"Giang Viêm, Minh Na và cha đang bị trung tâm mua sắm giam giữ, họ nói thẻ mua sắm chúng ta sử dụng là giả. Đừng gọi cảnh sát mà hãy dùng tiền để cứu chúng tôi." Ngoại trừ tiếng cha vang lên trong điện thoại lúc vừa nghe máy, còn lại không có tiếng động nào, Tô Cảnh Thắng biết Giang Viêm đã nghe thấy: "Mang nhiều tiền đến đây, nếu không cha và Minh Na sẽ chết mất.”
"Cầm tiền và đến thẳng chỗ phòng bảo vệ của trung tâm mua sắm."
"Nghe này, đừng gọi cảnh sát."
"Đừng gọi cảnh sát."
Tô Cảnh Thắng sợ Cố Tiên Dao rối trí, nghe không hiểu ông nói đừng gọi cảnh sát chính là cố tình muốn nhấn mạnh để cô đi gọi cảnh sát.
Chỉ cần cảnh sát đến, họ có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện. Nhưng ở dưới mái hiên chỉ đành phải tạm cúi đầu, Tô Cảnh Thắng chỉ có thể giả bộ thừa nhận mình dùng thẻ giả.
Giang Viêm không nói một lời nào cho đến khi tiếng tút tút trong điện thoại vang lên, nhưng khoé miệng lại nhếch lên.
Chiếc điện thoại bị bóp đến biến dạng. Giang Viêm đạp ga, chiếc xe phóng đi vun vυ't giữa dòng xe cộ đông đúc.
Cố Tiên Dao bị giật ngã về phía sau, giật mình, hét lên. Cô lấy điện thoại di động ra thì phát hiện màn hình đã vỡ thành hình mạng nhện.
“Anh làm gì vậy, nguy hiểm quá.” Cố Tiên Dao kêu lên.
Giang Viêm im lặng, nụ cười lại càng rạng rỡ hơn, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Tô Cảnh Thắng là một người yếu đuối, Cố Minh Na chỉ là một người phụ nữ, ai cũng có thể xúc phạm, sỉ nhục và đánh đập họ.
Giang Viêm không thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra, bọn họ đã phạm phải tội đến mức nào.
Anh lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Ngô Vân: "Anh đã làm được một việc tốt lắm đó. Nếu thẻ mua sắm đó có vấn đề, và cha mẹ vợ tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho anh."
Trong văn phòng kinh doanh của Thịnh Thế Hào Đình, sau khi Giang Viêm rời đi Ngô Vân vẫn nhìn chằm chằm vào bản đồ và suy tư.
Với tâm trạng lo lắng, anh diễn đạt một cách khéo léo sự lựa chọn của nhà họ Ngô cho Bạch Thần biết.
Ăn cây táo rào cây sung là một điều cấm kỵ, Ngô Vân sẵn sàng hứng chịu cơn giận của Bạch Thần.
Nhưng thay vì tức giận, Bạch Thần đã khuyến khích Ngô Vân làm việc chăm chỉ với thái độ tử tế và thậm chí có ý định kết bạn.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, và Ngô Vân đã hiểu ra được thân phận thực sự của Thiên Tể.
Nhà họ Ngô đã nắm bắt được cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Nhìn thấy tin nhắn của Giang Viêm, Ngô Vân bị sốc: “Thẻ mua sắm?” Anh ta nhanh chóng bấm số điện thoại, sau khi cuộc gọi được kết nối, anh ta hỏi: “Anh Tần, có chuyện gì với thẻ mua sắm đó không?”
“Cậu Ngô, tôi đích thân cho người đi xử lý thì có thể xảy ra vấn đề gì chứ?"
"Chẳng lẽ anh nghĩ tôi sẽ nuốt nửa triệu của anh sao?" Đó là Tần Nguyên Văn, chủ của Trung tâm mua sắm thành phố Lăng trả lời cuộc gọi.
Nguyên nhân của toàn bộ sự việc là do Tần Nguyên Văn cố gắng hạn chế phiền phức, cầm tấm thẻ nửa triệu, không ai có thể nghĩ tới tấm thẻ sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngô Vân trầm giọng nói: "Anh nên tìm hiểu chính xác đã xảy ra chuyện gì. Nếu như đυ.ng đến người không nên đυ.ng đến, không biết hậu quả như thế nào đâu."
