Thần Cấp Cuồng Tế

Chương 25: Thần y

"Tiểu Giang, con ăn chậm một chút." Cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.

Giang Viêm ăn như sói nhai hổ ngốn, tựa như quỷ đói đầu thai.

"Mẹ, mẹ nấu cơm quá ngon." Giang Viêm lau sạch vết dầu mỡ trên khóe miệng, lại gắp một miếng sườn chua ngọt.

Tô Cảnh Thắng nhìn cũng có chút đau lòng, đứa nhỏ này, ra ngoài không ăn cơm sao? Chuyên chờ về nhà để ăn.

"Tiên Dao, buổi trưa không trở về ăn cơm thì thôi, đừng chỉ lo bản thân mình, cũng phải xem Tiểu Giang một chút coi ăn uống như thế nào." Cố Minh Na nói có chút oán trách.

Cố Tiên Dao cau mày, liếc mắt nhìn Giang Viêm, cũng không biết người này là gì, làm sao cha mẹ nói chuyện câu nào cũng là vì anh ta.

Cô phụng phịu: "Anh ấy lớn như vậy rồi, chẳng lẽ ngay cả đói cũng không biết đi ăn sao?"

"Cha mẹ có phải là chaa mẹ của con không? Sao luôn bênh anh ấy vậy."

Giang Viêm buông chén đũa xuống, mặt đầy thỏa mãn: "Cha mẹ, con không sao. Tiên Dao ăn ít công việc lại bận bịu, cũng không thể bởi vì con ăn nhiều mà bắt cô ấy phải chờ con."

"Nè, anh nói thế là ý gì?"

"Có tin hay không ta không để cho anh... để cho anh… cứ chờ coi."

"Còn nói bậy nữa thì chết với tôi!"

Cố Tiên Dao trợn trừng mắt, Giang Viêm nói dối không chớp mắt, mỗi bữa ăn đều ăn như heo. Ăn như nào cũng không đủ no.

"Anh cũng đâu có nói gì." Vẻ mặt Giang Viêm tỏ ra nhu nhược sợ hãi, mi mắt lúc này láo liên gian trá: "cha mẹ, Tiên Dao chăm sóc con lắm, mỗi bữa ăn con đều ăn rất no. Cô ấy ăn còn dư lại con đều ăn hết."

"Aaa, anh còn dám nói bậy nói bạ..."

"Tiên Dao, sao lại thế." Cố Minh Na trầm giọng quở trách: "Tiểu Giang là chàng trai khỏe mạnh như vậy, lúc ăn cơm, con dù bận rộn đi nữa cũng không thể chờ thêm một lát sao."

Cố Tiên Dao cảm thấy kỳ quái, cũng không thấy Giang Viêm có ý nịnh bợ gì, hôm nay về nhà lại giống như về nhà của Giang Viêm, cha mẹ mình trở thành cha mẹ của Giang Viêm vậy.

Tức thở phì phò cầm hai tập tài liệu đưa đến trước mặt Cố Minh Na: "Mẹ, đây là do Tiểu Giang mà hai người thương yêu nhất lấy được đó."

Tô Cảnh Thắng đỡ đỡ mắt kính, rất nhanh trợn to cặp mắt: "Thỏa thuận cổ phần?"

"30% cổ phần của tập đoàn Cố thị?"

"Mẹ không phải là đang nằm mơ chứ."

Tập đoàn Cố thị là tài sản riêng của nhà họ Cố, ban đầu Cố Mậu Tổ chia cổ phần là Cố Minh Na còn chưa xuất giá, lấy lý do cổ phần không thể chia cho người ngoài họ, nên đã không cho Cố Minh Na một chút nào.

Nhiều năm như vậy, vẫn luôn là người nhà họ Cố nắm giữ toàn bộ cổ phần, Giang Viêm làm thế nào lấy được, hơn nữa lại còn tận 30% cổ phần.

Cố Minh Na kích động cầm thỏa thuận trong lòng bàn tay: "Nhiều như vậy, cha mà biết nhất định sẽ rất tức giận."

Giang Viêm thiếu chút nữa nghẹn miếng cơm đang ăn dở, bà mẹ vợ này, não có vấn đề à.

Nhà họ Cố đối xử với bà như vậy, lại còn nghĩ xem trong lòng người nhà họ Cố cảm thấy như thế nào.

Cố Mậu Tổ thật sự là cha ruột, lại không thể làm tròn trách nhiệm mà người cha ruột nên làm.

