Thần Cấp Cuồng Tế

Chương 23: Đổi cổ phần lấy công trình

Cố Tiên Dao nói: "Anh đến vì nói chuyện này sao?"

Cố Thượng thấy thái độ cô không tốt, cũng có chút mất kiên nhẫn, vẻ mặt kiêu ngạo: "tôi tới đây là muốn nói chuyện về chi nhánh thứ năm của công ty, cũng muốn nói một chút đến tư cách thi công."

Nói trắng ra là, chính là vì dự án khu công nghiệp.

"Tôi không có gì để nói cả." Cố Tiên Dao không muốn dây dưa cùng với người nào nhà họ Cố nữa, đối với lời đe dọa của Cố Thượng cô chọn cách phớt lờ đi.

Cố Thượng có chút bất ngờ, hung hăng cắn răng, gằn giọng nói: "Nếu là như vậy, tôi sẽ lấy đi cái bảng hiệu chi nhánh công ty."

"Công ty chi nhánh thứ năm không có liên quan gì với cô nữa."

"Được thôi, anh gỡ cái bảng ấy đem đi đi." Cố Tiên Dao cười nói, rồi xoay người bỏ đi.

Cố Thượng sững sốt, đây không phải là kịch bản mà anh ta dự đoán.

Ký hợp đồng với bên phía Hàn Quốc không phải công ty chi nhánh thứ năm này sao?

Nếu không có công ty chi nhánh thứ năm này dự án khu công nghiệp làm sao mà tiến hành được?

Sao Cố Tiên Dao lại không để ý chút nào?

Trước khi tới đây Cố Thượng tràn đầy tự tin, còn ở trước mặt Cố Minh Song vỗ ngực bảo đảm sẽ lấy lại, không ngờ Cố Tiên Dao cơ bản không thèm để ý tới anh ta.

"Cố Tiên Dao, đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu cô rời đi, sau này đừng có hối hận."

Cố Tiên Dao vẫn không có ý định dừng bước.

Sắc mặt Cố Thượng tái xanh, thẹn quá hóa giận, miệng nuốt một cục tức nên mắng to: "Không ngờ cô thật là người không biết tốt xấu, vì cái dự án mà dây dưa với đối tác Hàn Quốc, chớp mắt lại ngã vào lòng gã lái xe hôi hám này."

"Anh ta rất mạnh mẽ phải không, khiến cô thoải mái như vậy?"

Cố Tiên Dao ngẩn ra, chau mày.

Những năm này, cô bị người nhà họ Cố nhục mạ còn chưa đủ sao?

Cố Tiên Dao đã sớm đã nhìn thấu, từng người nhà họ Cố đều tệ hại giống như nhau.

Thấy thịt thì vẫy đuôi, không thì sủa inh ỏi.

"Bốp..."

Cố Tiên Dao chỉ cảm thấy bàn tay được buông lỏng một chút, đã nghe được ở sau lưng truyền tới một tiếng bạt tai.

Cố Thượng ôm mặt, ngơ ngẩn nhìn Giang Viêm: "Mày... mày dám đánh tao?"

"Đánh anh là nhẹ đấy, dám cùng vợ tôi nói chuyện như vậy?" Giang Viêm cười gằn.

"Bốp..." mặt bên kia lại thêm một cái tát nữa.

Nói là đánh, không có dấu hiệu nào báo trước.

"Muốn đến bệnh viện thăm Cố Phong phải không, hay để tôi tiễn anh một đoạn để vào đó ở cùng Cố Phong nhé?"

Cả người Cố Thượng cứng đờ, vừa định chửi mấy câu độc ác khiến cho Giang Viêm mất mặt. Chợt nghe nhắc đến Cố Phong lại nghĩ đến mấy lời cảnh cáo của Cố Minh Song trước khi tới.

Ngàn vạn lần không nên trêu chọc cái tên điên Giang Viêm này.

Cố Phong vỡ trứng, chân gãy thành mấy đoạn đều là do gã Giang Viêm này ban cho.

Giang Viêm đánh Cố Phong te tua, nhưng nhà họ Cố lại không dám truy cứu anh ta.

Hai chân chụm lại, Cố Thượng cũng sun vòi lại, theo bản năng kẹp chặt, rất sợ Giang Viêm đột nhiên lại cho một đá.

Kéo Cố Thượng qua một bên, Giang Viêm lấy tay chỉ chỉ lên tấm bảng đồng mới tinh trên tường.

"Nếu anh thích tấm bảng này, vậy thì cầm về đi."