"Tôi sẽ đi tìm hiểu bây giờ đây."
Ngô Vân nói xong thì cúp máy.
Vẻ mặt của Tần Nguyên Văn có chút khó coi, giọng điệu và cách nói của Ngô Vân khiến anh ta rất khó chịu.
Nhà họ Ngô nhỏ bé không đáng để mắt tới, Ngô Vân còn nhỏ đã dám nói với mình như thế này.
Ở thành phố Lăng, có rất ít người mà Tần Nguyên Văn không thể đυ.ng đến, cả hai giới trắng đen Tần Nguyên Văn đều có thể chơi được.
Tần Nguyên Văn kiêu ngạo độc đoán, cũng có đủ tự tin.
Trung tâm mua sắm thành phố Lăng là trung tâm duy nhất ở đây, Tần Nguyên Văn cũng là người có máu mặt, em trai Tần Nguyên Vũ còn là đại ca trong thế lực ngầm, ai gặp đều gọi là "Vũ đại ca."
Những điều này Giang Viêm không cần biết và cũng không quan tâm.
Giận chó đánh mèo Ngô Vân? Giang Viêm cũng không quan tâm.
Cha mẹ của Cố Tiên Dao là cha mẹ vợ của Giang Viêm.
Trong lòng Giang Viêm, không ai quan trọng hơn Cố Tiên Dao.
Nếu dám đυ.ng đến cha mẹ của Tiên Dao, anh dám chắc sẽ đẩy người đó xuống mười tám tầng địa ngục.
Dừng lại và để đúng vị trí trong bãi đậu xe?
Giang Viêm không có kiên nhẫn như vậy.
Đưa tay thắt dây an toàn cho Cố Tiên Dao.
“Ngồi yên, đừng căng thẳng.”
Chiếc Cayenne mới tinh vừa rời khỏi showroom đã lao thẳng vào Trung tâm mua sắm.
Tấm kính cửa sổ lớn vỡ thành từng mảnh và rơi vương vãi.
Tiếng la hét vang lên, chiếc xe mới tinh bị hư hỏng hoàn toàn, hàng chục tủ quầy ngã thành đống... Giang Viêm đá tung cánh cửa và nhẹ nhàng dìu Cố Tiên Dao ra khỏi xe.
Trông như một con đại bàng, anh chộp lấy một nhân viên bán hàng ở bên cạnh: “Phòng bảo vệ ở đâu?”
Lúc này, trong phòng bảo vệ, giám đốc đang dùng hết sức chửi bới.
Trên người Tô Cảnh Thắng có rất nhiều vết đánh đập, sắc mặt tái nhợt, nằm ở một xó trong góc.
Những vết tát đỏ hiện rõ trên mặt Cố Minh Na, đôi mắt sưng đỏ, bà đang viết "biên bản khai nhận tội" vào sổ làm việc theo lời đọc của ông ta một cách nhục nhã.
Giám đốc Quan cười khẩy, biên bản chỉ là thú tội thôi, có điều, hai tên lừa đảo già nua này không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta được.
"Viết đi! Trước đó đã tiêu bao nhiêu đồng tiền bẩn thỉu ở trung tâm mua sắm rồi? Có bao nhiêu thẻ mua sắm giả?"
"Chúng tôi thật sự không có..." Cố Minh Na run rẩy, "Đừng, đừng đánh ông ấy! Anh nói bao nhiêu, tôi viết bấy nhiêu... "
Giám đốc Quan vuốt cằm, đá lên người Tô Cảnh Thắng một cái, nụ cười mỉa mai: "Ngoan ngoãn như vậy có phải tốt hơn không? Đồ nghèo hèn, rẻ mạt."
"Uhm... cứ viết…."
Đột nhiên, cả tòa nhà bị chấn động, một tiếng nổ vang lên... Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cánh cửa của phòng bảo vệ đã bị bật tung.
Giang Viêm kéo Cố Tiên Dao xông vào, như muốn ăn tươi nuốt sống cả bọn.
Bước chân anh mạnh mẽ, toàn thân toát ra sát khí. Mỗi bước đi đều như đấm vào ngực, khiến người ta sởn cả tóc gáy, tim đập nhanh và sợ hãi.
