướp dâu thế này nhỉ? Lẽ nào Giang Viêm cũng là một trong những người yêu mến ngưỡng mộ Mục Yên?
“Nhà họ Giang? Giang Viêm?” Tuổi tác của Hàn Tụng còn nhỏ, hoàn toàn chưa từng nghe tới việc ở thành phố Lăng có một nhà họ Giang. Chẳng qua những cái này không quan trọng, người có thể nhận được sự kính nể của Hàn Cầm Hổ có thể là người bình thường được ư?
Ánh mắt của Hàn Tụng đổi thành sùng bái.
Nam tử hán đại trượng phu, đã thích thì phải tranh. Hàn Cầm Hổ vẫn luôn dạy bảo cậu như thế, có mục tiêu mà không dám nói là hèn nhát, không dám tranh giành là lười biếng.
Giang Viêm cướp hôn cũng đủ ngang ngược, đủ máu lửa rồi.
Đối mặt với đám đông mà không hề sợ hãi, nói cười tự nhiên, vô cùng có phong phạm của bậc vương giả.
“Anh là ai?” Quan Đông đứng ở bên cạnh Mục Yên nhíu chặt mày, sắc mặt đen đi.
Mà Mục Yên thì cẩn thận đánh giá Giang Viêm đang bước lại gần.
Người đàn ông hèn mọn này năm đó mình chưa từng nghiêm túc nhìn lần nào, cô sao có thể không nhận ra chứ, nhưng lúc này chỉ có thể giả vờ là không quen biết, bởi vì Giang Viêm thật sự có hôn ước với cô ta.
Giang Viêm lúc này vẫn bình thường như cũ, nhìn thấy rất bình thường không có gì đặc sắc.
Nhưng chính một người bình thường không là gì ấy đã lên tiếng phản đối sự liên hôn của hai nhà Mục Quan đó.
Mặt mũi của hai gia đình hào môn lớn nhất của thành phố Lăng, thế nhưng lại bị một người không biết đến từ đâu hung hăng chà trên mặt đất.
“Mục Yên, hy vọng cô vẫn khỏe từ khi chúng ta xa nhau.”
“Xa cách năm năm, cô có thể đã quên tôi rồi, nhưng mà tôi thì sẽ không bao giờ quên bất cứ một người nào của nhà họ Mục các cô.”
Khóe môi Giang Viêm nở nụ cười, giọng nói hoàn toàn không thể xem là lớn nhưng những người ở trong hội trường đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Giang Viêm nói: “Gần hai mươi năm rồi, sợ là có rất nhiều người đã quên thành phố Lăng còn có một nhà họ Giang.”
“Về chuyện hôn ước, cho dù người khác có thể quên nhưng nhà họ Mục sẽ không quên chứ?”
“Trận hỏa hoạn lớn kia ở nhà họ Giang, với rất nhiều người thì ký ức vẫn còn mới mẻ lắm nhỉ?”
Nhà họ Mục vì để diệt nhà họ Giang mà hao tâm tổn trí. Trước tiên dùng liên hôn để làm nhà họ Giang mất cảnh giác, rồi dần dần thâm nhập vào các dự án và sản nghiệp của nhà họ Giang, cuối cùng dùng thủ đoạn một chiêu gϊếŧ chết hết cả nhà.
Nếu như không thôn tính nhà họ Giang thì nhà họ Mục chẳng qua chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi.
Nhà họ Giang bị hủy diệt, nhà họ Mục ăn no. Từ đó nở mày nở mặt ở thành phố Lăng được mười năm có dư rồi.
Giang Viêm mới chín tuổi đã thành trẻ mồ côi, ngủ ở gầm cầu, phải lục từng thùng rác để kiếm ăn. Nếu như không phải Bạch Thần có ý sắp xếp người chăm sóc cho anh thì có mười Giang Viêm cũng không sống sót được đến hôm nay.