Vươn tay giật lấy tấm bảng, như vo một tờ giấy vậy, rồi nhét vào trong ngực của Cố Thượng.

"Cút." Giang Viêm cười gằn một tiếng.

Ôm bảng về đến nhà, Cố Thượng khóc lóc kể: "Cha... gã lái xe kia quá hung hãn, nhìn mặt con này..."

"Bốp..."

Nhìn thấy bảng tên chi nhánh thứ năm, Cố Minh Song đã biết ngay kết quả.

Không đợi Cố Thượng nói xong, Cố Minh Song nhảy dựng lên lại hung hăng cho Cố Thượng thêm một cái tát.

"Cha, con bị người ta đánh, giờ về đến nhà sao cha cũng đánh con?" Cố Thượng hoàn toàn bị làm cho ngây ngốc rồi, thật sự không hiểu được.

"Cái tao muốn là dự án, mày mang cái tấm biển vô nghĩa này về làm gì?" ngón tay Cố Minh Song chỉ cái bảng tức giận hét lớn.

Hận không thể đánh chết Cố Thượng cho bõ tức.

Cố Minh Song vốn định tự mình đi, nhưng Cố Thượng chủ động xin đi còn khiến cho Cố Minh Song thật sự cảm động.

Con trai đã trưởng thành, biết chia sẽ lo lắng cho cha.

Lấy đi tư cách của công ty chi nhánh, đối tác Hàn Quốc dù có chấp nhận Cố Tiên Dao cũng vô ích, Cố Tiên Dao cho dù tài năng ngất trời cũng không thể khởi động được dự án khu công nghiệp.

Cho dù có đi mượn tư cách, Cố Tiên Dao cũng không mượn được, ở thành phố Lăng này, nhà họ Cố vẫn có một chút mặt mũi, mọi người vuốt mặt cũng phải nể mũi.

Lúc này dồn Cố Tiên Dao vào đường cùng, lại cho cô ta một ít lợi ích, vừa đấm vừa xoa, sẽ lấy được dự án dễ như trở bàn tay.

Cố Minh Song lại không thể ngờ được, quyền chủ động đang ở trong tay, Cố Thượng lại mang một cái bảng hiệu nát về, lại còn bị ăn hai cái tát nữa.

Cố Minh Song tức giận nghiến răng nghiến lợi, hậm hực nói: "Nếu như vậy, cũng đừng trách chúng ta lòng dạ ác độc. Lập tức thu hồi chi nhánh thứ năm."

Cố Thượng ôm mặt, vâng vâng dạ dạ: "Cha, vậy bên phía Hàn Quốc nhất định sẽ thu hồi dự án khu công nghiệp."

"Ngu xuẩn." Cố Minh Song mắng: "ngay cả khi Kim Jeong Jun xé bỏ thỏa thuận hợp tác cũng không có quan hệ gì với Cố Tiên Dao."

"Cố Tiên Dao có thể làm vừa lòng Kim Jeong Jun, chẳng lẽ chúng ta lại không biết tìm mấy người đàn bà xinh đẹp hơn đưa đến sao?"

Loại quan hệ xin con giữa Giang Viêm với Kim Jeong Jun, Cố Minh Song không thèm để ý tới.

Lăn lộn trong thương trường nửa đời người, Cố Minh Song biết rõ một cái đạo lý, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Nhưng ông ta nhìn lầm rồi, sự kính sợ của Kim Jeong Jun đối với Giang Viêm không liên quan gì tới lợi ích.

"Chú ba bên kia..." Cố Thượng nhỏ giọng hỏi.

"Nó đi tìm Cố Tiên Dao, chúng ta đi tìm Kim Jeong Jun, xem ai nhanh hơn." Cố Minh Song cắn răng lập tức lên đường.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Cố Tiên Dao đang ngồi đối diện với Cố Minh Giai và Cố Minh Thành.

Cố Minh Giai trước tiên thuyết phục Cố Minh Thành thành lập liên minh.

Hai người này đều vô cùng xảo quỵt.

Cố Minh Giai muốn loại bỏ uy hϊếp lớn nhất của mình là Cố Minh Song.

Cố Minh Thành thì không cam lòng ngồi chờ chết, nếu như còn không chủ động ra tay, Cố Mậu Tổ mà chết thì e là ông ta sẽ không được chia một thứ gì.

Hai người đều có mục đích của riêng mình.

"Tiên Dao, không ngờ cháu bận rộn như vậy." Cố Minh Giai bắt đầu câu chuyện.