Giang Viêm mỉm cười, nhưng trong mắt lại hiện lên tia lạnh lẽo.
“Cha…” Cố Tiên Dao lao tới đỡ Tô Cảnh Thắng: “Cha, cha bị ai đánh vậy?”
Nhìn thấy con gái, Cố Minh Na không kìm được đau khổ và tủi nhục nữa, bà che mặt lại, lớn tiếng khóc.
“Mẹ, mặt mẹ bị sao vậy?”
“Hóa ra mày là con gái của hai lão già lừa đảo này.” Giám đốc ném thẻ mua sắm lên bàn: “Bà ta quá liều lĩnh rồi, dám dùng thẻ giả để lừa đảo. Đúng là chán sống mà."
"Trung tâm mua sắm thành phố Lăng không phải nơi để các người giương oai."
“Ranh con, nói đi, mang được bao nhiêu tiền đến? Định đền bù tổn thất cho trung tâm thương mại như thế nào đây?”
Giang Viêm nắm chặt hai nắm đấm, bước tới đỡ Cố Minh Na ngồi xuống: “Mẹ ơi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Cố Minh Na nghẹn ngào, không nói rõ được.
Tô Cảnh Thắng đành nói ra lý do.
Giám đốc Quan cầm biên bản khai nhận lên, ngạo nghễ nói: "Lão già kia, đây là các ngươi tự nhận, muốn chối tội sao? Gọi cảnh sát? Tôi thấy ông đang muốn ăn cơm tù đấy.” Giám đốc Quan tự tin.
Giang Viêm cười nói: “Tôi không nghĩ gọi cảnh sát là hợp lý đâu".
Giang Viêm cảm thấy thực sự tức giận, anh đi về phía tên giám đốc.
“Ai đã tát bà ấy?”
“Những dấu vết đánh đập đó có phải là tác phẩm của mày không?”
Từng chữ rít lên qua kẽ răng nghiến chặt của Giang Viêm.
"Cái này..."
Giang Viêm ra tay quá nhanh, giám đốc Quan chưa kịp kêu lên đã bị tóm gọn.
Nếu không phải vì tránh cho Cố Tiên Dao nhìn thấy cảnh máu me, giám đốc Quan đã trở thành một thi thể rồi.
Đầu bị đập vào tường, tiếng ong ong vang lên trong tai ông ta, một bên mặt sưng vù, tai như bị điếc đi, nằm cuộn tròn như một con chó chết.
Nói đánh là đánh, không hề báo trước câu nào.
Một lúc lâu sau giám đốc Quan mới thở lại được, sau khi ho sặc sụa nhổ ra hai cái răng gãy.
Cổ áo bị kéo lên, giám đốc Quan nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của Giang Viêm, không khỏi thắc mắc: "Tại sao cậu lại đánh người? Cậu có biết đây là đâu không? Là bọn họ..."
"Bốp..." Một cú tát nữa, khuôn mặt của ông ta sưng lên ở cả hai bên má. Mấy cái răng bị gãy không biết đã nằm dưới đất từ lúc nào.
Đúng lúc này, vài nhân viên bảo vệ xông vào cửa nói với Giang Viêm, “Chiếc xe bên ngoài là của anh?”
Giang Viêm quay lại, nheo mắt: “Thì sao?”
“Anh gặp rắc rối lớn rồi.” Anh nhân viên bảo vệ chỉ để ý đến giám đốc Quan, người đã bị đập tơi tả, và lao về phía Giang Viêm cùng với một lời đe dọa.
Sau một vài giây, tất cả các nhân viên bảo vệ bị ném vào góc và kêu la đau đớn.
Cố Minh Na hai mắt sưng đỏ, bà che mặt, chỉ vào một nhân viên bảo vệ: “Là anh ta, anh ta đánh tôi.”
Anh kéo nhân viên bảo vệ kia lại, hất tóc sang một bên, Giang Viêm nở một nụ cười khát máu.
"Không... không phải tôi..." Nhân viên bảo vệ sợ hãi, nụ cười của Giang Viêm quá đáng sợ, sức mạnh của anh ta lại càng đáng sợ hơn.