Giang Viêm hận nhà họ Bạch, hận dòng máu đang chảy trong người mình.
Nhưng Giang Viêm biết, nếu như mẹ ở trên trời có linh thiêng, bà cũng không hy vọng Giang Viêm sẽ trả thù nhà họ Bạch. Bà ấy đến tận úc chết vẫn yêu người đàn ông kia.
Đối với nhà họ Bạch, Giang Viêm cần có một lý do để thuyết phục bản thân mình.
Nhưng đối với những nanh vuốt của Mục Quế Lan thì Giang Viêm sẽ không mảy may có chút gì nhẹ tay hết.
Hơn thế nữa, Giang Viêm cô độc không nơi nương tựa không biết bao nhiêu lần đã phải chịu sự nhục mạ của Mục Yên, mỗi lần đều đạp tôn nghiêm của Giang Viêm xuống dưới bùn sâu.
Sắc mặt Mục Yên xanh mét, nhưng không hổ là người cầm quyền của tập đoàn Mục thị, tâm trí vững vàng, điềm tĩnh hơn hẳn người bình thường, nhất nhanh đã điều chỉnh lại được.
Mục Yên kiêu ngạo nói.
“Thành phố Lăng lúc nào có một nhà họ Giang chứ, nhà họ Mục lúc nào lại có hôn ước với nhà họ Giang căn bản không hề tồn tại ấy?”
“Ở thành phố Lăng, trừ Quan Đông ra thì không có ai có thể sánh với Mục Yên tôi được.”
“Ai có thể sánh được với nhà họ Mục.”
Giống như nữ vương giáng thế, Mục Yên ngẩng cao đầu lớn giọng nói: “Ai sẽ tin tưởng nhà họ Mục lại đi định ra hôn ước với một người không rõ lai lịch chứ.”
“Tôi thấy anh chính là một người điên rồi, toàn nói những lời điên khùng.”
“Đây không phải là nơi mà anh có thể đến, mời anh rời đi ngay lập tức.”
Cái chết của Sa Anh khiến cho nhà họ Mục không thể không nhìn thẳng vào Giang Viêm. Thực lực nghiền nát Sa Anh, Giang Viêm rất có khả năng là một võ giả.
Mục Yên không thể ngờ, Giang Viêm thế mà lại có thể bừa bãi đến hội trường này gây chuyện.
Thật sự là cho rằng nhà họ Mục không có người à, không có cách nào đối với một đứa mồ côi nhà họ Giang sao?
Nếu biết trước thế này, năm đó nên tạo áp lực với Bạch Thần để bóp chết Giang Viêm từ trong trứng nước đi.
Nhưng lúc này, tại trường hợp quan trọng như thế này, Mục Yên chỉ có thể hết sức kìm nén lửa giận trong lòng.
Giang Viêm đã đứng trước mặt Mục Yên, khóe miệng treo một nụ cười lạnh nhạt, dùng ánh mắt giễu cợt mà thưởng thức mỹ nhân đệ nhất thành phố Lăng.
“Người này rốt cục là từ đâu chui ra thế? Anh không nghe thấy lời của cô Mục à? Nhanh cút đi.”
“Một người không rõ lai lịch, tôi thấy anh thật sự là điên rồi. Nơi này là nơi để cho anh phát ngôn bừa bãi à, chán sống rồi sao.”
“Nhanh cút đi, bảo vệ.... mang thằng ngốc này ra ngoài đi.”
“...”
Lúc này, con cháu những nhà quyền quý của thành phố Lăng cùng tiến lên, người nào cũng trào dâng niềm căm phẫn, cứ như Giang Viêm đang làm nhục bọn họ vậy.
Hôm nay, hai nhà Mục Quan liên hôn, tất cả mọi người đều vội vàng lấy lòng, tâng bốc.