Cố Tiên Dao ngay cả một cái thái độ qua loa lấy lệ cũng không có.

"Bận bịu cũng tốt, thanh niên mà, cũng nên làm việc chăm chỉ." Cố Minh Thành bày ra vẻ mặt ấm áp vui tươi nói.

"Cố..." sau khi rời khỏi nhà họ Cố cũng không còn cái gì thân tình để nói, vốn muốn gọi đích danh tên ra, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, vô luận nói như thế nào, xét quan hệ máu mủ đều là bề trên.

"Cậu ba, cậu út, mời ngồi." Cố Tiên Dao nói chuyện với thái độ rất xa lạ, mặt nghiêm túc nói.

Hai người ngồi xuống, một lúc sau không ai nói gì. Cố Minh Giai đành cười trừ, Cố Tiên Dao cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

Chỉ có Giang Viêm một bên đang nằm ngất nga ngất ngưỡng trên ghế sô pha, thấy gì vui thì cười hì hì.

"Tiên Dao, hôm nay cậu ba tới là có chuyện muốn nhờ con." Cố Minh Giai uyển chuyển nói ra ý đồ.

"Về dự án khu công nghiệp?" Cố Tiên Dao hỏi.

Cố Minh Giai rũ mắt nói: "Tiên Dao, có thể thương lượng chuyện này không, chuyển dự án khu công nghiệp về cho tập đoàn làm đi."

"Cái này không thể được." Cố Tiên Dao lập tức cự tuyệt.

Trong lòng Cố Tiên Dao hận cái gì chỉ có mình cô rõ nhất, dự án này cho dù cô không có được cũng không muốn nó rơi vào tay nhà họ Cố.

"Nếu như cậu cho cháu cổ phần của tập đoàn Cố thị thì sao?" Cố Minh Giai nhìn ra vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Tiên Dao, trực tiếp tung ra đòn sát thủ.

"Cháu không cần!"

Cố Tiên Dao trả lời quả quyết dứt khoát, không cần suy nghĩ.

Lòng cô giờ đã hoàn toàn nguội lạnh, chỉ muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Cố.

Dự án này không phải để kiếm tiền, Cố Tiên Dao cảm thấy chỉ có Giang Viêm mới hiểu được cô.

Câu trả lời này khiến cho Cố Minh Giai có chút bất ngờ, còn có người không cần tiền sao?

Cố Minh Giai tự nhận là con bài mà mình đem ra mặc cả sẽ nặng hơn so với dự án khu công nghiệp.

"Tiên Dao..." sắc mặt Cố Minh Giai có chút khó coi, không ngờ kết quả lại như thế này.

"Nếu dự án này giao cho tập đoàn Cố thị, chúng ta sẽ cho cháu 10% cổ phần."

Bốn anh em nhà họ Cố, mỗi người cầm mười phần trăm cổ phần, Cố Mậu Tổ giữ 60% còn lại.

Không bỏ con săn sắt thì sao bắt được con cá rô, vì dự án này, hai người Cố Minh Giai đành phải ra cái giá lớn.

Dĩ nhiên, sau này kết quả đạt được cũng rất lớn.

Nếu như Cố Mậu Tổ để lại tài sản cho bọn họ, đây chính là sáu mươi phần trăm, tính ra cũng mấy trăm triệu.

"Cháu đã nói rồi, cháu không cần, sau này cũng không muốn có một chút xíu quan hệ gì cùng tập đoàn Cố thị nữa."

Cố Tiên Dao đứng dậy, tay bày ra động tác tiễn khách.

Cố Minh Giai híp mắt, cắn chặt hàm răng.

Giang Viêm uể oải nói: "Anh thấy cũng được."

"Có điều, các ông phải dùng hai mươi phần trăm cổ phần để đổi mới được."

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Giang Viêm.

Giang Viêm chính là muốn bọn họ lấy ra toàn bộ tài sản để đánh cuộc.

Đối với hai người Cố Minh Giai mà nói, là một ván bài định sinh tử.

Giang Viêm đột nhiên đòi hỏi là để cho bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng.

"Nếu như không đồng ý vậy coi như bỏ đi, tôi tin rằng trừ các ông ra còn có người khác đồng ý hợp tác."

Cố Minh Giai và Cố Minh Thành trố mắt nhìn nhau.

Cuối cùng, hai người Cố Minh Giai lựa chọn cân nhắc lại, cũng không lập tức nhận lời.