Cằm thì run, răng va vào nhau, đầu gối đau nhức.
"Bốp..."
"Bốp..."
Bị tát vài cái, hai má của nhân viên bảo vệ đỏ lên, khóe miệng chảy máu.
“Dừng lại.” Giọng nói tức giận vang lên.
Tần Nguyên Văn vội vàng mang người đến, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Ngô Vân, Tần Nguyên Văn đang tự hỏi thực sự có người dùng thẻ mua sắm 500.000 tệ đi tiêu sao.
Nhưng lại xảy ra chuyện hiểu lầm này, và giám đốc Quan đã giam giữ những người này.
Đúng là trung tâm mua sắm chưa bao giờ phát hành thẻ mua sắm 500.000 tệ, và cuộc điều tra của giám đốc Quan để làm rõ điều đó là hợp lý.
Đó là một sự hiểu lầm, chỉ cần giải thích rõ ràng.
Nhưng khi vừa đến lầu một, Tần Nguyên Văn đã tức giận khi nhìn thấy tình cảnh này.
Vấn đề bây giờ không còn đơn giản như một sự hiểu lầm nữa.
Có người dám đè lên đầu anh ta, Giang Viêm thì đang đập phá cửa hàng, nếu không đòi đền bù thì sau này mặt mũi của anh ta biết phải để vào đâu.
“Người trẻ tuổi, đừng làm lớn chuyện như vậy, e rằng anh không gánh nổi hậu quả đâu.” Tần Nguyên Văn vẻ mặt lạnh lùng nhìn Giang Viêm.
Giang Viêm nhìn Tần Nguyên Văn rồi cười nhạt, ánh mắt lạnh băng: "Hậu quả? Tôi muốn nghe xem hậu quả là như thế nào."
Một người thanh niên đứng sau lưng Tần Nguyên Văn hừ lạnh: "Bốn, năm khu triển lãm đắt giá tổn thất ít nhất cũng phải tiền triệu. Đánh người thế này, anh có đủ tiền để trả tiền thuốc men không?"
"Tiền bồi thường?" Giang Viêm ngẩng mặt lên gật đầu đồng ý:
"Cần phải trả bao nhiêu tiền, ra giá đi, tôi đang nghe."
Tần Nguyên Văn nhìn Giang Viêm ăn mặc bình thường, không giống con nhà giàu.
Anh ta có người chống lưng thì sao, dù sao thì cũng là hạng tầm thường.
“Hai triệu tệ, không quá đáng với anh chứ?”
Tần Nguyên Văn cho rằng hai triệu tệ không phải thứ mà người như Giang Viêm có thể lấy ra được, anh ta đang chờ Giang Viêm quỳ xuống cầu xin rồi sẽ bỏ qua chứ không ghét bỏ gì.
Anh ta nheo mắt nhìn Cố Tiên Dao, trong lòng dâng lên một suy nghĩ dơ bẩn, cô gái này cũng tạm được, chỉ cần lấy cô ta để trả nợ là được.
Ngay cả vẻ mặt của vài tên chó săn phía sau của Tần Nguyên Văn cũng dần trở nên dữ tợn, chỉ cần Tần Nguyên Văn nói một lời, bọn họ sẽ lập tức lao về phía trước cho Giang Viêm một trận sống không bằng chết. "Tôi sẽ không mặc cả gì hết! Các người muốn đền thế nào thì thế ấy?" Giang Viêm ném một tấm thẻ đen ra, hai mắt đỏ rực hung tợn.
Tấm thẻ đen rơi xuống dưới chân Tần Nguyên Văn như cha thí và sỉ nhục ông ta. Tần Nguyên Văn cúi đầu liếc mắt nhìn, vẻ mặt dịu xuống, lạnh lùng nói: "Có khí phách!"
Ngay khi Giang Viêm vừa giơ tay, lập tức có người mang máy quẹt thẻ đến và nhanh chóng rút hai triệu.
Tần Nguyên Văn liếʍ môi thèm thuồng khi nghe thấy âm thanh báo đã chuyển tiền thành công.
Giang Viêm giống như một con mồi lớn nhiều tiền và ngốc nghếch, Tần Nguyên Văn trầm ngâm tự hỏi trong tấm thẻ đen này sẽ có bao nhiêu tiền?