Chẳng lẽ quên khuôn mặt dữ tợn của Cố Mậu Tổ lúc mắng bà đòi bà bồi thường tiền sao?

Tô Cảnh Thắng liếc nhìn Giang Viêm, ánh mắt lộ ra vẻ cơ trí: "Minh Na, những cổ phần này chúng ta cất trước đi, có lẽ để ở trong tay chúng ta sẽ đáng tin cậy hơn một chút."

"Mấy người anh kia của em, sớm muộn cũng khiến cho Tập đoàn Cố thị lụi bại thôi."

Giang Viêm không khỏi khen ngợi, thân nhất là vợ chồng, lời này quả nhiên không sai.

Chỉ có ông mới có thể hiểu được nỗi lòng của Cố Minh Na.

Như vậy Cố Minh Na sẽ không còn gánh nặng tâm lý khi nắm cổ phần này trong tay.

"Chaa, con còn có một cái tin tốt nữa." Giang Viêm đang giúp thu dọn chén đũa, Cố Minh Na vội vàng ngăn lại.

"Vị thần y kia ngày mai sẽ đến."

Tô Cảnh Thắng kích động ngón tay khẽ run lên: "Thật sao?"

Cái mâm cơm Cố Minh Na không cầm chắc liền rơi xuống đất.

Cố Tiên Dao cũng căng thẳng.

Giang Viêm không ngờ mọi người sẽ có phản ứng lớn như vậy, cười nói: "Đối với ông ta mà nói cái này không coi là bệnh nặng, ông ta nói có thể chữa, vậy thì nhất định có thể chữa khỏi."

"Tiểu Giang." Cố Minh Na cũng không thu dọn vội hỏi: "có cần chuẩn bị chút gì không?"

"Không phải chuẩn bị gì hết, tiếp tục uống thuốc điều trị là được."

Sáng sớm hôm sau, Cố Minh Na nấu cháo thuốc xong rồi ra cửa đi đổ rác, thấy một người đàn ông quần áo tả tơi đang ngủ say ở bên cạnh cửa, cả người mùi rượu xông lên mũi.

Cố Minh Na sợ hết hồn, kêu mấy tiếng người đàn ông say rượu cũng không trả lời, vội xoay người trở vào trong nhà gọi người.

Cố Tiên Dao vừa nghe có người ăn mày nằm ngoài cửa đã cảm thấy kỳ quái: "Đây chính là khu biệt thự đắt tiền, là một khu nhỏ hoàn toàn khép kín, người ăn mày kia làm sao vào được."

"Thật, mẹ kêu mấy tiếng cũng không trả lời, sợ là say chết ở đó rồi."

Lúc này, Giang Viêm từ trên lầu đi xuống, nghe được là người ăn mày thì bật cười: "Đó không phải là người ăn mày, người này là tới chữa bệnh cho cha đó."

Đây không phải là một người say thông thường, an ninh sao có thể ngăn được ông ta.

"Chữa bệnh?" Cố Minh Na sợ hãi kêu lên.

Ở trong ấn tượng của bà, thần y cho dù không áo mũ đàng hoàng thì cũng phải có chút khí chất xuất trần, thế nào lại là một người đàn ông say rượu.

Người như vậy chữa bệnh cho Tô Cảnh Thắng, liệu có được không?

Giang Viêm ra cửa, đá một phát lên người ông ta: "Giả chết à?"

"Người thanh niên, đông nam." người đàn ông say vẫn không nhúc nhích, dùng giọng nói vô cùng nhẹ nói lên mấy chữ.

Giang Viêm nghiêng đầu nhìn sang. Cách đó không xa bên trong sân nhỏ của một ngôi biệt thự, một già một trẻ đang luyện võ, dũng mảnh rất có uy thế.

Giang Viêm híp mắt, đây không phải là người luyện võ thông thường, mà là người chuyên sâu luyện võ.

Người già tóc trắng râu dài, kình khí rất sung mãn.

Thân thể thiếu niên thì rắn rỏi, cương mãnh uy vũ.

Hai người một trước một sau, đang đánh một bộ Chính Thần quyền.

Chính Thần quyền là quân quyền của Bắc Cảnh, không được phép truyền ra ngoài, là bộ sách võ thuật ôn hòa, tâm pháp của nó rất khó có được.

Nhưng nhìn thiếu niên kia đã có mấy phần nhuần nhuyễn, hiển nhiên là đã tập từ nhỏ.

