Tô Thuỷ Liễm mím môi muốn nói lại thôi, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm mặt hồ gợn sóng không biết mở miệng thế nào, tuy nhiên đáp án của hắn đáng để nàng mạo hiểm thử một lần, chỉ là, hắn sẽ đồng ý sao?
“Thế nào?” Lâm Tư Diệu thấy thế, dứt khoát kéo nàng ngồi xuống ghế đá bên cạnh, nhìn thoáng qua hai con sói con, hai con sói con đành phải ngoan ngoãn một trái một phải ngồi xuống cạnh hai người, tận lực làm tròn bổn phận của chó hộ vệ.
Tô Thuỷ Liễm cân nhắc lời nói trong bụng, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lâm Tư Diệu, nói từng chữ một: “Những lời tiếp theo của ta có thể khiến ngươi rất kinh ngạc, nhưng đều đã suy xét nghiêm túc, ngươi, có muốn nghe không?”
Lâm Tư Diệu nhướng mày, có chút kinh ngạc trước sự nghiêm túc của nàng. Từ lần đầu nhìn thấy nàng cho đến nay, hình như đều là dịu dàng, chưa từng thấy trên gương mặt nàng có ự nghiêm túc như vậy.
Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến nàng khó có thể mở miệng đến vậy? Là muốn chia tay với hắn sao? Lâm Tư Diệu từ tận đáy lòng tự cười nhạo chính mình, đúng rồi, có nữ tử khuê các nào nguyện ý dây dưa với sát thần như hắn chứ?
“Chúng ta... Ý ta là, ta với ngươi, sống cùng nhau, được chứ?”’ Tô Thủy Liễm nhanh chóng nói ra một câu gần như đã dùng hết dũng khí của nàng, liền cúi đầu nhìn đôi giày thêu hoa của mình, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lâm Tư Diệu nghe xong có chút sững sờ, như thể không dám tin. Nàng, vừa rồi nói thật sao?! Nàng bằng lòng sống cùng hắn? Đó nghĩa là gì vậy?
Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ vừa nói xong bèn gục xuống như con đà điểu, trong mắt Lâm Tư Diệu xuất hiện ý cười không dễ thấy, thật sự đã làm khó nàng rồi, để một nữ tử yểu điệu như nàng nói ra những lời kinh hãi thế tục như này.
“Được.” Lâm Tư Diệu đáp lại ngắn gọn. Nếu không nghe kĩ, quả thật không thể nghe ra sự nhẹ nhàng đầy vui mừng trong ngữ điệu.
“...” Tô Thủy Liễm nhận được đáp án mong muốn, vui sướиɠ ngẩng đầu lên: “Ngươi...ngươi đồng ý đúng không?”
Nàng đỏ mặt xác nhận lại lần nữa.
Lâm Tư Diệu gật đầu. Hàn ý quanh thân đã thu lại toàn bộ, trên gương mặt lạnh lùng cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Ngươi, không hỏi ta nguyên do sao?” Tô Thủy Liễm thấy hắn thật sự đồng ý với đề nghị của mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí cũng thoải mái hơn không ít.
“Không cần.” Lâm Tư Diệu lắc đầu. Có thể sống với nàng, kết quả như vậy là đủ rồi. Đối với nguyên nhân, thật sự không cần thiết.
Tô Thủy Liễm cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn ngươi.”
Bản thân nàng muốn một mình sống trên thế giới này, gian khổ biết bao. Không nói đến việc mua nhà mua ruộng cần phải có một nam tử ra mặt mới dễ thương lượng, chỉ nói đến việc sau khi có nhà có tài sản mà sống một mình trong thời gian dài, cũng sẽ khiến người ta chú ý đến.
Tô Thủy Liễm tất nhiên là biết từ xưa tới nay đều có luận điệu “Quả phụ trước cửa nhà lắm thị phi”, huống chi nàng còn là một cô nương chưa xuất giá. Cho dù bên người có hai con sói con trung thành canh giữ, chung quy cũng không phải là biện pháp. Vả lại, chờ khi Tiểu Thuần Tiểu Tuyết lớn hơn một chút, khó bảo đảm rằng không bị người có tâm tư lợi dụng, lấy lý do trong thành, trong thôn không được nuôi sói, đuổi chúng đi, từ đó gây áp lực cho nàng. Cho nên, nếu Lâm Tư Diệu không có dự định nào, ở chung với hắn không phải biện pháp tốt nhất sao?
...
“Nơi này là toàn bộ gia sản của chúng ta đó, ngươi xem có đủ để chúng ta mua một ngôi nhà không?” Tô Thủy Liễm cầm năm nén bạc trong hà bao ra, mong đợi nhìn Lâm Tư Diệu.
Lâm Tư Diệu nhìn nàng một cái, vô lực thầm thở dài, sao nàng lại không biết giữ bí mật vậy chứ? Ngọc Tâm Tiên Tủy lúc trước cũng như vậy, hôm nay lại là bạc. Nếu hắn là một người có ý xấu, nói không chừng đã cướp bạc của nàng chạy mất, nàng cũng không thể làm gì được.
Tuy nhiên, Lâm Tư Diệu như có như không cong khóe miệng, nàng nói “chúng ta”, “gia sản của chúng ta”: “nhà của chúng ta”, nàng đã coi hắn là người nhà với nàng. Như vậy là đủ rồi, về phần an nguy có khả năng xảy ra bởi nàng không biết giữ bí mật mang đến, tất cả hắn đều sẽ giải quyết.
“Ta đi nghe ngóng một chút.” Lâm Tư Diệu bảo Tô Thủy Liễm cất bạc đi, đứng dậy đi về phía cửa.
“Không mang theo bạc sao?” Tô Thủy Liễm khó hiểu hỏi. Cho dù chỉ là đi nghe ngóng, nói không chừng cũng phải dùng đến tiền.
“Không cần.” Lâm Tư Diệu tạm dừng bước, lập tức nhịn không được nói thêm một câu:
“Đừng dễ dàng lấy bạc ra như vậy.”
“Cái này không phải để ngươi xem sao! Không biết có bao nhiêu, làm sao có thể mua một ngôi nhà.” Tô Thủy Liễm nghe thế bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Lâm Tư Diệu tất nhiên sẽ không bỏ lỡ lời oán giận của nàng, trong mắt xuất hiện ý cười khó thấy, lập tức, chân sử dụng khinh công, nhanh chóng ra khỏi quán trọ, đi bộ khắp đầu đường ngõ nhỏ, tầm mắt ngang qua chỗ nào, phàm là nơi dán cáo thị “Bán trạch viện”, tất cả đều bị ghi nhớ trong lòng với tốc độ đọc nhanh như gió.
...