Tiễn hai người Cố Minh Giai đi, Cố Tiên Dao trầm mặt xuống, môi mấp máy như muốn nói cuối cùng lại không nói gì.

Cố Tiên Dao và Giang Viêm chẳng qua chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, 1% cổ phần của tập đoàn Cố thị cũng đã mấy chục triệu, cô có tư cách gì để đưa ra yêu cầu.

Cố Tiên Dao cảm thấy, mình quá đề cao mình, Giang Viêm dựa vào cái gì mà phải đối xử tốt với mình, dựa vào cái gì mà phải làm theo sở thích của cô.

Bất kể là công ty chi nhánh thứ năm hay là tập đoàn Tiên Dao, đều là Giang Viêm lấy được, mình có chăng chỉ là được treo lên cái tên thôi.

Chính xác hơn một chút, Cố Tiên Dao có chăng là đang làm thuê cho Giang Viêm.

"Em cảm thấy anh làm sai cái gì phải không?" Giang Viêm đứng ở trước mặt cô hỏi.

"Không có, anh quyết định rất đúng." Cố Tiên Dao có chút tủi thân, hai mắt đã hơi ươn ướt.

Giang Viêm muốn nắm lấy tay Cố Tiên Dao, nhưng cô lại lựa chọn lui về phía sau một bước tránh ra.

"Anh làm thế là vì mẹ." Giang Viêm hờ hững nói: "Từ trước đến giờ, nhà họ Cố chính là tâm bệnh của mẹ, nếu như mẹ có 20%, thậm chí nhiều hơn một chút cổ phần của Tập đoàn Cố thị, người nhà họ Cố còn dám đối xử với mẹ như vậy sao?"

"Có đủ cổ phần, mẹ mới có quyền lên tiếng ở nhà họ Cố."

"Mẹ rất muốn trở lại nhà họ Cố, rất muốn nhận được sự đồng ý và tôn trọng."

"Điều mẹ mong muốn, chúng ta thay mẹ thực hiện."

Giang Viêm không phải là vì mình vì tiền.

Ánh mắt Cố Tiên Dao mơ hồ, đột nhiên lại rất ảo não.

Thì ra Giang Viêm vẫn luôn là vì cô, mà cô lại hiểu lầm Giang Viêm.

"Anh thật nghĩ như vậy sao?" Cố Tiên Dao hỏi.

Giang Viêm cầm tay Cố Tiên Dao, nhẹ giọng nói: "anh đã nói rồi, em là cả thế giới của anh, tất cả mọi người đều không quan trọng bằng một sợi tóc của em."

"Tại sao lại đối với em tốt như vậy?" Cố Tiên Dao cảm động, cuối cùng không nhịn được, một giọt lệ chảy xuống.

"Bởi vì anh muốn là cả thế giới của em." Giang Viêm đưa tay, vén tóc mai của cô ra sau tai, ánh mắt thâm tình nhìn cô.

Lôi Cố Tiên Dao đến trước người, Giang Viêm nhỏ giọng nói: "Anh có một bí mật muốn nói với em."

"Bí mật gì?" Cố Tiên Dao đầu óc trống rỗng, theo bản năng hỏi lại.

Giang Viêm nhẹ nhàng ôm eo Cố Tiên Dao, dần dần đến gần: "phải miệng đối miệng mới nói được."

"Cố tổng..." Cửa bị đẩy ra, nụ cười trên môi Ngô Vân cứng đờ.

Cố Tiên Dao sợ hết hồn, vội đẩy Giang Viêm ra.

Mặt Giang Viêm dần dần trở nên giận dữ, chậm rãi nghiêng đầu, hai mắt lửa giận như đuốc đang thiêu đốt.

Hai lần, tại sao mỗi lần anh ta đến đều là lúc mấu chốt, Ngô Vân là đang muốn chết sao?

"Tôi có vẻ như tới không phải lúc rồi..."

Ngô Vân cười ngượng ngùng, hơn nửa người đã lui ra ngoài cửa: "Tôi một lúc nữa... Lại tới?"

"Cút!" Giang Viêm gầm lên, giọng nói vang vọng mỗi một xó xỉnh của tòa nhà.

Giang Viêm đi ra khỏi phòng làm việc, Ngô Vân còn đứng bên ngoài.

"Thật ra thì tôi không phải cố ý..."

Sắc mặt Giang Viêm đen thui vì tức giận: "Cậu là ông trời phái tới phá đám tôi đúng không? Sau này có thể gõ cửa trước khi vào không?"