Có quyền truyền thụ Chính Thần quyền, thân phận của ông lão này chắc hẳn cũng không tầm thường.

Nhìn một hồi, Giang Viêm giễu cợt, lại đá người đàn ông say một cước: "Sợ cái gì, ông chủ của Chính Thần quyền, e là đã rời khỏi Bắc Cảnh rất nhiều năm rồi."

Người đàn ông say tiến đến trước cửa, Cố Tiên Dao kéo lấy Giang Viêm lại nhỏ giọng hỏi: "anh để cho ông ta chữa bệnh cho cha sao?"

"Người không thể chỉ nhìn bề ngoài, bệnh của cha, không phải ông ta thì không ai chữa được đâu." Giang Viêm vỗ vỗ tay của Cố Tiên Dao, ý nói cô hãy yên tâm.

Người tin tưởng Giang Viêm nhất là Tô Cảnh Thắng, không bởi vì hình dáng khó coi của người đàn ông kia mà có chút nào đó coi thường.

Bắt mạch xong, cặp mắt đυ.c ngầu của người này chợt chợt lóe, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Viêm.

Giang Viêm vẫn thản nhiên, hơi gật đầu.

Trước là châm cứu, sau lại viết một toa thuốc điều dưỡng thân thể, rồi móc từ bên hông ra một bầu rượu, sau khi uống ực một hớp thì đi ra phía ngoài.

Từ đầu đến cuối không nói lời nào, người đàn ông này có vẻ kiệm lời như vàng.

Giang Viêm cùng đi ra cửa, người đàn ông nói: "Người này là người như thế nào, sao lại bị bí thuật của phương tây gây thương tích?"

"Ông ấy là cha vợ của tôi." Giang Viêm cũng không giải thích gì thêm, có rất nhiều chuyện khiến Giang Viêm cũng thấy mơ hồ.

Tô Cảnh Thắng chẳng qua chỉ là người bình thường, người ra tay đối với ông ấy lại có thể không tầm thường.

Phải biết, gϊếŧ một người người dễ dàng, nhưng muốn làm người đó nửa chết nửa sống thì phải có kỹ xảo và thực lực.

"Anh đã kết hôn rồi?" vẻ mặt của người này tựa như gặp quỷ, lập tức cũng tỉnh rượu: "Tin tức này nếu truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu cô gái tức giận mà muốn treo cổ tự vẫn."

Người này dường như lại nghĩ đến cái gì, quay đầu liếc nhìn căn biệt thự đối diện: "Chẳng lẽ chính là vì người vừa rồi sao?"

"Cái gì cũng không phải, ông thấy thế nào?"

"Nếu nói là đẹp, nhiều người còn xinh đẹp hơn so với cô gái này, đường đường là Thiên Tể, chỉ cần cậu muốn, bao nhiêu gia đình giàu có thiếu điều muốn dẫn hết con gái đưa tới."

Hoa ở thế gian có nghìn vạn đóa, nhưng Giang Viêm chỉ chung tình với một người là Cố Tiên Dao.

Giang Viêm nói: "Đi đi, có chuyện lại tới tìm ông."

"Đừng tìm tôi, hai ta nên rõ ràng một chút." Người đàn ông say gật gù tiếp tục uống.

"Tôi đâu có dễ tha cho ông thế được?" Nói xong, Giang Viêm xoay người đi vào trong biệt thự.

Trong nhà.

Cố Minh Na đang ân cần nhìn chằm chằm Tô Cảnh Thắng: "Có chút cảm giác gì chưa?"

Tô Cảnh Thắng cười nhạt, chậm rãi lắc đầu.

Cố Minh Na đang vui liền thấy mất hứng, âm thầm than thở, không biết làm sao nước mắt đã chực lăn xuống.

Giang Viêm thấy cảnh này, bình thản lên tiếng: "Thân thể cha rất yếu, cần điều dưỡng một thời gian. Nếu khỏe lại ngay sẽ không chịu nổi. Một tháng sau, không chừng lại có thể sinh cho Tiên Dao một đứa em trai cũng nên."

"Thật sao?" Cố Tiên Dao không dám tin.

Nhiều khi, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.

Cặp mắt Cố Minh Na lần nữa ánh lên hi vọng, cầm lấy toa thuốc: " vậy thì mẹ lập tức đi sắc thuốc."

"Nè, ông... thần y kia đâu rồi?" Cố Tiên Dao không biết có nên gọi ra hai tiếng thần y này không, trong lòng vẫn cảm thấy tám chín phần là tên lừa gạt.

