Cửa quán trà sữa Happy được mở ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi bước vào. Trịnh Hoài Nhi ghé mắt nhìn một cái rồi khều nhẹ cô nàng Tú Anh đang cắm cúi vào chiếc điện thoại trên tay.
“Có khách đến nữa kìa, đi ra giúp Mai chuẩn bị đồ uống cho khách đi.”
“Vâng vâng chị chủ. Haiz, em mới ngồi nghỉ được có ba phút thôi đó.”
Trịnh Hoài Nhi lười đôi co với cô nàng, cô đang cố gắng tìm linh cảm để viết thêm tình tiết cho câu chuyện của mình. Trịnh Hoài Nhi bắt đầu viết truyện từ bảy năm trước, xuất bản được ba cuốn truyện viết về cuộc sống đời thường, đến nay cũng được khá đông độc giả biết đến.
Lúc lên đại học vì nhiều nguyên nhân mà Trịnh Hoài Nhi đăng ký ngành học là Marketing, học hết bốn năm đại học vẫn không có chút hứng thú nào với ngành đó. Sau khi ra trường, cô dùng số tiền tiết kiệm được lúc trước đi làm thêm, lại xin thêm từ gia đình để mở quán trà sữa Happy này.
Trịnh Hoài Nhi sống ở tầng hai phía trên quán trà sữa, buổi sáng chín giờ dậy mở quán, tối mười giờ là đóng cửa. Hôm nào linh cảm dâng trào, cô sẽ khóa mình trong phòng ở tầng hai để sáng tác, bỏ mặc quán cho ba nhân viên của mình lo liệu. Cuộc sống như thế cũng trôi qua được sáu năm rồi.
Trịnh Hoài Nhi bỏ máy tính qua một bên, mang theo một cốc trà sữa lạnh ra ngồi ở bàn cạnh cửa sổ. Trong lúc lơ đãng, cô nhìn thấy đôi nam nữ vừa vào cửa đang tình tứ với nhau ở cách chỗ cô mấy bàn. Người nam ôm lấy vai người nữ, người nữ vừa uống trà sữa vừa dựa vào người của bạn trai mình. Hai người mắt qua mày lại, ôm nhau, trêu chọc nhau, vừa nhìn liền biết họ đang trong giai đạn yêu đương cuồng nhiệt.
Sau khi cảm thấy nhìn đã đủ, Trịnh Hoài Nhi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Một ngày tháng tư nhưng trời lại nắng nóng, mặc dù trong cửa tiệm mở máy lạnh nhưng nhìn ra bên ngoài vẫn khiến người ta cảm thấy nóng nực. Cô cầm cốc trà sữa áp vào mặt, cảm giác mát lạnh làm cô thấy thư thả không ít. Cô lại nhìn sang hai con người vẫn đang ôm ấp nhau kia, cảm thấy con người ta khi yêu liền không cảm nhận được thời tiết bên ngoài thế nào nữa.
Tầm chiều tối quán đã vãn khách, Trịnh Hoài Nhi pha bốn cốc trà chanh cho nhân viên của mình. Tú Anh một hơi uống hết gần một nửa cốc, sau đó thỏa mãn thở ra một hơi dài.
“Em chỉ ra ngoài đổ rác có vài phút thôi mà nóng muốn chảy mỡ luôn. Thời tiết này đúng là không thể khiến người ta yêu thương một chút nào.”
Mai và Bảo Anh cười nhạo cô nàng một hồi. Mấy người trò chuyện vui vẻ, chợt Bảo Anh nhắc đến cặp đôi đến chiều nay.
“Lúc chiều có một đôi đến đây, ôm ôm ấp ấp suốt cả buổi, đến lúc ra về vẫn còn thấy ôm nhau ra ngoài.”
Tú Anh cầm cán cây lau nhà, bắt đầu diễn: “Hỏi thế gian tình là chi, mà đôi lứa chỉ muốn sớm chiều quấn quýt bên nhau?”
Vẻ mặt khoa trường và giọng nói lanh lảnh của Tú Anh khiến cả đám cười vang.
Mười giờ đóng cửa quán, sau khi nhân viên về hết, Trịnh Hoài Nhi khóa cửa kĩ càng rồi lên tầng trên. Cô mở một bản ballad nhẹ nhàng trên máy tính, thỉnh thoảng ngâm nga vài câu hát theo lời nhạc. Happy không biết chạy đi đâu giờ mới nhảy từ ngoài ban công vào. Thấy Trịnh Hoài Nhi ngồi trên tấm nệm êm, Happy ngay lập tức sà vào lòng cô, chọn vị trí thoải mái quen thuộc.
Happy của cô là một chú mèo đực Scottish Fold màu trắng, là quà tặng của anh trai cô vào sinh nhật năm năm trước. Cô lười phải nghĩ tên, lấy luôn Happy làm tên cho chú mèo.
Trịnh Hoài Nhi vuốt ve bộ lông mềm mại của Happy, Happy được vuốt lông liền sung sướиɠ rên ư ử, còn chủ động ngửa cổ lên cho Trịnh Hoài Nhi gãi cổ. Trịnh Hoài Nhi rất tự giác làm tròn nhiệm vụ của tiểu nha hoàn, khiến Happy hết sức vừa lòng. Cô vừa phục vụ Happy vừa hỏi:
“Happy, bạn nói xem cảm giác yêu đương là như thế nào vậy?”
Happy cho cô một cái liếc mắt xem thường, mớ tình cảm rắc rối đó của loài người, một chú mèo quý tộc như nó làm sao lại đi để ý đến mà hiểu được chứ. Trịnh Hoài Nhi thở dài, cuộc đời hai mươi tám năm chưa một lần yêu đương cũng khiến cô cảm thấy buồn phiền lắm. Nhưng tính cách cô không cởi mở, lại suốt ngày ru rú ở trong nhà, người theo đuổi cô không phải không có nhưng lại chẳng ai khiến cô động lòng.
Cô nhớ đến câu nói đùa của Tú Anh lúc chiều nay: “Hỏi thế gian tình là chi?”. Cô rất muốn gặp từng người một mà hỏi họ, rốt cuộc tình yêu là cái gì.