Cơ hội tốt như thế này, nếu có thể thể hiện thật tốt trước mặt Mục Yên và Quan Đông, có thể kéo gần quan hệ lại, những ngày sau này tự nhiên là sẽ không thiếu nhiều lợi ích được.
“Bảo vệ, bảo vệ đều chết ở xó nào hết rồi?”
“Sao lại cho loại người này bước vào, làm bẩn mắt của cô Mục.”
Quan Đông đứng trước người Mục Yên, giọng nói lạnh lùng như băng: “Hôm nay là ngày vui mà chúng tôi tuyên bố đính hôn, tôi sẽ xem là anh đang nói đùa, sẽ không chấp anh. Quỳ xuống xin lỗi thì anh có thể cút đi rồi.”
Ở hội trường, chỉ có con cháu của một vài gia đình danh giá biết được năm đó nhà họ Mục nuốt chửng nhà họ Giang như thế nào. Cũng chỉ có Hàn Tụng hiểu được Giang Viêm mạnh tới mức nào.
Con cháu của mấy gia đình danh giá kia vô cùng thích thú khi thấy cảnh này.
Giang Viêm đã dám đến, tất nhiên là đã có chỗ dựa rồi. Giang Viêm phải đối diện không chỉ có nhà họ Mục, mà còn có nhà họ Quan. Tát một bạt tai vào mặt mũi của hai gia đình danh giá có sức mạnh lớn nhất thành phố Lăng, loại trải nhiệm này sợ là cả đời cũng sẽ không có lần thứ hai.
Hàn Tụng đang nghĩ, thân phận của Giang Viêm rốt cục là gì, Kiếm Thiên và những cao thủ khác đều cam tâm tình nguyện nghe lời, Giang Viêm mạnh mẽ đến trình độ như thế nào chứ.
Hàn Tụng vốn đã nóng lòng muốn xem kịch hay, muốn xem xem nhà họ Mục rốt cục muốn tìm đường chết như thế nào, tốt nhất là lập tức làm dao động lòng người, người càng nhiều càng tốt, với bản lĩnh của Giang Viêm chắc hẳn sẽ biến nơi này thành một đống lộn xộn.
Nhà họ Mục ở thành phố Lăng, Hàn Tụng không thèm quan tâm đến, nếu như thật sự đánh nhau thì Hàn Tụng sẽ giúp một tay, đã có ân tình rồi thì bảo Giang Viêm dạy dỗ cho vài chiêu cũng có thể dùng cả đời rồi.
“Anh xác định bảo tôi xin lỗi à? Xác định muốn tôi quỳ xuống ư?” Giang Viêm cười, hai mắt sáng như đuốc nhìn Quan Đông.
Một luồng sát khí vô hình quét về phía Quan Đông: “Bây giờ mỗi câu nói của anh đều đại diện cho nhà họ Quan, có thể sẽ kéo đến tai họa cho nhà họ Quan đó.”
Giang Viêm từ đầu đến cuối đều đứng nguyên tại chỗ, nhìn dường như rất bình thường nhưng lại đang toát ra khí thế như có như không. Quan Đông không biết thế nào tự dưng thấy sợ hãi trong lòng, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Giang Viêm nói rất nhẹ nhàng, nhưng Quan Đông không hề có bất cứ hoài nghi gì, mặc dù Giang Viêm chưa làm gì, mặc dù hoàn toàn không quen biết Giang Viêm, nhưng khí thế vô hình kia khiến anh ta cảm thấy có một loại cảm giác có thể chết bất cứ lúc nào.
Mục Yên đi tới gần Giang Viêm, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được, nhỏ giọng nói: “Giang Viêm, anh thật sự cho rằng một mình anh có thể khiêu chiến uy quyền của nhà họ Mục ư?”
“Chỉ cần tôi nói một câu, tất cả những người ở đây đều sẽ xem anh là cái đinh trong mắt, lẽ nào anh nghĩ mình có thể địch lại được cả thành phố Lăng?”