"Đi rồi." Giang Viêm cũng không qua giải thích gì thêm, thời gian có thể chứng minh tất cả.

Đưa Cố Tiên Dao đến công ty, Giang Viêm liếc nhìn ngôi biệt thự hướng đông nam kia, trong lòng nổi lên nghi vấn, một già một trẻ này rốt cuộc là người như thế nào.

"Bệnh của cha có thể khỏi được thật không?"

Trên đường đi, Cố Tiên Dao không biết là lần thứ mấy hỏi câu hỏi này.

"Nhất định sẽ khỏi." Giang Viêm vẫn một mực đưa ra đáp án này, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.

Vào buổi trưa, Cố Tiên Dao và Giang Viêm đang ăn cơm ở bên ngoài, Cố Minh Na gọi điện thoại tới, khóc sướt mướt khiến Cố Tiên Dao sợ hết hồn.

"Tiên Dao, chaa con khỏe rồi, khỏe thật rồi." Cố Minh Na mừng đến chảy nước mắt, nói chuyện có chút không rõ ràng.

Cố Minh Na đi đun thuốc cho Tô Cảnh Thắng uống.

Vừa uống thuốc vào đã phát huy tác dụng ngay, Tô Cảnh Thắng tạm thời có thể nhấc lên một chút vật nặng, đi một hồi lâu cũng không cảm thấy mệt mỏi.

"Cám ơn anh." Cố Tiên Dao cảm kích nhìn Giang Viêm, giọt lệ đang lấp lánh trên mi.

"Ông ấy cũng là cha của anh mà." Giang Viêm cười, cầm tay của Cố Tiên Dao: "thật sự anh có bài thuốc bí truyền sinh con trai. Em có muốn thử không."

"Đáng ghét." Cố Tiên Dao thẹn thùng, vội rút tay về.

Vốn dĩ còn đang cảm động muốn chết, giờ phút này trong lòng lại muốn mắng anh mấy câu.

Giang Viêm cười gian xảo: "thôi để tự nhiên cũng rất tốt, anh cũng rất thích con gái."

"Anh thích thì tự đi mà sinh." Thấy Giang Viêm càng nói càng không còn chuẩn mực, cô vội đứng dậy rời đi

"Buổi tối dẫn cha mẹ ra ngoài ăn đi, chúc mừng một chút, trách phải ở nhà nấu cơm phiền toái." Giang Viêm chạy theo đề nghị.

Đúng là nên chúc mừng, đầu tiên là thành lập xong tập đoàn Tiên Dao, sau đó lại lấy được 30% cổ phần của tập đoàn Cố thị, với lại bệnh của Tô Cảnh Thắng có hy vọng chữa khỏi.

Mỗi một việc này đều đáng để chúc mừng.

Tiếp đó Cố Tiên Dao nói tới những việc sẽ làm sau khi Tô Cảnh Thắng khỏi bệnh.

Bắt đầu tha hồ tưởng tượng về tương lai sau này.

Tập đoàn Tiên Dao thu được nhiều sản nghiệp như vậy, dựa theo xu thế tất yếu của kinh doanh cũng nên thành lập chi nhánh công ty để quản lý.

Cố Tiên Dao muốn nghe lời khuyên của Giang Viêm, cho Tô Cảnh Thắng ra mặt tiếp quản.

Tất cả đối với Giang Viêm mà nói đều không quan trọng, quan trọng là chỉ cần Cố Tiên Dao vui vẻ, bản thân mình có sao cũng không việc gì.

Trước khi ra khỏi cửa, Cố Tiên Dao vội vàng gọi điện muốn sắp xếp trước.

Mấy ngày nay thu được không ít sản nghiệp, Cẩm Thiện Các chính là một trong số đó.

Lên xe, vừa nghe sẽ đến Cẩm Thiện Các ăn cơm, Cố Minh Na đã có chút căng thẳng nói.

"Tiểu Giang, hay là đổi một chỗ khác ăn đi, đồ ăn ở Cẩm Thiện Các quá đắt."

Giang Viêm mời, đương nhiên không thể chọn một nơi quá kém được.

Tiếng tăm của Cẩm Thiện Các ở thành phố Lăng vô cùng tốt, bất kể là nguyên liệu nấu ăn hay là chất lượng đều là thượng hạng, dĩ nhiên, giá cả cũng rất kinh người.