Trịnh Hoài Nhi nhớ tới lần gặp trước bác gái mang đến cuốn sách mới nhất của cô, nhờ cô kí tên lên đó, thích thú giống như mấy bạn trẻ gặp thần tượng vậy. Lúc đó cô cảm thấy bác gái rất đáng yêu, hứa khi ra sách mới sẽ tặng bác một cuốn đầu tiên.
Dù vậy, chuyện xem mắt vẫn là chuyện nhất định phải từ chối, cô thật sự không có ý định tìm bạn trai bằng cách này, cô luôn muốn mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Cô là một người trầm lặng, không biết cách nói chuyện, gặp gỡ người ta cũng không biết phải làm gì, cô không muốn làm tốn thời gian của cả hai.
Mai Như Ngọc hết dụ dỗ đến đe dọa đều không có tác dụng, chị thở dài ra về. Cô bé Phương Anh dắt theo chó Ngốc, lễ phép chào tạm biệt mọi người. Chó Ngốc đang chơi vui không nỡ về, bị cô bé lôi kéo đi, đành lưu luyến liếʍ mặt Happy mới chịu đi.
Trịnh Hoài Nhi ôm Happy lên tầng trên, thả vào ổ của nó rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Mình thực sự già thế rồi ư? Sao ai cũng hối thúc mình tìm bạn trai vậy nè?”
Happy mặc kệ con người đang than thở kia, nó cuộn tròn mình trong ổ nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Trịnh Hoài Nhi cốc đầu nó, bế thốc nó lên trước mặt.
“Ngủ, ngủ, suốt ngày chỉ biết ngủ. Đồ mèo vô tâm, không biết chia sẻ tâm sự với bạn bè gì cả.”
Happy bị quấy rầy rất tức giận, nó quơ hai chân, giãy giụa đòi nhảy xuống. Trịnh Hoài Nhi chơi xấu xách nó lên cao, mèo bé nhỏ chẳng thể làm gì được, nó nhe răng kêu lên mấy tiếng “Meow!” “Meow!" đầy giận dữ. Đến khi Trịnh Hoài Nhi chơi đùa đã mệt, cô ôm Happy vào lòng vuốt ve, lấy cuộn len cho nó nghịch. Happy vờn cuộn len một lúc rồi cũng mệt mỏi mà quay ra ngủ vù vù.
Trịnh Hoài Nhi nhìn Happy, tay vân vê bộ lông mềm mại của nó. Cứ sống mãi thế này với Happy cũng tốt, đâu cần thiết cứ phải có người yêu đâu. Cô bây giờ có nhà, có công việc, có thu nhập ổn định, ngày ngày sống vui vẻ, thỉnh thoảng viết vài cuốn sách bộc bạch tâm tình tựa như đang viết nhật ký. Mọi người đều nói cô cô đơn, nhưng cô cảm thấy bản thân mình hiện giờ rất tốt, quán trà sữa tốt, Happy cũng tốt, cô không còn mong muốn gì hơn.
Buổi sáng ngủ dậy đã không thấy Happy đâu, có lẽ lại chạy đi chơi ở đâu rồi. Trịnh Hoài Nhi ăn sáng xong thì xuống nhà mở cửa quán. Cô nhìn ra ngoài trời, trời xanh mây trắng, không khí tươi mới mát mẻ. Ngày hôm nay nhiệt độ không cao lắm, còn có gió mát, thời tiết thoải mái như tâm tình của cô bây giờ vậy.
Cô mở máy tính, mở ra bản thảo truyện mới còn đang dang dở, bắt đầu lạch cạch gõ chữ. Cửa sổ đang mở, gió từng cơn lùa vào phòng xua đi cái nóng nực, bí bách của mùa hè. Bên cửa sổ chùm hoa giấy màu hồng nở rộ, vài cành hoa dài vắt vào khung cửa kính, đung đưa theo nhịp điệu của những cơn gió.
Tiếng chuông gió ngoài cửa leng keng vang lên, Trịnh Hoài Nhi quay đầu lại nhìn. Người đến là một anh chàng khá bảnh, chiếc áo sơ mi trắng với tay áo xắn cao tôn lên làn da khỏe khoắn. Anh chàng híp mắt cười nhìn một vòng quanh quán. Thấy chỉ có một mình cô trong quán, anh đi đến gần.
"Đứng bên ngoài thấy quán đã mở, tôi vào đây sớm được chứ?”
Cô đứng dậy, đánh giá anh chàng mới đến. Anh khoảng ba mươi tuổi, có một đôi mắt biết cười, nhìn qua rất hòa nhã lễ độ khiến người khác lần đầu gặp khá có thiện cảm. Người ta đang cười, cô cũng đáp lại một nụ cười mỉm.
“Anh tới sớm cũng được, chỉ là có một số nguyên liệu cho trà sữa chưa được chuẩn bị đủ.”
Quán của cô thỉnh thoảng cũng có khách tới sớm, thường là những người có việc gần đấy nên ngồi trong quán cô chờ.
Anh nghe thế thì gật đầu: “Không sao cả. Nghe nói quán cô có cả cà phê cappuccino?”
Những quán trà sữa khác chỉ có các loại trà sữa, riêng quán Happy của cô có thêm cả cà phê cappuccino, cũng chỉ có một loại cà phê này. Chuyện này phải kể đến người anh trai thích cappuccino của cô. Anh ấy thích cappuccino đến nỗi đăng ký hẳn một khóa học làm cappuccino, còn lôi kéo cô đi học cùng. Cô mặc dù không ưa thích cà phê nhưng khi đã học cái gì thì rất chú tâm.
Sau ba tháng học pha chế cà phê, may mắn cô lại học được tay nghề pha cappuccino khá tốt, còn tốt hơn người anh thích cappuccino của cô, cũng bởi vậy cô bị anh trai ghen tị một thời gian dài. Anh trai cô mỗi lần đến quán đều bắt cô pha một cốc cappuccino cho anh. Mọi người thấy thế đều gợi ý cô cho thêm cà phê cappuccino vào menu của quán.
Cô vừa đi ra quầy pha chế vừa trả lời anh: “Đúng vậy. Anh muốn một cốc chứ? Tuy nhiên tay nghề của tôi không tốt như nhân viên quán đâu.”
Trong quán nhiệm vụ pha cappuccino là của Tú Anh, cô nàng pha rất ngon, đó là một trong những lý do cô tuyển Tú Anh vào làm nhân viên quán.
Anh chàng đến một bàn cạnh cửa sổ, ngay cạnh bàn Trịnh Hoài Nhi vừa ngồi.
“Được tận tay cô chủ pha cho đã là vinh hạnh của tôi rồi.”
Anh chàng này rất biết ăn nói, Trịnh Hoài Nhi được khen cũng không tỏ vẻ gì. Cô pha một cốc cappuccino, khéo tay vẽ hình chiếc lá từ lớp sữa trắng bên trên, sau đó phủ một lớp socola mỏng trên miệng cốc. Thuận tay pha luôn cho mình một ly, lớp sữa cũng hình chiếc lá đó.
Cô mang hai cốc cà phê ra ngoài, đặt một cốc trên bàn cho vị khách tới sớm, một cốc quay ra đặt trên bàn mình. Anh nhìn cốc cappuccino thơm lừng đang tỏa khói, không tiếc lời khen ngợi.
“Mùi thơm hơn những quán cà phê tôi đã uống rất nhiều. Cô chủ khéo tay thật đấy, hình chiếc lá rất đẹp. Nhưng bình thường không phải sẽ để khách chọn hình sao?”
“Chịu thôi. Tôi chỉ biết vẽ hình chiếc lá.”